“Vậy thì tôi tự tắm”. Bé núp trong nước, cảnh giác nhìn anh, trên mặt nước chỉ lộ ra đôi mắt.
“Em tự tắm sẽ không sạch”. Anh từ chối tiến lên về phía bé.
“Tôi là không muốn tắm rửa sạch sẽ”. Bé sửa lại, bơi đến bờ hồ, chỉ là chưa nhảy lên bờ chạy trối chết mà thôi.
“Không muốn? Ý em là em cố ý biến mình thành dáng vẻ bẩn thỉu này?”. Anh cười lạnh, không tiến lên nữa.
“Đúng vậy”. Đầu nhỏ gật gật hai cái.
Anh cười lạnh coi thường.
“Tôi không nói láo đâu, nếu không thì tại sao chú gội đầu tóc tôi không sạch được, còn rất thối. Bởi vì tôi bôi xi đánh giầy lên đó”. Bé kiêu ngạo hất cằm lên, đôi tay khoanh trước ngực.
Mặc dù bé bị thoát hết quần áo, chỉ lể lại một cái qυầи ɭóŧ nhỏ nhưng cũng may có nước nên cảnh xuân của bé không bị nhìn thấy.
“Xi đánh giầy”. Mày rậm nhíu chặt lại nhìn chằm chằm bé.
“Không biết à? Đó là đồ bôi ở trên cái giày màu đen đó”. Aish, đúng là người có tiền, xi đánh giầy là cái gì cũng không biết.
“Tại sao lại bôi xi đánh giầy lên tóc?”.
“Để tự vệ đó, dốt quá!”. Bé nói còn thuận tiện mắng một câu. Anh đường đường là tổng giám đốc của “Tuyệt thế” vậy mà lại bị một đứa bé mắng là dốt. “Nếu không làm cho người bẩn một chút, làm cho tên kia ngán thì tôi đã sớm bị ăn sạch sành sanh rồi”. Vì muốn đạt hiệu quả cao nhất, bé còn tìm lọ xi đánh giầy đã hết hạn từ lâu.
Đôi nam nữ kia là thân thích bắn đại bác cũng không tới, ngày nào cũng đánh mắng bé. Khi bé ở nhà còn phát hiện được cuốn băng ghi hình XXOO bé gái vị thành niên, sau đó bé lại nhận ra ánh mắt của người đàn ông đó nhìn bé rất da^ʍ tà làm bé sởn gai ốc.
Bé biết rằng trốn đi không được nên bé quyết tâm biến từ một cô bé sạch sẽ thành một đứa bẩn thỉu, kiên quyết không tắm không gội, từ đó đến nay đã bốn năm rồi.
Đó là cách tự vệ của bé. Dù không thoải mái nhưng vẫn dễ chịu hơn là bị người đàn ông kia giày xéo.
“Hắn ta động vào em?”. Giọng nói trầm thấp, mang theo chút nguy hiểm.
“Có suy nghĩ thôi… nhưng mà hắn ta không bắt được tôi, mỗi lần bắt được đều bị tôi đá cho rất đau, với lại tôi vừa thối vừa bẩn nên sau đó hắn ta không còn muốn làm gì nữa”. Bé nhún nhún vai nói, ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ rằng anh biết điều sẽ tránh ra ngoài.
Nhưng nhìn thấy nét mặt của Thượng Quan Lệ, bé giật mình.
Ông trời! Bé nói gì sai rồi sao? Tại sao ánh mắt của ông chú lại đáng sợ thế? Lạnh quá, lạnh đến nỗi có thể đóng băng được cái hồ tắm rồi, bé đang ngâm mình trong nước nóng cũng cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn bé, trong đáy mắt là lửa giận làm cho người ta sợ hãi.
Anh nhìn bé chằm chằm rồi một lúc sau mới đứng dậy rời khỏi hồ tắm.
“Tìm thứ gì đó gạt hết xi đánh giầy trên tóc tiểu thư đi”. Thượng Quan Lệ nói, cởϊ áσ ướt sau đó dùng khăn lau sạch l*иg ngực.
Cửa được mở ra, có hai người làm nữ đứng ở cửa, cung kính gật đầu.
“Nếu như em không tắm gội sạch sẽ thì tôi sẽ cầm dao cắt bọn họ”. Anh nói rồi đi ra ngoài.
“Tắm thì tắm!”. Bé thở phào một hơi, nhưng cũng biết ông chú nói được là làm được.
Người làm cầm một lọ thuốc, đưa bé lên bờ.
Lần này bé không phản kháng nữa, ngoan ngoãn giống như một con mèo con, mặc người định đoạt, những cáu bẩn trên người và trên tóc dần dần bị thuốc hòa tan, bị nước rửa sạch.
Hu, xi đánh giầy, hen gặp lại ——
Chương 3
Hai giờ sau khi Hỏa Nhã Hoan bị xách đi tắm, tổng quản nói phải đưa đến cho Thượng Quan Lệ xem kết quả.
Thật là phiền phức mà!
Bé dùng sức đá tung cửa, kéo vạt áo dài đi vào phòng ngủ chính.
“Được rồi, chú xem đi, tôi đã tắm rửa sạch sẽ”. Bé như người mẫu xoay một vòng trong phòng, muốn nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc bé chuẩn bị chạy thì trên giường có giọng nói truyền đến.
“Đến đây”.
Chết tiệt, bé vẫn chưa đủ nhanh.
Hỏa Nhã Hoan nhỏ giọng nói vài từ thô tục, sau đó từ từ bước đến bên giường: “Chú nhìn nhanh lên một chút tôi còn phải về mặc quần áo”. Đứng trước giường bé vẫn không quên lảm nhảm.
“Ngẩng đầu lên”. Ra lệnh.
Bé trợn mắt một cái đưa mặt ra cho anh nhìn kỹ.
“Đại gia, ngài thấy sảng khoái chưa?”. Bé châm chọc nói, bĩu đôi môi đỏ mọng.
Oa, bé nghe thấy ông chú hít một ngụm khí!
Bé nghi ngờ nhìn xung quanh, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đen. Nhìn thẳng vào đó, sau đó không thể rời đi.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn từ tóc xuống đến ngón chân của bé với tốc độ chậm nhất, không bỏ sót chỗ nào.
Ánh mắt của Thượng Quan Lệ làm bé nghĩ đến con thú trước khi ăn mồi sẽ nhìn kỹ con mồi 1 lần. Vẻ mặt của anh như đang suy nghĩ xem nên cắn miếng đầu tiên ở đâu ——
Hỏa Nhã Hoan đứng yên kéo chặt cái khăn lông trợn to hai mắt. Xong rồi, “Màu sắc tự vệ” đã biến mất, bé có thể gặp nguy hiểm không?
Mồ hôi chảy loạn sau lưng, rốt cuộc anh cũng mở miệng.
“Xem ra tôi đã mua đúng người rồi”. Thượng Quan Lệ nở nụ cười, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt nhỏ bé, sức hấp dẫn không giới hạn, làm tay chân người ta như nhũn ra.
Tẩy đi dầu mỡ và cáu bẩn trên người bé trở thành một tiểu mỹ nhân mềm mại xinh đẹp, da thịt trắng noãn, tóc đen ươn ướt mềm mại bao lấy khuôn mặt nhỏ bé, tôn lên đôi môi đỏ mọng, cái mũi thanh tú. Đôi mắt to long lanh, trong suốt thâm thúy giống như đôi mắt Bambi vô tội làm người ta yêu thương.
Vẻ đẹp của bé rất có ích cho kế hoạch của hắn ——
Lần đầu tiên bé nhìn thấy Thượng Quan Lệ cười, bé trợn mắt há mồm, nhìn không chớp mắt. Trời ạ, ông chú rất xinh đẹp. Bé nuốt nước miếng.
Thật là hỏng rồi, vừa được người có tiền nhận nuôi bé đã lây nhiễm thói quen khác thường rồi sao?
“A, cái đó —— nếu không có việc gì thì tôi đi ngủ đây”. Bé cố gắng rời tầm mắt đi, muốn chạy ra, chui lại vào trong cái khăn. Mẹ ở trên trời đừng trách bé, thật sự bé không cố ý chảy nước miếng với ông chú này đâu, có trách thì trách ông chú mặt đá này quá hấp dẫn mê người, còn nhỏ như bé cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn của ông chú.
Phần da bị chú động vào nóng lên, mặt bé như quả táo đỏ.
“Đã đánh răng chưa?”. Mày rậm nhíu lại.
“Tại sao phải đánh răng?”. Bé hỏi ngược lại.
Mày rậm càng nhíu chặt, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào bé không nói gì.
Người làm đứng ngoài cửa sợ anh nổi giận, tựa vào cánh cửa nhỏ giọng nhắc bé.
“Đánh răng có thể bảo vệ hàm răng”. Âm thanh rất nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Trong miệng tôi toàn răng sữa, sớm muộn cũng sẽ nhổ đi cần gì phải đánh để bảo vệ”. Bé hùng hồn nói.
Mày rậm nhướn lên, anh xách bé lên ném cho người làm, không muốn nói nhiều.
Sau một lúc giày vò, Hỏa Nhã Hoan bĩu môi đi từ trong phòng tắm đi ra lên phòng ngủ, đứng trước mặt hắn, tay nắm chặt thành quả đấm.
Ghét quá, ghét quá, ông chú cứ la rầy giống như bà già, chuyện gì cũng muốn trông nom. Bé làm con gái nuôi của chú cũng không dễ dàng.
“Há miệng ra”. Anh nhàn nhạt nói.
“Tôi đánh rồi”. Đáng ghét, lại còn nghi ngờ bé nữa.
“Mở ra”. Giọng nói vẫn lạnh lùng bình thản.
“Không!”. Hừ! Đừng mơ tưởng.
“Muốn tôi đến cạy miệng em ra?”.
A, như thế sẽ rất đau.
Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, bé nhanh chóng quyết định, há mồm ra, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm vào anh, hy vọng cái người này có thể sớm lăn xuống địa ngục.
“Nhìn đủ chưa, tôi muốn đi ngủ!”. Bé nói xong quay người xông ra ngoài. Do không để ý và thân thể nhỏ xông ra quá nhanh, bé đυ.ng vào một người.
Thượng Quan Mị không kịp tránh bị đυ.ng phải, lui về phía sau vài bước, trí giả Mắt Bạc luôn đi phía sau nhanh chóng đưa tay đỡ cô mới không bị ngã. Nhưng mà đồ sứ cô cầm trên tay không thể đỡ được, bay ra ngoài.
Ôi, truyện hay và cute dữ thần luôn á trời