Chương 6

*Editor: Trôi

___________________________________________

Khoảng 10 giờ, một thanh niên từ trong phòng ra thông báo mọi người đi vào phỏng vấn.

Vì thế, nhóm phụ huynh liền mang theo đứa nhỏ nhà mình xếp hàng đi vào. Bên trong chỉ có một chiếc bàn dài nửa thước, có 7 – 8 người, trước mặt mỗi người đều để một quyển tư liệu cùng một cái bút, còn có một lọ nước khoáng.

Ngồi ở chính giữa là một người đàn ông đeo mắt kính, tầm hơn 40 tuổi, ông cầm bút, như có như không đánh mặt bàn, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc.

Chờ các nhóm gia đình tiến vào hết, ông ấy mới cười, giới thiệu: “Mọi người khỏe, tôi là đạo diễn chương trình <>, tên Triệu Thành Quân, các vị cứ gọi tôi Triệu đạo là được.”

Khi các nhóm phụ huynh tự giới thiệu mình với nhau xong, Triệu đạo tiếp tục giải thích: “Thế này, đây là chương trình thực tế, tuy rằng không có yêu cầu cứng ngắc đứa nhỏ cần phải làm gì đó. Hậu kỳ muốn tăng tính thú vị cho chương trình, cho nên, mấy đứa nhỏ đều có chút kỹ năng sao? Có thể biểu hiện một chút cho chúng tôi xem thử không?”

Triệu đạo thật sự muốn đứa nhỏ biểu hiện không chỉ kỹ năng mà còn tính cách cùng sức dãn ( này là ứng biến tình huống hay là độ dẻo vậy:v).

Nói thật chứ, mấy đứa trẻ được mang đến đây tệ nhất cũng phải biết hát. Thu Lan Huyên xem rất nhiều bạn nhỏ tiến lên trước, ca hát khiêu vũ, vẽ tranh đánh đàn, thật là trăm hoa đua nở.

Bà mới lần đầu tiên ý thức được mình đối với con gái cũng không giáo dục nhiều, nhất là lúc Liễu Nhiên còn ở quê. Đừng nói vẽ tranh đánh đàn, cho dù là ca hát cũng không biết Liễu Nhiên có thể hay không.

Bà có chút lo lắng hỏi: “Nhiên Nhiên a! Con biết làm gì?”

Liễu Nhiên ngước mắt nhìn Thu Lan Huyên, lại nhìn về bé gái đang múa ballet đằng trước, rồi trầm mặc.

Trong đầu, 437 cũng hỏi một câu tương tự: “Đội trưởng, ngài có thể làm gì?”

Liễu Nhiên lạnh lùng đáp lại nó: “Ta sẽ ép không gian.”

437 một đầu dấu chấm hỏi: “Kia là cái gì?”

Liễu Nhiên: “Chính là thông qua không gian đè ép cắt này nọ, giống như phi đao. Ví dụ, ta có thể đem đầu người đối diện chặt bỏ.”

437: “... Kỳ thực, phương pháp kiếm tiền có rất nhiều, tham gia show thực tế không phải là duy nhất.”

Liễu Nhiên: “... Câm miệng.”

437 liền yên lặng ngậm miệng. Lại một cô bé lên rồi, mặt quả táo, vị sữa trên người dường như còn chưa có tiêu tán, nói chuyện nãi thanh nãi khí, mọi người nghe xong tim đều mềm nhũn. Nhóc tì cười rộ lên hai bên gò má đều đỏ ửng, toàn bộ đầu liền thực giống quả táo: “Con tên là Ngải Lị, năm nay ba tuổi, con biết nói tiếng Anh.”

Vì thế, 3 tuổi Ngải Lị dùng tiếng Anh kể chuyện xưa, âm điệu chính tông, lưu loát trôi chảy, Triệu đạo tựa hồ rất hài lòng, ở trên mặt giấy viết chữ vẽ tranh không ít. Liễu Nhiên lại chờ thêm hai người nữa mới nghe bọn họ gọi bản thân: “Bạn nhỏ Liễu Nhiên.”

437 vừa nghe đến Liễu Nhiên, liền nghĩ tới túi không gian của nàng, khẩn trương nói: “Đội trưởng a! Kỳ thực ta có thể học mã hóa ngân hàng.”

Liễu Nhiên phẩy phẩy tay phải, lãnh đạm đáp: “Thế kỷ 21 là nơi nói luật lệ xã hội.”

437: “...”

Nhìn Liễu Nhiên đi đến, mấy người trên bàn đều hứng thú. bé gái cùng ảnh chụp giống nhau, lúc này trên mặt mặt không biểu cảm nhưng đôi mắt vừa đen lại sáng, trông thật đáng yêu. Chỉ nhìn mắt thôi cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

“Bạn nhỏ Nhiên Nhiên?”

Liễu Nhiên dạ, Triệu đạo có ý tứ hỏi: “Con biết làm cái gì?”

Nàng mới lộ ra tươi cười nói: “Ma thuật có tính không?”

*Này giống kiểu ảo thuật bên mình ý

437: “Kí chủ biết ma thuật? Năm 4125 còn dùng ma thuật sao?”

Triệu đạo hắng giọng, ý vị thâm trường nhìn Liễu Nhiên hỏi: “Con xác định?”

Ma thuật là lĩnh vực tương đối đặc thù, không dễ dàng học ở chợ hay trường lớp. Cho dù là ma thuật sư cũng sẽ không dễ dàng truyền thụ.

Đương nhiên, ma thuật đơn giản có thể dựa trên Internet cùng 1 bộ sách để học được. Nhưng mà, liền tính có thể học, biểu diễn ma thuật cần luyện tập lâu dài. Mà có luyện tập cũng không thể biểu diễn hoàn mỹ. Thậm chí biểu cảm, động tác, tốc độ ngôn ngữ đều ảnh hưởng đến tính thuyết phục, ma thuật của đứa nhỏ 6 tuổi, đại khái là ma thuật cận cảnh, hẳn là mấy trò trên Internet đã được công khai cách làm.

Triệu đạo nghĩ như vậy, mấy người trên bàn cũng tưởng thế.

Đứng ở trung tâm sàn diễn, Liễu Nhiên cũng không yêu cầu chuẩn bị bất cứ đạo cụ gì, nàng chỉ đột nhiên vươn hai tay nói: “Trên tay con không có gì cả?!”

Tất cả mọi người gật gật đầu, trong lòng có chút kỳ quái, con bé không chuẩn bị gì sao?

Triệu đạo cũng từng học ma thuật hai năm, ông biết ma thuật có rất nhiều cách thể hiện, mà Liễu Nhiên bây giờ cần phải làm cho đồ vật hiện ra. Ma thuật chỉ là ma thuật, vật thể như thế nào thần kỳ xuất hiện, phải che dấu sự tồn tại ban đầu của nó. Mà để người xem tin vào màn diễn, đầu tiên cần đem vật thể che đứng lên, hoặc là từ trong mũ lấy ra, hay dùng đạo cụ che dấu rồi lấy ra. Tóm lại, muốn làm cho người ta một loại có cảm giác nó xuất hiện từ hư vô cần có đạo cụ hỗ trợ. Nhưng là... Triệu đạo vuốt cằm, bạn nhỏ Liễu Nhiên mặc áo đầm không tay, trên tay vật dùng để phủ lên đều không có, trên đỉnh đầu chỉ đội một cái mũ. Nếu đoán không sai, kia hẳn là muốn từ trong mũ biến ra hoa? Bài? Ha ha, hoặc là một con bồ câu sống sờ sờ?

Trên mặt mọi người đều lộ ra tươi cười, nhưng cũng khó tránh khỏi bị hấp dẫn ánh mắt, thậm chí đều lộ ra tò mò. Triệu đạo âm thầm quan sát người trên đài, không khỏi gật gật đầu, bạn nhỏ Nhiên Nhiên đã thành công. Bất kể ma thuật của nàng không hoàn hảo, chẳng sợ cuối cùng chỉ là một trò đùa, hấp dẫn được ánh mắt mọi người, Liễu Nhiên cũng đã thành công. Nhưng là hiện tại, ông cũng tò mò hơn, bạn nhỏ Nhiên Nhiên muốn từ trong mũ biến ra cái gì? Sau đó, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Liễu Nhiên mỉm cười, đem bàn tay trái úp lên bàn tay phải.

Nàng nói: “Biến ra.”

Hất ra tay trái, trên tay phải rõ ràng đứng một lọ —— sữa chua.

437: “...”

Triệu đạo: “???!!!”

Nhóm giám khảo hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng vỗ tay. Liễu Nhiên đắc ý lại biến ra một cái ống hút, rồi lưu loát cắm vào, uống.

Triệu đạo: “...”

437: “...” A, đúng rồi, người này có dị năng không gian.

Một màn này hiển nhiên khiến Thu Lan Huyên kinh ngạc, bà vụиɠ ŧяộʍ hỏi Liễu Nhiên: “Sao con làm được?”

Liễu Nhiên nói: “Con học trên mạng a!”

Thu Lan Huyên khϊếp sợ nghĩ: con gái của mình quả nhiên là một thiên tài.

Kết quả cuối cùng phải chờ tới buổi chiều mới thông báo. Bởi vậy, thời điểm giữa trưa Thu Lan Huyên liền mang Liễu Nhiên tìm khách sạn ăn cơm. Hai người đều là lần đầu tiên đến kinh đô, Thu Lan Huyên liền hỏi Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên con muốn ăn gì?”

Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, sau đó nghĩ nghĩ nói: "Con nghe nói vịt nướng ở kinh đô rất nổi danh.”

Thu Lan Huyên dằn lòng: “Được, chúng ta liền ăn vịt nướng.”

Vì thế, giữa trưa Liễu Nhiên đẹp đẹp ăn một chút vịt nướng, hơn nữa nhận biết một người đứng thứ sáu trên bảng xếp hạng minh tinh bị chán ghét nhất từ 3 năm trước đến nay —— Khương* Lam.

*: má ơi convert ghi là "gừng lam", mất một hồi mới tra ra chữ "Khương" có nét tương tự với chữ "gừng" trong tiếng Trung:VVV Nếu dịch sai mọi người nhớ nhắc nha

————————————————

Toi quá mệt mỏi với mấy cái tên người trong truyện rồi T-T. Mọi người ủng hộ để có động lực ra chap nha (@TruyenHD)