🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Phản ứng kịch liệt hơn mong đợi. Anh không có ý làm cô ngạc nhiên đến vậy.
Yoo Eun-hye hỏi như thể cô đã nghe thấy điều gì đó không đúng.
“Cái gì cơ?”
“Hở gì cơ? Kết hôn sao?”
“Chờ một chút… anh đang say à?”
“Không. Anh đang rất tỉnh táo.”
Eun-hye cảm thấy bối rối vì sự khoan dung của anh ấy.
Seol-ah đã bị anh bỏ rơi, là người duy nhất mà cô bé có thể dựa vào. Anh nhận ra mình phải chịu trách nghiệm cho chuyện này.
Mặt khác, Eun-hye cũng là người xứng đáng được trân trọng.
Thật lòng mà nói, anh giờ đây không có tâm trạng để nói ra điều này, nhưng anh sợ rằng bản thân rồi sẽ hối hận.
“Tại sao ngay từ đầu em không nói chuyện này với anh?”
“Khi chúng ta chia tay… em đã hứa sẽ không liên lạc .”
“Nhưng giờ em quay lại trở về?”
“... Bây giờ, Seol-an là ưu tiên hàng đầu và là niềm tự hào của em.”
Eun-hye 26 tuổi, giống như anh.
Tuy nhiên, so với anh lúc đó, suy nghĩ của cô chín chắn hơn.
Sau khi cân nhắc, cô ấy đã quyết định sinh Seol-hye và nuôi nấng con bé một mình.
Sau khi do dự, Eun-hye giận giữ nói:
“Em đến tìm anh vì mọi thứ diễn ra không được tốt. Em giờ đây đã không còn tình cảm với anh.”
“Ừm, Đúng. Hồi đó em còn quá trẻ. Thật là kỳ lạ nếu anh vẫn còn tình cảm với em.”
“Nhưng thành thật mà nói. Em thấy xấu hổ với lời đề nghị kết hôn đột ngột này.”
“...Đúng vậy. Vâng.”
Anh không thể chịu được những lời nói từ tận đáy lòng của cô. Anh ấy đã cầu hôn cô ấy một cách đột ngột, nhưng từ góc độ của Eun-hye, cô lại cảm thấy thật xấu hổ.
Tất nhiên, họ đã chia tay từ lâu có lẽ vì thế mà Eun-hye giờ đây đã không còn nhiều cảm xúc cho anh như trước.
Nhưng với anh thì khác, anh đã phải trải qua cảm giác trống vắng và nỗi hối hận ngập tràn khi thiếu đi bóng dáng của Eun-hye trong nhiều năm.
“Xin lỗi.”
“Không. Không sao.”
“Tuy nhiên, Seol-ah, con bé là con của chúng ta”
“Anh nghĩ con bé cần một người cha.”
Anh cố gắng thuyết phục Eun-hye. Cô gật đầu đồng ý.
Seol-ah bây giờ chỉ mới có 5 tuổi, đây là khoảng thời gian mà một đứa trẻ cần sự quan tâm và yêu thương của cha mẹ chúng.
Và hơn thế nữa, anh đã biết trước tương lai khủng khϊếp có thể xảy đến.
“Đúng vậy.”
“Con bé là con của em, cũng là con của anh. Anh nghĩ việc nhận trách nhiệm là đúng.”
“Seo-jun. Đầu tiên, cảm ơn anh vì đã cho bọn em ở lại. Chúng ta có thể nói chuyện đó sau.”
“Được. Có lẽ ta nên nói chuyện đó sau.”
Anh đã sẵn sàng đồng ý.
Nếu anh phản đối điều đó thì có lẽ anh sẽ không còn bất cứ một cơ hội nào để có thể tiếp cận Eun-hye. Một gia đình hạnh phúc là điều quan trọng mà đứa trẻ ở giai đoạn này cần.
Để Seol-ah trưởng thành đúng cách, thì đầu tiên mối quan hệ giữa anh và Eun-hye phải được cải thiện.
Ít nhất anh cũng phải thoát khỏi hình ảnh của người bạn trai chưa trưởng thành.
Đã gần đến bữa trưa. Họ cần phải chuẩn bị cho bữa ăn.
“Eun-hye, Em đã ăn cơm chưa?”
“Sao? Chưa đúng không?”
“Vậy em có muốn ăn thứ gì đó ngon không?”
“Thứ gì đó ngon?”
Seol-ah, đang tập trung xem điện thoại, đáp lại một cách lặng lẽ.
Anh bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Seol-ah. Làm sao mà một cô bé xinh đẹp như vậy lại là con gái của anh chứ? Chắc hẳn con bé thừa hưởng gen từ Eun-hye.
“Seol-ah, Chúng ta sẽ đi ăn ?”
“Vâng!”
“Con thích gì Seol-ah.”
“Gì cũng được ạ.”
“Thật ư. Phải có thứ gì đó mà con thích nhất chứ.”
“Kem ạ!”
Anh đã băn khoăn không biết ăn gì nên mới hỏi. Nhưng câu trả lời mà anh nhận được lại là kem.
Rất khó để từ chối, nhưng họ không thể ăn kem thay cho bữa trưa. Anh đã hứa mua cho con bé sau và đi đến một nhà hàng gần đó.
‘Mình thậm chí còn không biết Seol-ah thích gì…’
Anh thầm trách bản thân, và khi nhìn thấy phía dưới Seol-ah có vẻ như đang lưỡng lự, không biết có nên nắm tay anh hay không, nhưng cuối cùng thì con bé cũng đã quyết định nắm lấy gấu quần của anh.
“Khụ” (tiếng ho)
“Con thấy thấy chán hả?”
“Không ạ.”
Một câu trả lời thẳng thắn, không có từ nào có thể diễn tả sự dễ thương của con bé.
Con bé nắm lấy ống quần, nấp phía sau rồi nhìn anh.
Có vẻ con bé có tính cách thân thiện và đang muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn.
Sự tò mò của trẻ con là không có giới hạn.
“Seol-ah à, nguy hiểm lắm. Chúng ta nắm tay nhau nhé?”
“......Vâng!”
Seol-ah nắm lấy tay anh không chút do dự.
Một tay nắm lấy tay Eun-hye còn một tay nắm tay anh, trông con bé có vẻ rất phấn khích.
Con bé nhìn Eun-hye rồi nhìn anh, và cười, thầm nghĩ điều này thật là tuyệt.
Con bé là người đã tàn phá thế giới ư? Anh không thể nào tin được điều đó.
Mọi chuyện dường như chỉ là một giấc mơ, thứ cảm giác này quá chân thật.
“Nó đây rồi.”
Anh dừng lại trước khu ẩm thực. Eun-hye chớp mắt và nhìn anh.
“Anh không thích thức ăn đường phố.”
“Em nói đúng, anh không thích nó.”
“ Vậy tại sao anh lại đưa bọn em đến đây?”
“Bởi vì em thích nó mà.”
Eun-hye đặc biệt thích tteokbokki.
Còn anh, thì rất ghét đồ ăn vặt, vì vậy họ thỉnh thoảng sẽ có cuộc cãi vã nhỏ trong lúc hẹn hò vì điều đó.
Mặc dù vậy, đó lại là điều mà anh hối tiếc nhất sau khi cô qua đời. Anh đã tự hỏi bản thân mình tại sao không đi ăn tteokbokki với cô.
Eun-hye nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
“Anh thực sự là Lee Seo-jun sao?”
“Đúng vậy. Seol-ah con có thể ăn tteokbokki không?”
“Con có thể ăn nó!”
“Oh thật sao?”
“Nhưng mẹ luôn luôn rửa nó lại với nước…..”
Họ đi vào bên trong cửa hàng. Đó không phải là một nhà hàng tteokbokki sang trọng với mức giá cắt cổ.
Đó là một nhà hàng tokbokki ở ngay trước trường học cũ.
Nhưng theo như anh biết, thì nhiều năm sau đó, nhà hàng này đã trở nên nổi tiếng và thành công.
Thậm chí là chủ tòa nhà cho thuê này đã bị đuổi đi vì tăng lượng tiền cho thuê.
Sau khi anh gọi món, không lâu sau một bác gái lớn tuổi đã mang một phần tokbokki ra cho họ.
“Chà, trông ngon thật đó!”
“Thực sự là như vậy.”
“Tớ chảy nước miếng rồi đây nè. Ha.”
Seol-ah trông có vẻ rất thích tokbokki như mẹ cô ấy vậy. Đương nhiên là Eun-hye cũng thèm lắm rồi.
Anh thực sự thì không thích món này lắm. Như Eun-hye đã nói, đây không phải món yêu thích của anh.
Nhưng đây không phải điều quan trọng.
Bởi anh cảm thấy vui sướиɠ chỉ với việc ngắm nhìn hai người họ ngồi trước mặt mình.
“Đặt cái đĩa này ở đâu giờ nhỉ?”
Sau khi xếp xong đĩa và thìa, cả ba bắt đầu ăn.
Trước tiên, Eun-hye và anh dùng dĩa nhúng tobbokki và đưa vào miệng cùng một lúc.
Đến khi anh ta nhận ra thì đã quá muộn.
“Cay quá!”
Nhà hàng này nổi tiếng bởi hương vị cay nồng của nó.
Anh không thể ngừng há miệng vì cái vị cay của ớt Hàn Quốc này, nó làm đầu lưỡi anh tê rần.
Ngược lại, miệng Eun-hye lại đang cười.
“Ở đây họ làm ngon quá!”
“Đúng, đúng vậy.”
Nó thực sự rất ngon. Nhưng cay quá.
“Mẹ, cho Seol-ah ăn với.”
“Để mẹ rửa nó bằng nước cho con nhé.”
“Hnng. Không, con không muốn nó. Cho con cái kia cơ.”
“Nó cay lắm đó.”
“Con ăn được mà!”
Trước sự khăng khăng của Seol-ah, Eun-hye nhẹ nhàng quệt bớt nước sốt trên miếng tteokbokki lên mép đĩa.
Nó vẫn sẽ cay hơn so với rửa với nước , nhưng nó vẫn có thể ăn được vì lượng sốt đã giảm đi đáng kể.
Seol-ah dùng nĩa xiên lấy miếng tokbokki, chiếc miệng xinh mở to nhất có thể.
Cô bé cắn một phần ba miếng tokbokki và nhai nó như một chú hamster nhỏ. Sau đó, Seol-ah vừa nhai xong miếng tokbokki liền há miệng.
“Ôi trời ơi.”
“Seol-ah thừa hưởng gen ăn cay của mẹ kìa.”
“Ai ăn cay tệ nhất đây? Ah, cay quá cay quá.”
* * *
Cuối cùng, phần tobbokki còn lại được tráng qua với nước để cho Seol-ah ăn.
Trong lúc đó, anh đã có cuộc trò chuyện với Eun-hye. Cô bình tĩnh giải thích về kế hoạch của mình.
“Em sẽ tham gia vào một Bang hội.”
“Một Bang hội sao?”
“Đúng vậy. Em sẽ là một người trao chuyển.”
[Ghi chú: Những người mà được chuyển mana vào người sẽ trở thành một người trao chuyển và rồi họ sẽ dần trở thành thợ săn sau đó.]
25 năm trước.
Do đó, 10 năm trước tính từ hiện tại.
Một thảm họa thiên nhiên với quy mô lớn chưa từng có đã xảy ra. Cùng một lúc đã có nhiều vết nứt xảy ra trên khắp thế giới.
Tất cả những con quái vật xuất hiện từ các vết nứt đó đã gây ra những thương vong rất lớn.
Trên thực tế điều này ngày càng tồi tệ vì súng và các vũ khí hiện có không còn hiệu quả.
‘Vào thời khắc ấy, tôi đã nghĩ rằng nhân loại sắp tận diệt rồi.’
Nhưng loại người lại không diệt vong.
Đó là nhờ có những người đã được truyền mana bị rò rỉ từ những vết nứt và nhận được sức mạnh phi thường.
Họ dễ dàng đánh bại những con quái vật mà ngay cả quân đội cũng không thể ngăn cản được.
Họ tự gọi mình là những “Thợ săn”.
“Eun-hye cũng là một Thợ săn giống như tôi vậy.”
Mặc dù cả hai đều là thợ săn nhưng khả năng của Eun-hye không thể sánh với anh. Anh là một học sinh đã trượt cuộc thi lấy bằng ngay từ vòng đầu tiên.
Phía còn lại, Eun-hye trở thành một siêu tân binh và tham gia vào đội tiền tuyến không lâu sau đó. Không hề phóng đại chút nào khi nói rằng sự cách biệt về tài năng giữa họ là quá lớn.
Đồng thời, một bài phỏng vấn với một thợ săn đang được phát trực tiếp trên TV.
Xin chào quý vị khán giả. Đây là Seong Soo-hyun.
Sau lời giới thiệu về một chàng trai tuấn tú cùng với hình ảnh về việc đánh bại một con quái vật cũng được phát sóng.
Seong Soo-hyun là một thợ săn nổi tiếng với vẻ mặt điển trai và kĩ năng xuất chúng.
Sự công nhận của cậu ta còn cao hơn bất cứ ca sĩ hay diễn viên nào lúc bấy giờ.
Là một thợ săn tiền tuyến, cậu ấy ở chung Bang hội với Eun-hye trước khi Seo-jun quay trở lại.
“Thợ săn. Họ kiếm được rất nhiều tiền.”
Mức lương phải gọi là đáng kinh ngạc.
Đó là bởi họ phải đánh đổi mạng sống chiến đấu với quái vật. Gϊếŧ được một con kiếm nhiều tiền hơn bạn nghĩ.
Lõi, trái tim của một con quái vật, được coi là một vật thay thế tiềm năng trong năng lượng và được bán với mức giá rất cao.
Nếu đó là những con quái vật mạnh, các bộ phận từ cơ thể chúng sẽ được rao bán với cái giá trên trời.
Những phần cơ thể của quái vật cũng được sử dụng để làm vũ khí cho các thợ săn.
“Nhưng nó rất nguy hiểm.”
“Vì vây, em mới hỏi hỏi về Seol-ah.”
[Ghi chú: Chắc là hỏi cậu ấy việc chăm sóc Seol-ah ấy?]
“Ừ?”
Đó là một bước tiến chưa từng có. Có chuyện gì đã thay đổi trong khoảng thời gian ấy không?
Không ai biết.
“Em nhận được hợp đồng từ một Hiệp hội.”
“Chờ đã. Em đã ký nó chưa?”
“Chưa, nhưng em đang suy nghĩ về nó.”
“Em đã đọc kĩ chưa vậy?”
“Rồi. Họ nói họ sẽ giúp em lấy bằng và tiền đặt cọc sẽ cao hơn mức trung bình.”
Anh biết Bang hội đã liên hệ với cô ấy và cũng biết rõ về các thuật ngữ mà các bang hội thường dùng.
Một phần tiền cọc sẽ được trả trước, sau đó bạn sẽ bị ràng buộc bởi họ.
Nó không phải là một số tiền lớn đối với những người đã từng là thợ săn. Nhưng đối với Eun-hye, người còn thiếu thốn về tài chính, thì đó không phải là một vấn đề đáng lo ngại.
Sau đó, Họ dùng những thợ săn như hàng hóa và công cụ trả nợ.
‘Bằng cách bán các thiết bị và sắp xếp bộ định tuyến với giá cả trên trời để đem lại hoa hồng.’
Điều đó đã từng xảy ra với anh, và cũng đã từng xảy ra với Eun-hye. Nhưng cô đã chứng tỏ được bản thân một cách nhanh chóng bằng cách thể hiện khả năng của mình, không giống anh, cô ấy rất nhanh chóng đã trả hết nợ.
Cô ấy chết trong vụ tai nạn ngay sau đó.
‘Cái chết của Eun-hye có thể là một trong những điều bất hạnh của Seol-ah.’
Năm điều bất hạnh mà Seol-ah đã trải qua.
Có lẽ điều đó bao gồm cả cái chết của Eun-hye, người mẹ duy nhất mà con bé có thể dựa vào. Và ngay cả khi không phải vì điều đó, anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn một tương lai như vậy lại xảy ra.
Cô ấy là một thợ săn có tài.
Tuy nhiên, vì sự đàn áp của Hiệp hội. Cô ấy đã chết mà chưa kịp làm những điều mà bản thân hằng mong muốn.
“Eun-hye, Anh…”
Anh là ai chứ?
Anh chỉ là một thợ săn bị trượt 7 lần trong kỳ thi lấy giấy phép. Kỳ thi lấy giấy phép đã kết thúc.
Không chỉ vậy, anh còn biết những điều sẽ xảy ra trong tương lai.
Nếu anh sử dụng tốt những điều đó, anh chắc chắn sẽ có khả năng cung cấp môi trường tốt hơn cho Hiệp hội.
“Anh sẽ nuôi dạy con bé.”