*Editor: Trôi_______________________________________Cô gái trước mặt giống như một đứa trẻ vậy, dùng giọng điệu hồn nhiên nhất để nói ra lời tàn nhẫn nhất.
Nghe như thể không phải đang bảo một người tiêm ma túy mà là yêu cầu người bệnh suy dinh dưỡng tiêm một lọ đường glucose.
Hai người đàn ông một cao một thấp, sau khi cơn hoảng loạn qua đi, cũng dần bình tĩnh trở lại. Bọn chúng đều là kẻ từng trải qua sinh tử, người trước mắt tuy rằng hơi kì lạ, đặc biệt là cái mặt nạ màu bạc kia, nhìn trông giống như làm bằng kim loại, lại chuyển động được như mặt người.
Nhưng tình huống quỷ dị này cũng không làm 2 người chùn bước, chúng là kẻ buôn ma túy, là những kẻ không sợ quỷ thần, dù sau lưng có ngàn vạn oan hồn cũng sống vui vẻ.
Trước mặt chỉ là một con đàn bà thấp bé mặc quần áo kì lạ, đeo mặt nạ kì dị mà thôi, hai người đàn ông khoẻ mạnh như bọn chúng còn sợ đánh không lại sao?
Sức lực của nữ giới trời sinh vốn nhỏ hơn nam giới, dưới tình huống hai bên có điều kiện ngang nhau, nữ giới luôn đánh không lại nam giới. Đây là một điều ai cũng biết, khiến tên cao và tên lùn đều tự tin mù quáng.
Loại tự tin này làm tên cao một lần nữa ổn định tâm thần, bình tĩnh đứng dậy nhìn Liễu Nhiên, hỏi: “Mày là ai?”
Liễu Nhiên cười híp mắt. Mặt nạ trên mặt cũng cong khoé miệng thành nụ cười, nàng nói bằng một giọng nữ máy móc: “Tôi là ai á? Tôi là cảnh sát, danh hiệu — Tạp Tạp.”
Người vóc dáng cao trợn tròn mắt: “Không có khả năng, mày không phải Tạp Tạp.”
Mặt nạ lộ ra biểu tình nghi hoặc: “Vì sao lại không có khả năng?”
Tên cao run rẩy mà nói: “Tên đó, nó đã……”
Cô gái kia nghiêng đầu, đuôi tóc phía sau bởi vì trọng lực tự nhiên mà rũ xuống, đẹp đến mức làm người muốn giơ tay ra sờ. Nàng dùng thanh âm lạnh băng hỏi lại: “Đã chết à?”
Tên lùn cũng quát: “Nó chết mấy năm rồi.”
Cô gái liền nói: “Thì ra là chết rồi.” Sau đó cười rộ lên: “Vậy các người có biết địa ngục không? Người chết cũng có thể trở về, chỉ cần bò qua địa ngục, là có thể bò lên nhân gian, trở về một lần nữa.”
Trong căn phòng hoang vắng, cùng với một chút gió đêm, lời này mang theo sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.
“Đừng có hù doạ người, mày nghĩ là bọn tao sẽ sợ à?”
Liễu Nhiên: “Hù dọa người?” Nàng giơ ống tiêm lên: “Anh nghĩ rằng tôi đang dọa anh á?”
Liễu Nhiên cầm ống tiêm đi đến chỗ 2 người, hình bóng của nàng lướt qua cửa phòng giam giữ Lưu An. Hắn miễn cưỡng mở to hai mắt sưng phù nhìn về phía cửa, nhưng thân ảnh người kia rất nhanh liền biến mất, Lưu An cố hết sức bò ra bên ngoài.
Cô gái kia nói bản thân là cảnh sát, nơi này quá nguy hiểm, hắn muốn kêu nàng nhanh chóng chạy đi.
Liễu Nhiên tới gần làm hai tên kia hoảng sợ, nhịn không được mà lao lên: “A a a a a, tao liều mạng với mày.”
Bọn chúng cao hơn Liễu Nhiên, khoẻ hơn Liễu Nhiên, thậm chí còn rất tàn bạo. Chỉ cần chúng gập nhẹ là có thể bẻ gãy tay nàng, đơn giản giống như bẻ gãy ngón tay Lưu An vậy.
Mặt nạ bạc không cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Vũ lực là tối thượng.”
Sau đó, nàng nhấc chân tung lên một cú đá vào cằm của tên cao kều.
Cơn tê dại và đau đớn ập đến, tên cao gào lên một tiếng, cằm trật khớp, bởi vì lực chân của Liễu Nhiên mà ngã trên mặt đất kêu gào, không nói nên lời.
Tên lùn nhân cơ hội này rút ra một con dao găm đâm vào người Liễu Nhiên, nàng đứng yên tại chỗ, trên mặt kẻ kia lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Hắn ta thành công…
"Đinh", tiếng kim loại ma sát vào nhau vang lên, mũi dao nhanh chóng gãy làm đôi, rơi trên mặt đất.
Tên lùn trợn tròn mắt, bộ quần áo này là cái quỷ gì? Sao lại cứng như vậy? Nếu nó cứng như thế, con đàn bà này sao có thể thoải mái như đang mặc vải bông được chứ?
Thế kỷ 21 có vật như này à?
Liễu Nhiên cười lạnh một tiếng, giơ tay đấm qua, hắn ta nhanh chóng nhảy ra đằng sau tránh đi.
Liễu Nhiên ồ lên: “Phản ứng cũng không tệ lắm.”
Tên lùn lại không có tâm tình đùa cợt, Liễu Nhiên tùy ý vung tay đã làm tay phải của hắn ta đổ máu.
Sau đó, tên lùn quả nhiên không có tâm tình nghe gì cả, động tác của Liễu Nhiên vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hắn ta căn bản ứng phó không nổi. Tên lùn nhanh chóng bị Liễu Nhiên một chân sút đến chỗ tên cao, hai người giống hệt mấy con búp bê vải bị rách tơi tả, đáng thương rúc ở một góc.
Nàng đi tới trước mặt bọn chúng, chậm rãi nhấc chân dẫm lên đầu tên cao kều, dùng ánh mắt chết chóc nhìn chăm chú vào chúng: “Đừng phản kháng, tôi sẽ tức giận.”
Tên cao nâng tay muốn tiếp tục phản kháng, liền thấy tay mình bị bẻ gãy.
“Nếu làm tôi tức giận……” Liễu Nhiên nói tiếp: “
Hậu. Quả. Rất. Nghiêm. Trọng.”
Hai người kia cuối cùng cũng hiểu, tuy người này là một đứa con gái, nhưng đã dám đến đây một mình, chứng tỏ thực lực rất mạnh.
Còn có thể nói chuyện - tên lùn biết chúng cần cứu viện, run rẩy mà hô to: “Cứu mạng! Có cảnh sát đánh vào rồi!”
Nơi này có rất nhiều người trông coi bên ngoài, chỉ cần kêu lớn là họ có thể nghe thấy. Hai người bọn chúng đánh không lại con đ* này, nhưng nếu có rất nhiều người đến đây, khẳng định có thể thắng.
Cơ mà, tên lùn phát hiện dù mình có gào rách cổ họng, cũng không có người tiến vào.
Lúc này hắn ta mới chú ý tới, bốn phía dường như cực kỳ an tĩnh.
Cô gái kia cười, nói: “Tôi đã che chắn hết âm thanh quanh đây rồi, mọi âm thanh ở trong phòng này bọn họ không nghe được, chúng ta cũng sẽ không nghe thấy âm thanh bên ngoài.”
Tên lùn kinh hãi quay đầu, thốt lên: “Không thể nào, sao lại có chuyện như thế được?”
Điều này giống như mấy tình tiết huyền ảo trong phim vậy, làm hắn ta càng lúc càng hoảng sợ. Ăn mặc đồ liền thân đeo mặt nạ bạc, giá trị vũ lực cực cao, còn có thể sử dụng ma pháp.
Mẹ nó, người này là siêu nhân sao?!!!!
Trong lòng cả hai đồng thời nhớ tới một câu — gieo nhân nào gặt quả nấy.
Liễu Nhiên cầm ống tiêm ngồi xổm bên cạnh tên cao kều: “Tôi chưa thấy người ta tiêm ma túy bao giờ, anh thử cho tôi xem đi.”
Tên cao: “…… Nô giá khao ai!”
Liễu Nhiên: “?”
Tên lùn liền giải thích: “Ý hắn là nữ hiệp tha mạng.”
Liễu Nhiên nga một tiếng: “Vậy đành đánh anh thôi!”
Tên lùn lập tức bật khóc: “Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng! Tôi trên có mẹ già dưới còn con nhỏ, loại đồ vật này, dùng một lần thành nghiện, đến chết không ngừng. Cô tha cho tôi đi!”
Nhưng mà Liễu Nhiên là một người lạnh nhạt vô tình, nàng trưng ra vẻ mặt không biểu cảm: “Hai người là anh em cùng cảnh ngộ, mỗi người một nửa đi.”
Lưu An còn chưa kịp bò ra ngoài liền nghe thấy tiếng thét chói tai của 2 người đàn ông. Thanh âm vang vọng khắp phòng, không cần nghĩ cũng biết là không dễ chịu.
Rất nhanh, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, hắn nghe thấy tiếng bước chân, có người đi tới.
Lưu An ngẩng đầu nhìn lại, một bóng hình xuất hiện ở trước mặt hắn. Là một cô gái mang mặt nạ bạc, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó hỏi: “Anh là ai?”
Lưu An: “....”
Liễu Nhiên hỏi lại: “Anh là ai?”
Lưu An giờ mới hiểu ra là nàng đang hỏi tên của mình, hắn càng không dám mở miệng.
“Anh là Lưu An à?”
Lưu An kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Liễu Nhiên, dường như không hiểu tại sao nàng lại biết tên của mình.
Liễu Nhiên nói: “Quý Trường Phong giao cho tôi nhiệm vụ tới đón anh, anh là Lưu An phải không?”
Thời điểm Lưu An nghe được ba chữ Quý Trường Phong, hai mắt ngấn lệ, lúc này mới hiểu là đội trưởng cử người tới cứu mình. Hắn không dám tin tưởng, nhưng vẫn nhanh chóng đáp: “Tôi là Lưu An.”
Liễu Nhiên gật đầu: “Nhận nhiệm vụ này vào lúc nào?”
Lưu An nháy mắt trở nên cảnh giác, Liễu Nhiên chờ hắn trả lời, Lưu An cuối cùng vẫn chịu thua: “5 năm trước.”
Liễu Nhiên hơi mỉm cười, hướng hắn làm động tác chào theo kiểu quân đội: “Chào anh, tôi là Liễu Nhiên. Tôi tới đây cứu anh, bây giờ chúng ta sẽ rời đi.”
Lưu An nhìn cơ thể tàn tạ của chính mình, lắc đầu cười khổ: “Không cần đâu, cô đến được đây là tôi vui rồi. Mau chóng chạy đi! Nơi này rất nguy hiểm, trên tay đám người đó có súng. Cô giúp tôi nói với đội trưởng……”
Liễu Nhiên không nói gì, chờ hắn nói hết.
Lưu An tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, hắn nhẹ nhàng cười: “Giúp tôi nói với đội trưởng, tôi không hối hận khi làm việc này. Có thể gặp được ông ấy, có thể hi sinh vì Tổ quốc, tôi không bao giờ hối hận. Nói với ông ấy… nói, rằng không cần khổ sở vì tôi, tôi là anh hùng mà, đúng không?”
Liễu Nhiên: “Anh là anh hùng, nhưng mà những lời này quá buồn nôn, anh nên tự mình nói với ông ấy đi!”
Lưu An sửng sốt: “Không phải……”
Mới nói hai chữ, hắn đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, trong mơ hồ dường như thấy được Liễu Nhiên cởi xuống mặt nạ.
Trẻ vị thành niên?
Tuy rằng nhìn không rõ ràng lắm, nhưng hình như là một khuôn mặt rất non nớt. Rất tinh xảo xinh đẹp và cũng thật lạnh nhạt, cô bé chợt nở nụ cười như gió xuân: “Không cần lo lắng, chờ lúc anh tỉnh lại, tất cả đều sẽ tốt, tôi đảm bảo đấy.”
Tầm mắt rất nhanh liền mơ hồ không rõ, hắn nhắm đôi mắt, vốn cho rằng chỉ là ngủ hai phút, lúc mở mắt thời ra lại ở trong bệnh viện.
Lưu An giật mình, bên cạnh liền có một thanh âm hoảng loạn truyền đến: “Cậu tỉnh rồi? Cuối cùng cũng tỉnh. Bác sĩ, bác sĩ, cậu ta tỉnh lại rồi.”
Lưu An nhìn bộ dạng hoảng hốt của đội trưởng thì muốn giơ tay kêu ông không cần gọi, nhưng đội trưởng đã chạy ra khỏi phòng, đứng ở ngoài cửa kêu bác sĩ.
Lưu An chỉ có thể thu hồi tầm mắt, sau đó liền nhìn thấy tay phải, tay phải của hắn… một bàn tay nguyên vẹn.
“Ha ha ha ha ha, thì ra đây chính là ảo giác do ma túy tạo ra sao?”
Lưu An chảy xuống dòng nước mắt, hắn không còn ngón tay, hắn không thể lại làm cảnh sát. Hắn đã dùng ma túy, hắn là một con nghiện.
Lại là một trận ầm ĩ, Quý Trường Phong lôi kéo bác sĩ, nói: “Ông mau kiểm tra đi, cậu ta không có việc gì rồi đúng không?”
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên. Bác cho Lưu An làm một loạt kiểm tra, sau đó xác định: “Đã không còn nguy hiểm, chỉ là hình như gần đây dinh dưỡng không đủ, mọi người phải chú ý một chút.”
Bác sĩ nói xong liền xoay rời đi, Lưu An nhanh chóng hỏi: “Bác sĩ, ma túy trong cơ thể tôi khi nào có thể loại bỏ hết vậy?”
Kia bác sĩ sửng sốt: “Ma túy? Cậu chỉ là suy dinh dưỡng thôi, mệt đến nỗi sinh ra ảo giác à? Không sao, tôi sẽ truyền cho cậu thêm 2 bịch glucose.”
Lưu An kinh ngạc: “Suy dinh dưỡng?”
Đúng rồi, hắn đã không ăn uống tử tế một khoảng thời gian dài, suy dinh dưỡng cũng là bình thường.
“Cậu đã hôn mê rất lâu, dựa vào truyền dịch mà duy trì nhiều ngày như vậy, bây giờ tỉnh rồi thì phải tẩm bổ nhiều vào. Ấy? Sao trán cậu đột nhiên lại có vệt đen?”
Quý Trường Phong quay đầu lại nhìn, sau đó nói: “Không biết! Vừa nãy còn không đen cơ mà, trán bị gì vậy?” Nói xong, ông duỗi tay chà xát lên trán Lưu An, vệt đen lại không biến mất.
Lưu An chợt nghĩ đến cô bé kia, lại nhìn về tay phải của mình, sau đó giơ bàn tay lên hỏi: “Đội trưởng, ngài nhìn xem đây là mấy ngón?”
Quý Trường Phong nghiêm túc nhìn, cuối cùng cười ra tiếng: “Thằng nhóc này, chúng ta bao lâu chưa gặp nhau chứ? Vừa trở liền nói đùa với tôi, đây không phải là năm ngón tay à?”
Lưu An: “Là năm ngón sao?”
Quý Trường Phong nghi hoặc mà nhìn đồng nghiệp, lại nghiêm túc mà nhìn tay phải của hắn.
Trong lòng ông thầm đếm, sau đó xác định mà nói: “Là năm ngón mà, cậu đùa tôi đấy à!”
Vừa dứt lời liền thấy Lưu An trên giường chảy xuống hai hàng nước mắt, nỉ non: “Thật sự năm ngón a!”
Hắn chăm chú nhìn bàn tay phải giống như đạt được kho báu quý giá nào đó. Lưu An lại quay đầu nhìn Quý Trường Phong, hỏi: “Trong cơ thể tôi thật sự không có ma túy sao?”
Quý Trường Phong buồn cười: “Chúng ta làm cảnh sát chống ma túy, không phải con nghiện. Cơ thể cậu sao lại có ma túy được?”
Lưu An duỗi tay đặt lên ngực: “Thì ra tôi không tiêm ma túy sao?”
Quý Trường Phong định vỗ hắn mấy cái, lại nghĩ đến người ta còn rất suy yếu, chỉ có thể cười mà nói: “Nói nhảm gì vậy? Đương nhiên cậu không có dùng ma túy.”
Lưu An: “Đội trưởng, có một người tới cứu tôi phải không?”
Quý Trường Phong sửng sốt, trầm mặc không nói gì.
Lưu An lại cười, hắn nhìn đội trưởng của mình, vừa nghiêm túc lại tràn ngập cảm kích mà nói: “Đội trưởng, thay tôi nói lời cảm ơn với người đó.”
Quý Trường Phong: “Được.”
---- ngoài lề ------ Đáng ra chap này sẽ không có ngoài lề, nhưng hình như đời muốn toi viết hay sao ý, lại kiếm chuyện nè:)- Vừa nãy sẽ có rất nhiều người theo dõi truyện nhận được thông báo là toi up truyện lại từ đầu đúng không 😃 Thiệt ra là do toi ngu ngục đấy ạ! Toi muốn ẩn một truyện đi vì bí ý tưởng, cơ mà không hiểu sao máy toi lag, ẩn rồi mà nó hiện là chưa ẩn nên toi ấn ẩn lại lần 2 và không biết rằng...thiệt ra toi đang ẩn truyện này. Ẩn xong thì máy toi bình thường, toi tá hoả đi đăng lại truyện:) may mắn chưa mất lượt đọc với sao, không chắc toi khóc ẻ:')