“Anh đang làm cái gì?”. Cô hồ nghi hỏi, cố gắng để đôi môi đỏ không nhếch lên. Sao rồi? Anh đã nghĩ thông suốt rồi phải không?
“Thay quần áo cho em”. Giọng nói lạnh lùng nhưng động tác lại rất dịu dàng.
“Chỉ cần cởi thôi không cần mặc vào đâu”. Cô nhỏ giọng nói, đôi má đỏ lên, hơi xấu hổ.
Anh nhìn nàng, vẫn không ngừng tay.
“Vết thương đạn bắn ở chỗ nào?”. Anh hỏi, từ từ cởϊ qυầи áo cô ra.
Khóe môi rủ xuống. Haizz, anh chỉ lo cho vết thương đạn bắn của cô, sợ cô không thay quần áo tốt nên mới nhân nhượng với cô.
“A, ở ngực”. Cô trả lời rồi cởϊ áσ ngoài ra, nửa người trên chỉ còn lại cái áo ngực viền ren.
Không khí lạnh làm cô run rẩy, một chiếc khăn lông ấm áp được phủ lên người cô, ngăn cái lạnh và lau những giọt nước trên người cô. Loại cảm giác ấm áp quen thuộc này trừ mẹ cô ra thì cũng chỉ có anh, chỉ có anh mới mang lại cho cô cảm giác đó.
Bàn tay ngăm đen đên trước ngực cô, động tác cứng ngắc. trên da thịt trắng mịn có một nơi được băng trắng, trên băng gatcj có vết máu loang ra.
“Em dám làm ướt miệng vết thương?”. Anh gầm gừ.
A, cô không cố ý, màng nhĩ bị anh gầm hơi đau: “Em —— em quên mất”. Cô muốn dùng sắc dụ anh nên quên mất vết thương trên người. “Trong ngăn kéo có cao bôi của anh Y Sênh để lại, em bôi thuốc lên là được”. Cô cúi người xin tha thứ.
Thượng Quan Lệ trừng mắt nhìn cô một lúc, ánh mắt sắc bén nổi lên tia kì quái rồi sau đó mới xoay người đi lấy thuốc.
Cô cầm khăn lông lau tóc, cái đầu nhỏ vẫn nghĩ ngợi cách trì hoãn thời gian làm tăng cơ hội hai người ở chung.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếp “Bộp”. Cô sợ hết hồn suýt ngã xuống đệm.
Hỏa Nhã Hoan vội vàng quay đầu thấy tay Thượng Quan Lệ nắm thành quyền dùng sức đấm vào cạnh bàn, bởi vì dùng sức nên tay chảy máu.
“Anh làm cái gì vậy?”. Cô kêu lên một tiếng ném khăn lông, chạy đến cạnh anh nâng bàn tay lên nhìn. Trời ơi, máu chảy nhiều thế này, chắc chắn là rất đau.
Cô không nghĩ ngợi mà đưa bàn tay anh lên môi mυ"ŧ máu, môi lưỡi quét qua vết thương, tay chân thì luống cuống tìm băng để băng cho anh.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng cô có cảm giác thân hình cao lớn của anh hơi run rẩy.
“Anh có đau không?”. Cô cầm tay, nhẹ nhàng thổi vết thương hi vọng có thể làm nó đỡ đau.
Anh mím chặt môi, ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm người trước mặt, trong mứt ngọn lửa giận đang bùng lên.
“Anh đang tức giận?”. Tức giận nên đấm bàn cho hả giận?
“Phải”.
Con mắt trong suốt sáng lên. “Tại sao?”. Cô hỏi.
Có phải anh giận vì vết thương của cô không?
Thượng Quan Lệ không nói lời nào, rút bàn tay ra, lấy ngón cái xoa vết máu bên môi cô rồi xoay người trở về giường.
“Này, sao anh không nói gì, mau trả lời em”. Cô nhắm mắt theo đuôi, bám lấy anh, đi phía sau anh, nhất định không rời khỏi anh nữa.
Anh mở lọ thuốc cao ra, sắc mặt vẫn khó coi. Trong lòng cũng bớt tức giận, một nửa anh tức thuộc hạ không thể bảo vệ cô để cho cô bị đạn bắn, nửa kia anh giận mình để cho cô phải chịu sự nguy hiểm đó. Lúc anh nhìn thấy vết thương của cô thì suýt nữa anh mất lý trí hận không thể đưa toàn bộ người của Flores về huyết tế.
Tại sao lý trí của anh mỗi lần cô gặp chuyện thì đều không còn giữ được? Cô chỉ là con cờ của anh —— người đi cờ bị con cờ ảnh hưởng đến lí trí thì bàn cờ này làm sao có thể đi tiếp được?.
“Đến đây”. Anh ra lệnh, mày chíu lại.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ anh kiểm tra băng gạc.
“Em ngồi xuống rồi anh phải nói cho em biết tại sao anh tức giận”. Cô lại gần, da thịt nhẵn mịn, nửa người trên chỉ mặc chiếc áo ren, lộ ra sự hấp dẫn thuần khiết.
“Không cò kè mặc cả”. Anh cảnh cáo, chăm chú nhìn vết thương của cô.
Ngón tay lấy một ít thuôc cao bôi lên vết thương của cô, động tác của anh rất nhẹ, rất chậm chỉ sợ làm đau cô, vết thương hơi sưng đỏ.
“Có đau không?”. Anh hỏi, hít thở không ổn vì cảnh đẹp trước mắt.
Áσ ɭóŧ ren rất mỏng đỡ hai bên mềm mại rất tròn, mà vết thương lại ở giữa, hơi sưng, nhìn làm người ta kinh sợ.
“Không —— sẽ không ——”. Cô thở khẽ, âm thanh như đang rêи ɾỉ, toàn thân cũng hơi hồng hồng, nhớ đến đêm của ba năm trước, lại càng làm cô không thể thở được.
Có phải do suy nghĩ của nàng rất xấu không? Mà chỉ cần động tác đơn giản như vậy cũng làm toàn thân cô nóng lên, hai chân nhũn ra.
“Đạn có găm vào người không?”. Thượng Quan Lệ hít sâu, cảm xúc khi tiếp xúc với da thịt mềm mại còn vương ở đầu ngón tay, nắm đấm thả thỏng ra.
“A!”. Cô hô nhỏ, vừa thẹn thùng vừa sợ hãi.
Không hiểu may mắn thế nào mà lúc ngón tay anh trợt ra lại quét qua đỉnh mềm mại của cô, ngay lập tức viên mềm mại đó đứng thẳng lên sau lớp vải ren, cho dù cách một lớp vải nhưng hình dáng đáng yêu vẫn có thể thấy rõ ràng. Thân thể hai người cũng chấn động vì sự tiếp xúc bất ngờ này.
Không khí mập mờ tràn khắp bốn phía, ánh mắt của hai người cũng phủ sương mù.
Ánh mắt của anh sắp thiêu đốt cô rồi, ánh mắt đó cô đã từng được thấy một lần. Khi đó, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, hai người đều trần trụi, hai chân của cô vòng bên hông của anh, lúc đó là do cô cố ý, không thể sánh với sự trùng hợp này, không khí căng thẳng, cả người cô đều nóng lên. Con ngươi đen lóe sáng nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng chậm rãi đến gần, hơi thở phả lên da thịt của anh.
Hỏa Nhã Hoan ngẩng lên, môi mỏng khẽ nhếch đợi nụ hôn của anh. Môi mỏng tiến sát đến, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh, đôi tay nắm chặt gấu váy, run rẩy không ngừng —— Thượng Quan Lệ cúi đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp khẽ run rẩy, đầu ngón tay khé di chuyển ở nơi mềm mại đó, cô càng run…
“Mặc quần áo vào không thì cảm lạnh bây giờ”. Ở khắc cuối cùng lý trí đã kéo anh lại, anh lạnh lùng ra lệnh rồi xoay người sang chỗ khác không nhìn cô. Chỉ có ánh sáng trong con ngươi lộ ra ngọn lửa tìиɧ ɖu͙©…
Chụt chụt chụt.
Cô bất đắc dĩ dẩu môi hôn ra tiếng, ít nhất có còn hơn không. Khóe mắt liếc một cái thấy anh định ra khỏi phòng thì cô vội vàng mở miệng.
“Này, em cũng muốn tham gia buổi đấu giá”. Cô vừa nói vừa cầm cái chăn che kín người. Dù sao thì anh cũng không hứng thú, cô nên bao chặt người lại không thì lại ốm mất, vậy thì không thể bù được.
“Không được”. Anh vẫn cự tuyệt theo lẽ thường.
Cô không từ bỏ ý định hỏi: “Tại sao?”.
“Em không thể gặp mặt người của tập đoàn Ngụy Phương”. Lần này anh thậm chí còn không quay đầu lại nhìn cô.
“Là tạm thời không thể hay là vĩnh viễn không thể? Anh nghĩ là chưa đến lúc hay là đã thay đổi chủ ý?”.
Cô nắm chặt quả đấm, nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng rãi của anh.
Thượng Quan Lệ không nói gì nhưng nghe được trong lời nói có một lớp ý nghĩa khác, xoay người lại nhìn cô.
“Anh định gả em cho anh trai cùng cha khác mẹ phải không?”. Cô bình tĩnh hỏi, nửa quỳ trên giường nhìn anh, trông rất vô tội. Biết anh đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh bị dọa trợn mắt há mồm nghe cô nói không khác gì bom nguyên tử oanh tạc Hiroshima.
Bên trong căn phòng vắng vẻ, Thượng Quan Lệ nhìn nàng chằm chằm, con ngươi đen lộ vẻ khϊếp sợ.
“Em biết?”. Lần đầu tiên anh không thể suy nghĩ được gì, cả người cứng ngắc.
“Em biết rõ”. Hỏa Nhã Hoan gật đầu nhìn anh.
Thượng Quan Lệ sải bước đi tới, tay giữ chặt cằm cô nhìn thẳng trong mắt cô.
“Em biết bao nhiêu?”. Anh nghiến răng hỏi.
“Toàn bộ”. Âm thanh nho nhỏ vang lên có chút chột dạ, hít sâu một hơi mới nói tiếp. “Ngày sinh nhật mười lăm tuổi của em, Mị Nhi đã nói tất cả cho em biết bao gồm mục đích nhận nuôi em và cả tính toán của anh”.
Ôi, truyện hay và cute dữ thần luôn á trời