Chương 17

Chap 17: Mới thăm bé Anna về

Chào mọi người.

Lâu rồi không gặp.

Hôm nay vào, thấy mọi người vào quan tâm và hỏi han cũng xúc động lắm, Nhiều bạn có cùng hoàn cảnh hay có những kỉ niệm với người yêu. Hay nhắn tin động viên với mình.

Cũng cảm thấy vui.

Nên đọc được mấy dòng tin nhắn hỏi han như vậy cũng thấy ấm lòng phần nào.

Bây giờ thớt này (nếu không bị xóa) thì mình sẽ xem như một trang nhật kí online để có thể chi sẻ những câu chuyện, những gì xảy ra xung quanh mình. Hoặc để có thể chia sr với mọi người.

Hiện tại mình đã chuyển hẳn về Sai Gò để sinh sống rồi. Cũng tích góp và phụ huynh gia đình giúp đõ, nên cũng tạm có chỗ chui ra chui vào ỏ Thủ Đức. Nói chung cuộc sống cũng tạm ổn.

Cũng mỏ một trung tâm tiếng Thái nho nhỏ dạy thêm. Yêu nghề, với buôn bán linh tinh chút đỉnh, Còn ban ngày thì làm ở công ty.

Nói chung hiện tại ngoài làm việc ở công ty, thì cũng khá bận, ngoài 8 tiếng ở công ty, cũng có đi dạy thêm, đi buôn bán linh tinh các thứ. Nên thu nhâp cũng ổn ỏn đủ sống, để dành được chút.

Mà thôi, kể lể bản thân vậy đủ rồi. he he, chỉ muốn update cho mấy bác biết là em vẫn còn sống. Chứ em đọc thấy bác nào bào em xanh cỏ rồi. :

Chắc em giờ cũng đề cập tới bé Anna xíu hỉ. Niềm vui và an ủi duy nhất của em lúc bấy giờ. Tình yêu duy nhất của em hiện tại.

- Để em sắp xếp lại câu chuyện một xíu. Hôm mà biết tin nhỏ sẽ làm cô dâu lần 2. Em đã có một cuộc nói chuyện với sếp tổng và nhỏ.

Em không muốn bé Anna phải lại rời xa em tới nước Mỹ xa xôi một lần nữa sau khi hôn lễ của nhỏ sẽ diễn ra. Nên em bảo bây giờ em muốn được giành quyền nuôi con. Muốn đưa bé về Việt Nam sinh sống và ở với em. Vì việc nhỏ kết hôn lần 2 sẽ có thể dễ gây xao động về tâm lý với bé, vì dù gì ngoài em ra, nhỏ sẽ phải gọi thêm 2 người nữa là bố. Em không muốn điều đó xảy ra.

Nên em có đề nghị như vậy.

Sếp tổng chỉ im lặng, không nói gì. Còn nhỏ thì không chịu.

Nhỏ nói.

- Em không thể xa con được.

Thôi thì trước mặt cả nhỏ, cả sếp tổng. Là em thấy chiều hướng không tốt rồi, và không có hy vọng gì rồi. Nên em mới hẹn với nhỏ vào một lần khác chỉ có 2 đứa.

- Tôi: Anh bây giờ không biết giữa anh với em bây giờ là tình yêu hay chỉ còn tình thương, hay mối quan hệ gì đi nữa. Nhưng mà từ lúc mà anh với em yêu nhau tới bây giờ. Anh chưa bao giờ hối hận hay trách móc gì em hết. (Cái này là em nói thật nhé, chứ không phải là những lời nói hoa mỹ, hay thể hiện mình cao thượng này nọ đâu. Em không hiểu tại sao, qua bao nhiêu chuyện như vậy em vẫn không giận nhỏ xíu nào hết )

- Nhỏ: Dạ, em không xứng được như vậy đâu. - Rồi nhỏ im lặng một lát, rồi nói tiếp.

- Nhỏ: Bây giờ đã quá muộn để em có thể bào chữa hay ngụy biện gì rồi. Mọi chuyện quá rõ ràng, em không có gì để lý lẽ hay dám mong anh tha thứ cả.

- Em. Anh có trách móc hay gì em đâu mà tha thứ. Em có lỗi gì vói anh đâu. Em chỉ có lỗi... (Em nhỡ miệng nói tới đây. Chắc nhỏ cũng biết ý em định nói tới đây là Anna thôi. Em chỉ có lỗi với bé Anna.)

- Em: Anh xin lỗi. Anh không có ý đó.

- Nhỏ: Không, anh nói đúng mà.

- Em: Và anh cũng có lỗi với bé Anna. ANh không đủ mạnh mẽ để có thể níu giữ được hạnh phúc của mình. Để có thể giữ gìn tổ ấm của bản thân, khiến cho bé Anna phải roi vào cảnh có bố thì không có mẹ, và ngược lại, có mẹ thì không có bố.

Nói tói đây thôi. Là em thấy nhỏ lại buồn rồi, và em cũng buồn nữa.

Nên thôi, tạm gác qua chuyện này. Em vẫn như vậy, vẫn như thuở mới yêu. Em không muốn nhìn thấy nhỏ buồn một xíu nào. (Và em biết, nhỏ không phải cố tình như vậy để đánh vào điểm yếu của em đâu, vì hơn ai hết, em là người rất hiểu tính cách và con người của nhỏ )

Sau đó. Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới.

Em và nhỏ ngồi bên nhau. Chỉ biết im lặng thôi. ôm nhau thôi.

Tất nhiên chỉ dừng lại ở mức độ ôm hôn thôi.

Dù sao thì nhỏ cũng sắp lấy chồng, chú rẻ cũng không phải là mình. Nên mỗi việc ôm với hun cũng thấy là đủ vói mình Chỉ dừng lại tại đây thôi.

Thức dậy, thấy nhỏ nằm bên cạnh, cứ như là ngày mới yêu vậy. Vẫn hồi hộp, vẫn chỉ vuốt tóc, sờ má, hôn tóc trong lúc nhỏ ngủ thôi.

Xong rồi. 2 đứa lại phải tạm chia tay.

À, để quay lại chuyện bé Anna.

Cuối cùng phương án được đưa ra là để bé Anna lại Thái.

Nhỏ sau khi kết hôn sẽ theo chú rể mới sang Huê Kì.

Em thì về Việt nam để àm việc.

Em biết để đưa ra quyết định như vậy. nhỏ sẽ buồn rất nhiều. Vì em biết nhỏ rất thương con. Và qua quyết định đó. Em cũng biết được nhỏ còn thương em (có thể hết tình nhưng còn nghĩa ) Vì nhỏ chắc cũng sợ em nhớ con. Nên để bé ở Thái sẽ tiện cho em trong việc qua thăm bé.

Và em cảm thấy vui và cảm ơn nhỏ về điều này. (Nhưng tận sâu trong tim, lại cả thấy thương nhỏ, và thương nhỏ lắm. Không biết sau này. Nhỏ ở Mỹ mà nhó con thì biết sẽ làm sao. Nghĩ tói đây thôi, là tự nhiên em lại thấy tự trách mình :( ) Chẳng hiểu sao.

...

Lúc nhỏ ở Việt nam vói mình, thậm chỉ là có ý định điên rồ là bắt cóc (không hẳn là bắt cóc mà là sẽ tìm mọi cách để giữ bé Anna lại Việt Nam, và từ đó để nhỏ ở lại Việt Nam với bé và gia đình nhỏ của mình) Nhưng liệu mấy ai có thể làm được điều đó? Không thể bắt ép nhỏ phải như thế được, Mình không thể làm như vậy được. Có thể mọi người sẽ nghĩ mình không quyết đoán hay bản lĩnh, nhưng mà mình làm mọi chuyện đều có lý do của mình. Và mình nghĩ những gì mình làm cho đến lúc này, đều là những điều tốt nhất với bé Anna, với nhỏ.

Và nhỏ luôn là một người mẹ tốt với bé Anna. Và nhỏ đối xử tốt với bé Anna, là một người mẹ tốt với bé Anna, làm mọi điều vì bé như vậy, và không có một lý do gì để mình có thể nhẫn tâm chia rẽ tình mẫu tử của nhỏ và bé Anna được.

Đó là những gì mà mình suy nghĩ trong khoảng thời gian nhỏ về quê để bé Anna và nhỏ thăm phía nội, bé Anna biết mặt ông bà nội.

Hôm trước khi cưới lần 2, nhỏ có gửi cho mình một bức thư.. (có mình tạm dịch phía dưới, ai muốn xem bản dịch khác thì google trans)

พี่เต้สบายดีมั้ยค่ะ

นานแล้วไม่ได้คุยกันเนาะ รู้สึกเรา 2 คนก็เหมือนคนแปลกหน้า หนูไม่รู้ว่าพี่จะรู้สึกยัง� �งกับหนู กับความรู้สึกดีๆที่เราเคยม� � ระหว่าเราสองคน มีอะไรที่แตกต่างกันเยอะมาก� � เมื่อเราสองคนรักกัน อาจจะข้ามจุดนั้นไป เราก็คิดว่าความรักของเราจะ� �หมือนในนิยาย เหมือนในหนัง แต่ในชีวิตจริง มันไม่ใช่ หนูคิดว่าพี่จะเข้าใจ

ชีวิตจริง มีแต่ความรัก มันยังไม่พอ

ตอนนี้ เราจะมีจุดๆหนึ่งที่เหมือนก� �น ก็คือลูกอันนา

เราจะทำทุกสิ่งทุกอย่างเพื่� �ลูกนะ

ความรักของเราไม่ผิด ลูกอันนาก็ไม่ผิด แต่เราสองคนผิดที่….?

ตอนนี้ หนูก้อไม่รู้จะเติมคำใดๆเข้� �จุด 3 จุดนั้น หนูงงมาก หนูคิดว่าพี่ก็จะงงเหมทอนหน� �

ตกลงเรา 2 คนผิดอะไรคะ

แต่หนูแน่ใจอย่างหนึ่งคือเร� �สองคนไม่ใช่สำหรับกันและกัน

เรา 2 คนเลิกกันนะ

Nguyên văn nội dung mà hôm đó nhỏ viết email cho em. Em tạm dịch sơ qua cho mọi người biết.

Anh T**

Lâu rồi mình không nói chuyện với nha. Em cũng không biết an sẽ cảm giác như thế nào về em, về những tình cảm tốt đẹp chúng ta từng có trong quá khứ. Giữa 2 chúng ta có rất nhiều khác nhau, khi chúng ta còn yêu nhau, có lẽ chúng ta đa bỏ qua những điểm ấy. Chúng ta nghĩ rằng tình yêu của mình sẽ giống như những cuốn tiểu thuyết lãng mạng, kết thúc có hậu như phim. Nhưng trong đời sống thật, không như vậy. Em nghĩ là anh sẽ hiểu những gì em nói

Trong cuộc sống thật, chỉ tình yêu thôi là chưa đủ.

Hiện tại bây giờ anh với em chỉ còn một điểm chung đó là bé Anna

Tình yêu của anh với em không có lỗi, bé Anna cũng không có lỗi, lỗi là ở… ?

Hiện tại em cũng không biết phải điền vào chỗ 3 chấm đó là gì nữa. Em biết anh cũng sẽ không hiểu nổi, going như em bây giờ…

MÌNH CHIA TAY NHÉ.

----

Có lẽ nội dung bức thư cũng đã gói gọn và tóm tắt hết được mối quan hệ giữa mình và nhỏ.

Lâu rồi không viết. Nên câu chữ hơi lộn xôn, Chắc tại mới qua thăm bé Anna về, nên hơi nhớ bé, và nhớ cả mẹ bé nữa.

Hôm nào rảnh, sẽ kể về buổi đi chơi với bé.

Càng lớn càng giống mẹ.