Con Gái Yêu Của Ác Ma

3.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mục đích của người đàn ông đó khi nhận nuôi dưỡng cô là để trả thù, nhưng anh lại luôn che chở, bảo vệ cho cô gái mảnh mai này, có đêm suýt chút nữa anh đã lấy đi đời con gá …
Xem Thêm

Chỉ cần có cô, dù có thù hận nhiều hơn cũng không là gì.

Ý của anh là Tuyệt Thế sẽ tạo áp lực bên ngoài, Ngụy Phương sẽ kéo dài được hơi tàn nhưng mà công ty của hắn ta sẽ chịu được sao?

Thượng Quan Lệ vì tôn trọng Hỏa Nhã Hoan nên không gϊếŧ hắn nhưng sẽ phá hủy sự nghiệp của hắn để hắn ta sống không bằng chết.

Ngụy Phương rên một tiếng, té nhào xuống đất, nếu không phải hắn ta sợ ánh mắt của Thượng Quan Lệ thì đã khóc lớn nhào đến ôm chân của hai người.

“Con hãy van cầu hắn đi, hắn sẽ nghe lời con. Cha là cha của con mà, cho dù chưa nuôi dưỡng con nhưng mà…con hãy cứu cha”. Hắn ta vô liêm sỉ nói.

“Mẹ tôi là ai?”.

“Có phải là Xảo Huyên?”

Đôi mày thanh tú nhướn lên.

“Hay là Tú Mĩ, Tiêm Tiêm, Tiểu Nghi, Thúy Nhi ——”. Hắn ta liên tiếp kể ra tên của vài người phụ nữ.

“Ai là mẹ của em?”.

“Tất cả đều không phải”.

“Vậy thì ông ta vẫn chưa hết tội rồi”. Thượng Quan Lệ cười lạnh.

Người đàn ông quỳ trên mặt đất mồ hôi đã chảy ròng ròng.

“Mẹ đúng là không có mắt nhìn đàn ông”. Hảo Nhã Hoan thở dài, quay đầu lại cười với anh. “Cũng may em không di truyền cái đó của mẹ”. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt của cô rất tốt, ngay từ lần đầu gặp mặt đã định anh, nói gì cũng không chịu thả anh ra.

“Về thôi”. Thượng Quan Lệ không để ý đến Ngụy Phương đang dập đầu ở đó vươn tay ra cho cô nắm.

Cô mỉm cười không hề sợ hãi, cô biết tất cả tình cảm của anh đều giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ có cô mới có thể tìm ra.

Phía dưới khuôn mặt lãnh khốc đó là sự yêu thương đối với cô. Anh không cho ai tiếp cận với mình nhưng lại đồng ý cho cô tiếp cận anh, đó là chứng minh tốt nhất rồi.

“Đi, chúng ta về nhà”. Cô nắm lấy bàn tay rộng và ấm của anh, đi ra ngoài cửa, coi ân oán trong quá khứ không còn.

Ngụy Phương vẫn khóc ở phía sau nhưng bọn họ không nghe thấy, trong mắt họ chỉ có nhau, nhẹ nhàng bước ra khỏi thù hận.

Cô mỉm cười biết rằng cả đời này không cần sợ hãi hay khóc lóc nữa. Cô đã tìm được mái nhà ấm áp kiên cố của mình, không bao giờ chịu buồn bã nữa.

Nơi nào có Thượng Quan Lệ thì nơi đó chính là ngôi nhà ấm áp của cô.

Nói thì nói thế nhưng mà lòng dạ người đàn ông này thật sự rất nhỏ nhen.

Cô cứ tưởng rằng chuyện gì cũng đã giải quyết xong nhưng không ngờ Thượng Quan Lệ vẫn muốn báo thù cho cô.

“Không cần, thương thế của em tốt lắm rồi”. Hỏa Nhã Hoan ngăn cản, kéo tay anh nhưng mà anh vẫn đi về phía trước bắt cô đi theo.

“Anh biết là đã tốt rồi”.

Cô đỏ mặt, cô biết là anh đang ám chỉ cái gì.

Lúc nãy trên giường vận động kịch liệt như vậy nhưng vết thương không sao, có thể thấy là đã ổn rồi.

“Vậy thì đi báo thù làm gì nữa, chúng ta đi về thôi”. Cô nhỏ giọng nói.

Ặc, không phải là tính cô rộng rãi mà vì chuyện này có nguyên nhân khác.

“Không được”. Thượng Quan Lệ cự tuyệt, hoàn toàn không cho thương lượng.

“Nhã Hoan, sao em lại dễ tính thế? Người phụ nữ đó đã bắn em một phát, ít nhất chúng ta cũng phải làm cho cô ta chịu trách nhiệm tiền thuốc thang chẳng hạn”. Thần Du phẫn nộ, vác súng đi đầu.

Người của Flores xuất động không ít nhưng hầu như đều phụ trách bảo vệ Blacjack cũng không nghĩ đến trong tiệc cưới sẽ có người đánh lén nên chỉ có một vài hộ vệ nhanh chóng bị đánh bại, nằm hôn mê bất tỉnh trên đất.

Thượng Quan Lệ mang theo một đám người tiền quân thần tốc vào phòng ngủ của Blackjack, ngay cả Định Duệ và Tiểu Dụ cũng hưng phấn nhìn người đã bắn chị Nhã Hoan, chỉ có mỗi Hỏa Nhã Hoan muốn bỏ chạy.

Nhưng mà tay của cô đã bị nắm chặt, trừ khi cô không cần cánh tay này nữa nếu không nhất định không chạy thoát.

Cửa gỗ bị đá văng, Thượng Quan Lệ nheo mắt đi vào, rất an tĩnh.

Trong căn phòng xa hoa không có bóng người, chỉ có phòng ngủ có ánh đèn yếu ớt.

Phòng ngủ lớn như thế chỉ có một thân ảnh kiều mị. Người đó nằm trên giường, tóc dài toán loạn, thân thể động lòng người chỉ có một chiếc chăn mỏng che người, hai mắt nhắm chặt ngủ say.

Định duệ là người đầu tiên chạy đến, rống to.

“Rời giường! Có người đến mà còn muốn ngủ ——”. Âm thanh ngừng lại, nó đứng bên giường trợn mắt há mồm.

Mỹ nữ trên giường bị ồn ào làm tỉnh dậy, đôi mắt lười biếng liếc nhìn quanh, môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt kiều mị. Ai sáng suốt cũng nhìn được cô vừa được “yêu thương”.

Mấy người đứng ở cửa càng khϊếp sợ hơn, mắt nhìn đăm đăm, miệng há hốc. Chỉ có mình Hỏa Nhã Hoan cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi đầu thật thấp, đúng dáng của người mắc tội.

Thượng Quan Mị!

Người phụ nữ nằm trên giường của Blackjack lại là Thượng Quan Mị?

Thượng Quan Lệ là người đầu tiên khôi phục lại, sắc mặt tái xanh: “Tại sao em lại ở chỗ này?”.

“Nói ra thì rất dài dòng”. Thượng Quan Mị vặn eo bẻ cổ, lười biếng nói.

Sau khi suy nghĩ mọi thứ một lần, cúi đầu nhìn thấy tiểu Hoan thì anh lập tức hiểu được. Cái quỷ kế của Thượng Quan Mị còn to và cẩn thận hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của anh, thậm chí cái kế sách này có thể bắn trúng hai con chim, không những lừa được anh mà còn lừa cả Blackjack.

“Em biết được bao nhiêu?”. Anh hỏi Hỏa Nhã Hoan.

“Toàn bộ —— toàn bộ mọi chuyện”. Hỏa Nhã Hoan nhỏ giọng nói, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Hu hu, đừng lườm cô, cô đã nói là không nên báo thù mà!

Đều là “người bị hại” nên Thượng Quan Lệ hơi đồng tình với Blackjack.

Thượng Quan Mị dùng trăm phương nghìn kế chính là muốn tự đưa mình lên giường của Blackjack. Hắn ta còn nghĩ rằng mình đã gặp được một thiên sứ, gọi cô là An Kỳ, rất yêu thương cô nhưng lại không ngờ được cô là một ma nữ xảo trá.

“Em chính là An Kỳ?”. Thần Du trợn mắt há mồm.

Định Duệ kinh hãi nhảy lên ôm Tiểu Dụ lui về phía sau, giống như đang nhìn thấy phù thủy.

“E hèm”. Cô mỉm cười gật đầu tán thưởng Thần Du.

“Có về hay không?”. Thượng Quan Lệ hung ác hỏi, trở về anh sẽ tính sổ với nó.

“Đi chứ! Mọi người có thể bắt em làm con tin, xem hắn ta có bỏ được không?”. Cô cười duyên, cẩn thận mặc áo vào, đứng dậy.

Trước cửa xuất hiện một bóng đen nhanh chóng rút súng, có lẽ là một vệ sĩ chưa bất tỉnh hoàn toàn.

Thượng Quan Mị cầm chiếc trâm vung lên, đuôi trâm rơi ra một sợi dây, hóa ra đó là một cái khóa rất tinh tế.

Sợi dây bạc cuốn một cái, vệ sĩ không phản ứng kịp bị đánh trúng.

Anh ta kêu lên một tiếng, tay đau nhói, súng cũng bị cuốn đi.

“Nói với Blackjack, người phụ nữ mà anh ta yêu nhất đã bị Thượng Quan Mị bắt đi”. Cô mỉm cười, ưu nhã đi ra ngoài phòng ngủ. “Nhớ là đến “Tuyệt thế” tìm tôi”.

Trước đi rời đi cô nói những lời này.

Những người còn lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, chậm chạp đi theo ra ngoài. Mọi người biết sau khi trở về tuyệt thế chắc chắn sẽ có một cuộc cãi vã kinh thiên động địa.

Mà Thượng Quan Mị đi ở đằng trước, con mắt lười biếng mang theo nụ cười và sự xảo trá, giống như một con mèo nhỏ nguy hiểm. Cô biết người đàn ông đó chắc chắn sẽ đến “Tuyệt thế”, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói trong liên hoàn kế của cô.

Con mồi ngon nhất chỉ thuộc về thợ săn tốt nhất.

Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, lẩm bẩm nói nhỏ.

Blackjack, em chờ anh.

Bình Luận (1)

  1. user
    A Nghêu (2 tuần trước) Trả Lời

    Ôi, truyện hay và cute dữ thần luôn á trời

Thêm Bình Luận