Chương 3: Diệp Trường An lải nhải

Chương 3: Diệp Trường An lải nhải

Hoàng Dung cùng Diệp Linh nhi hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.

Đều chống nạnh hai tay, tức giận nhìn nhau.

“Tiểu nha đầu, sao ta không nhìn ra miệng ngươi rất cứng nhỉ!”

Hoàng Dung cười lạnh nói.

Diệp Linh Nhi mỉm cười xua tay nói:

“Không cứng, không cứng, cha ta từng nói, miệng cứng không tốt. Phải mềm dẻo mới được, như vậy mới có thể ăn cơm mềm.”

Hoàng Dung: "..."

Ngay lúc Hoàng Dung chuẩn bị tấn công Diệp Linh Nhi thì Hoàng Dung đột nhiên phản ứng lại.

“Tại sao mình lại phải so đo với một tiểu nha đầu bảy tám tuổi?”

Chuyện tầm phào này đã làm tốn thời gian cả một nén nhang, cũng đã qua giờ cơm rồi.

Suy nghĩ một lát, Hoàng Dung đánh giá Diệp Linh Nhi.

Tiểu nha đầu này mang một cái túi xẹp lép, còn bị rách, vừa nhìn đã biết ra ngoài không mang tiền.

Đoán chừng lúc tiểu nha đầu này ra ngoài không suy xét đến chuyện này.

"Tiểu nha đầu, ngươi có đói bụng không? Khát không hả?"

Hoàng Dung hỏi.

Diệp Linh Nhi cảnh giác đích nhìn chằm chằm Hoàng Dung.

Trong lòng nhớ tới lời phụ thân từng nói.

Lúc người lạ hỏi ngươi có đói không, có khát không thì nhất định phải cẩn thận.

Không chừng người lạ sẽ bỏ thuốc mê trong đồ ăn hoặc nước uống.

Chỉ cẩn ăn vào, sẽ lập tức hôn mê.

Diệp Linh Nhi đảo tròn mắt, sau đó sờ sờ bụng mình nói:

“Không chỉ đói, mà còn khát nữa”

Hoàng Dung nghe vậy, có chút đau lòng nhìn cô bé.

Nếu nha đầu này bằng tuổi mình mà bỏ nhà đi, Hoàng Dung cũng sẽ không thương hại nàng.

Nhưng nó chỉ mới bảy tám tuổi, còn nhỏ, chưa biết bên ngoài nguy hiểm.

Ra ngoài không mang tiền, chắc chắn sẽ bị đói khát.

“Vậy thì theo ta, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon”

Hoàng Dung nói.

“Ăn đồ ngon? Ngươi?”

Diệp Linh Nhi nghi ngờ nhìn chằm chằm Hoàng Dung.

Một tên ăn xin thì có thể cho mình ăn được đồ gì ngon chứ?

Diệp Linh Nhi lắc lắc đầu nói:

“Không cần, ta tìm đồ phụ thân cho ta ăn!”

Hoàng Dung hỏi:

“Phụ thân ngươi không ở đây, làm sao có thể đưa đồ ăn cho ngươi?

Hay là ngươi cứ đi theo ta, ta mang ngươi đi ăn.”

Để tiểu nha đầu này ở lại một mình, Hoàng Dung cũng không yên tâm.

Nếu gặp được người như mình còn tốt, nếu gặp phải người xấu như trong lời tiểu nha đầu nói, thì có lẽ tiểu nha đầu này sẽ bị bán thật.

"Nói lầm bầm! Ngươi còn nói ngươi không phải người xấu!

Cứ muốn ta đi theo ngươi.

Không phải ngươi chỉ muốn bắt cóc và bán Linh Nhi thôi sao!

Chẳng qua mới nói vài câu, ngươi đã liên tục bảo ta đi theo ngươi.

Quả nhiên, phụ thân nói không sai!”

Diệp Linh nhi đột nhiên lớn tiếng nói.

Hoàng Dung: ". . . . . ."

Không ngờ bản thân mình lại đi theo tiểu nha đầu mới quen trò chuyện nhiều như vậy, tiểu nha đầu này còn nói mình lừa nó.

Ta bảo ngươi theo là lo lắng ngươi ở đây một mình sẽ gặp nguy hiểm.

"Được rồi được rồi, ngươi thắng! Ta không nói lại ngươi”

Hoàng Dung bất đắc dĩ nói.

Diệp Linh nhi đắc ý giương khóe miệng lên

Lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy bao tải mình đang mang trở nên nặng nề hơn, Diệp Linh Nhi mở bao tải ra trước mặt Hoàng Dung.

"A, có gà nướng!"

Diệp Linh Nhi mở bao ra, nhìn thấy bên trong có một con gà nướng thơm phức.

Bên trên con gà còn có một tờ giấy.

Diệp Linh Nhi cầm tờ giấy lên trước.

Cầm ra thì thấy trên tờ giấy có chữ do phụ thân viết bằng bính âm và chữ Hán.

"Linh nhi, ở bên ngoài phải chú ý an toàn!

Nhất định phải học cách phân biệt kẻ xấu!

Có một số người xấu thấy con đáng yêu sẽ lừa con đem bán!

Nếu con bị lừa bán thì sẽ không còn gặp được phụ thân…”

Thấy vậy, Diệp Linh Nhi ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng Dung.

Hoàng Dung bị nàng liếc một cái, cảm thấy có chút quái lạ.

Tuy nhiên, trong lòng Hoàng Dung hết sức kinh ngạc.

Nàng nhớ rõ cái bao tải đó vừa rồi vẫn còn xẹp lép, không có gì cả.

Vậy mà vừa rồi, khi nhìn thấy chiếc túi bị rách của tiểu nha đầu, tự nhiên nó phồng lên.

Ngửi mùi, còn có thể ngửi ra mùi gà nướng.

Tiểu nha đầu này vừa mới nói, phụ thân nàng sẽ đưa đồ ăn cho nàng, chẵng lẽ chính là nói cái này?

Làm thế nào có thể vận chuyển thực phẩm qua không khí?

Diệp Linh Nhi phớt lờ Hoàng Dung đang bị sốc tiếp tục đọc bức thư do phụ thân nàng viết.

“Nếu gặp nguy hiểm, Linh Nhi cũng đừng sợ.

Trước tiên xem bản thân có thể giải quyết nguy hiểm không.

Nếu có thể tự mình giải quyết thì tốt.

Còn lúc không giải quyết được, con sò chiếc túi to phụ thân cho, sau đó nói với phụ thân, phụ thân sẽ ra tay bảo vệ con.

Còn có, nhất định phải nhớ ăn cơm uống nước đúng giờ, lạnh thì mặc thêm quần áo, khát thì uống nước.

Uống nước thì nên uống nước đun sôi, không nên uống….”

Mặt sau Diệp Trương An còn căn dặn rất nhiều.

Diệp Linh Nhi đọc được nửa đường là không còn hứng thú đọc nữa.

Phụ thân vẫn giống trước đây, thích lải nhải.

Linh Nhi đã là người lớn rồi, vậy mà phụ thân còn xem như đứa bé.

Nhưng mà, đọc thư phụ thân viết cho mình xong, Linh Nhi hơi nhớ phụ thân.

Không biết phụ thân ở một mình có cô đơn không, liệu có nhớ Linh Nhi nhiều như Linh Nhi nhớ mẫu thân không.

Không thì sau này Linh Nhi sẽ tìm thêm cho phụ thân mấy người vợ nữa.

Phụ thân có nhiều nương tử như vậy ở cùng, chắc là sẽ không còn cô đơn nữa?

Thoáng cái suy nghĩ của Diệp Linh Nhi lơ lững bay xa.

….

Thất Hiệp Trấn

Ban đầu Diệp Trường An chỉ định đưa gà nướng cho con gái.

Sau khi nghĩ lại, nha đầu kia bỏ đi bất ngờ, trong lòng hắn có rất nhiều điều chưa kịp dặn dò.

Vì thế, Diệp Trường An bảo hệ thống ngừng lại, chờ hắn viết một lá thư rồi mới để hệ thống gửi thư kèm gà nướng cho con gái.

Sau khi đưa đi, Diệp Trường An mới bình tỉnh trở lại.

“Con đi ngàn dặm, mẹ lo lắng…Đoán chừng bay giờ con gái mình còn chưa đi được ngàn dặm, vậy mà người làm cha này đã lo lắng rồi. Không nên, không nên nha.”

Diệp Trường An bùi ngùi nói.

Sau khi uống một ngụm trà, Diệp Trường An đến quán trọ Đồng Phúc ăn cơm.

Không còn cách nào khác, con gái không ở nhà, không ai nấu cơm.

Diệp Trường An khôi phục lại trạng thái ăn uống trước đây, một ngày ba bữa cơm ở quán trọ Đồng Phúc.

Hắn không hề biết, con gái yêu quý của mình đã bắt đầu kế hoạch tìm thêm cho hắn nhiều nương tử.



Bên kia

Diệp Linh Nhi từ trong “Túi thần kỳ” lấy con gà nướng của phụ thân cho nàng ra.

Con gà nướng rất lớn, nặng khoảng bốn năm kg.

Bên ngoài con gà nướng bọc một lớp lá sen, sau khi Diệp Linh Nhi bóc lớp lá sen ra, mùi gà nướng trong khí càng nồng đậm hơn.

“Thơm quá a”

Diệp Linh Nhi hít sâu một hơi.

Hoàng Dung nhìn con gà Diệp Linh Nhi vừa lấy ra, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Bản thân nàng cũng đói bụng.

Lúc nãy còn muốn tìm một khách điếm, để trộm một con gà ăn.

Kết quả là gặp Diệp Linh Nhi, nên đến giờ vẫn chưa đi được.

Diệp Linh Nhi liếc nhìn Hoàng Dung, sau đó cắn một miếng gà nướng trước mặt Hoàng Dung.

“Thật thơm!”

Diệp Linh Nhi vừa nhai gà nướng vừa tấm tắc nói.

Vừa nuốt miếng gà nướng, Diệp Linh Nhi liền cảm giác được trong cơ thể mình có thêm một cỗ nội lực.