Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Editor: Trôi

_______________________________________

Đúng là Bạch Yên Nhiên, cô ta ở thời điểm Bạch Dực Cẩn 6 tuổi mang theo cậu nhóc trở về.

Liễu Nhiên chậm rãi nhìn về phía Bạch Yên Nhiên, chỉ thấy người phụ nữ ôn nhu cầm chén lên uống một ngụm trà. Sau đó ưu nhã đem chén trà đặt xuống mặt bàn. Cô ta nhìn một vòng xung quanh phòng, trên mặt mang theo ôn nhu cười nói với Thu Lan Huyên: “Tôi muốn cùng chị nói chuyện.”

Thu Lan Huyên lúc ấy liền cảm thấy không ổn, đột nhiên mang theo con trai tới đây, rõ ràng là đến thu hồi phòng ở.

Bà có chút khẩn trương, cái phòng này là Vương Triệu cho thuê, khi đó chủ phòng vẫn là gã. Sau đó Vương Triệu chạy, Thu Lan Huyên và Liễu Binh cũng nghĩ đem phòng trả Vương Triệu. Kết quả, gã nói chủ phòng đã thay đổi, chỗ này từ lâu đã không phải của Vương Triệu nữa.

Không nghĩ tới, nhanh như vậy chủ phòng đã tìm tới cửa. Thu Lan Huyên nghĩ đến người một nhà sắp phải lưu lạc đầu đường, cực kì sầu não.

Khác với Thu Lan Huyên lúc này mặt mũi khó chịu, Liễu Nhiên lại bình tĩnh, nàng mặc áo ngủ cộc tay hình con gấu ngồi đối diện Bạch Yên Nhiên. Bộ dáng thong dong, còn trông giống người lớn hơn cả Thu Lan Huyên.

Liễu Nhiên ngồi xuống xong liền quay đầu hướng Thu Lan Huyên nói: “Mẹ, người đi kêu Kha Viêm tới đi.”

“Aiz!” Thu Lan Huyên ngây người một cái chớp mắt, muốn bảo Liễu Nhiên tránh đi để bà nói chuyện, nhưng nhất thời lại không biết nên nói như thế nào. Cuối cùng, Thu Lan Huyên gật gật đầu: “Được rồi, để mẹ đi gọi thằng bé.”

Sau đó bà lại nhìn về phía Bạch Yên Nhiên: “Cô chờ một chút, tôi đi gọi Viêm Viêm, thằng bé cũng nên sang đây ăn sáng.”

Trong khoảng thời gian này, kỳ thật Kha Viêm có lúc vẫn sẽ bị Thu Lan Huyên kéo qua ăn cơm, quan hệ giữa hai nhà vô cùng tốt đẹp.

Bạch Yên Nhiên tuy rằng không rõ vì sao đột nhiên phải đi gọi người khác, nhưng vẫn là lễ phép gật đầu.

Chờ Thu Lan Huyên vừa đi, Liễu Nhiên bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực nhìn nữ chủ, nháy mắt từ đứa trẻ ngoan biến thành nhị thế tổ. ( Con cháu nhà giàu ăn chơi trác táng kiêu ngạo):))

Bạch Yên Nhiên: “...”

Liễu Nhiên quơ quơ chân hỏi: “Cô tên là gì?”

Bạch Yên Nhiên lập tức cảm thấy thật buồn cười, một đứa trẻ còn nhỏ tuổi mà khí thế thật không nhỏ. Bởi vì bản thân cũng có con, nên đối với việc chăm sóc trẻ cô ta rất có kinh nghiệm, cũng sẽ tương đối bao dung.

Bạch Yên Nhiên ôn nhu nói: “Xin chào em gái nhỏ, chị tên Bạch Yên Nhiên.”

Liễu Nhiên không quan tâm gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy cô tới nhà của cháu làm gì?”

Bạch Yên Nhiên liền cười nói: “Không phải đâu em gái, nơi này là nhà của chị.”

Liễu Nhiên buồn cười nhìn cô ta, cực kì ác ý hỏi: “Cô cũng có con rồi, còn muốn người khác gọi là 'chị'?”

Bạch Yên Nhiên: “...”

Liễu Nhiên không chút khách khí: “Dì à, dì nói nơi này là nhà của mình, có chứng cứ không?”

Bạch Yên Nhiên hiểu ý như bị trúng một mũi tên, Bạch Dực Cẩn lập tức liền không vui: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy, mẹ tôi mới 20 tuổi, đương nhiên phải gọi là 'chị'.”

Liễu Nhiên cũng không trả lời, mà là hỏi Bạch Dực Cẩn: “Nhóc lại là ai?”

Cậu nhóc đắc ý mà chỉ vào chính mình: “Tôi là con trai của mẹ, mẹ yêu thương tôi nhất.” ( p/s: ủa em, cái đó là hiển nhiên mà 😃???)

Tuy rằng Liễu Nhiên không có lễ phép, nhưng Bạch Yên Nhiên biết đột nhiên cùng con bé nói căn nhà sinh sống mấy năm là của mình, đứa nhỏ chắc là không chấp nhận được.

Bởi vậy, cô ta nhịn xuống, vẫn cười: “Em gái nhỏ, nơi này đúng là nhà của chị. Năm trước chị vừa mua cái phòng này; hơn nữa, chị nói cho em nghe nè, tuy rằng chị đã sinh con, nhưng nếu em gọi 'chị', chị sẽ rất vui vẻ.”

Liễu Nhiên càng khó hiểu: “Dì vui hay không thì liên quan gì đến cháu?”

Bạch Yên Nhiên: “...”

Bạch Dực Cẩn liền nói: “Cậu thật không hiểu lễ phép, mẹ tôi nói, thấy cô gái tuổi trẻ xinh đẹp phải gọi là 'chị', đấy là lễ phép.”

Liễu Nhiên lại nhìn về phía cậu nhóc hỏi: “Chẳng nhẽ lớn tuổi thì phải gọi là bà à?”

Bạch Dực Cẩn tức khắc ngẩn ngơ: “Ơ..”

Bạch Yên Nhiên nhanh chóng nói: “Chị không dạy thằng nhỏ gọi là bà, tuổi lớn có thể gọi là dì.”

Liễu Nhiên liền nhìn về phía Bạch Yên Nhiên: “Cho nên cháu gọi cô là dì a~!”

Bạch Dực Cẩn nóng nảy: “Phải gọi mẹ tôi là 'chị' mới đúng.”

Bạch Yên Nhiên bị người ta kêu vài tiếng 'dì', trong lòng như bị một đấm ngay tim, hai cái, ba cái, đều sắp không cười nổi nữa: “Em gái nhỏ, em nhìn chị đi, cảm thấy chị trông già sao?”

Liễu Nhiên: “Đúng vậy.”

Bạch Yên Nhiên: “...” hùng hài tử thì ra chính là như vậy sao, vẫn là Dực Cẩn tốt nhất.

Liễu Nhiên xoa đầu tóc tán loạn của mình: “Còn có vấn đề gì sao?”

Bạch Yên Nhiên lúc này mới nhớ tới mục đích của bản thân, cô ta liền mở miệng nói: “Hôm nay chị tới để thu lại phòng ở.”

Liễu Nhiên nhíu mày nhìn cô ta: “Dì có gì chứng minh phòng là của dì?”

Trong lòng lại gọi 437: “Tra xét thông tin phòng đi.”

437 ừ một tiếng, bắt đầu tra xét. Tra được Bạch Yên Nhiên năm trước mua cái phòng treo giá trên thị trường gần 400 vạn này, nhưng thực tế cô ta chỉ tốn 350 vạn để mua.

Liễu Nhiên tặc lưỡi: “Vương Triệu đã đem phòng bán đi.”

437: “Hẳn là trước lúc chạy trốn đem bất động sản đều chuyển thành hiện vật, mang theo tiền chạy ra nước ngoài.”

Liễu Nhiên: “Nói cách khác, cái phòng này đúng là của cô ta?”

437: “Nữ chủ nếu là tới thu phòng, chắc chắn năm trước đã sang tên.”

Liễu Nhiên: “Vậy cô ta có quyền thu lại phòng đúng không?”

437 ừ một tiếng: “Đúng vậy, căn hộ đã sang tên, toà án không có quyền đông lại. Quyền sở hữu hiện tại thuộc về nữ chủ, nói cách khác, cô ta mới là chủ phòng.”

Liễu Nhiên: “Náo loạn nửa ngày, chúng ta ở trong nhà nữ chủ, bảo sao kiếp trước mẹ ta mỗi ngày tìm cô ta gây chuyện.”

437: “Làm gì bây giờ đội trưởng? Chuyển nhà sao?”

Liễu Nhiên liền nói: “Chuyển nhà thì ta được bán vàng sao?”

437 đáp: “Thật ra ngài bán một hai thỏi cũng không có việc gì.”

Liễu Nhiên: “Không bán một hai cân làm sao đủ mua phòng ở?”

437: “Vậy ngài vẫn đừng nên bán, vàng giữ lại khá tốt.”

Trong khi Liễu Nhiên và 437 công kích nhau, Thu Lan Huyên đã dẫn Kha Viêm đến. Lúc ấy, Bạch Yên Nhiên cùng Bạch Dực Cẩn đều tò mò nhìn về phía cửa, sau đó liền thấy thiếu niên đằng sau Thu Lan Huyên.

Đứa trẻ nhìn trông cũng không lớn, nhưng toàn thân khí chất lạnh nhạt, trên khuôn mặt lạnh băng mang theo sự cao ngạo. Trẻ con trên thế giới nhiều như vậy, nhưng sống trong hoàn cảnh khác nhau sẽ có khí chất khác nhau.

Thiếu niên này vừa nhìn đã biết là từ nhà quyền quý, bộ dáng cao cao tại thượng chỉ quen sống trong nhung lụa giàu sang mới có được.

Bạch Yên Nhiên trong lòng khó chịu mười phần, tuy rằng cô ta trốn ra nước ngoài, nhưng Bạch Dực Cẩn là con cháu Thượng gia. Nếu thằng bé ở Thượng gia từ nhỏ, khẳng định cũng sẽ giống với thiếu niên kia.

Kha Viêm vào phòng khách, liếc mắt một cái liền quét tới Liễu Nhiên đầy mặt khó chịu đang ngồi ở sô pha, cậu vui vẻ. Cô gái nhỏ này cũng có ngày bị người chọc tức, trong lòng có chút vui sướиɠ khi người gặp họa. Nhưng bên ngoài vẫn treo vẻ mặt bình tĩnh, Kha Viêm ngồi bên cạnh Liễu Nhiên hỏi: “Sao mặt nhăn nhó thế, có người bắt nạt em à?”

Cậu chợt nhìn thoáng qua đối diện, Bạch Yên Nhiên nhanh chóng xua tay nói: “Không có không có không có, chị chỉ cùng em ấy nói hai câu.”

Thời điểm thấy Bạch Yên Nhiên, Kha Viêm cũng là ngây người một chút, nhưng rất nhanh hồi hồn. Rất nhiều chuyện cậu chỉ xem trên tư liệu, việc nhỏ như Bạch Yên Nhiên về nước Kha Viêm cũng không có xem. Bởi vậy, cậu thật đúng là không biết cô ta trở về lúc này.

Bạch Yên Nhiên lúc trẻ còn chưa có sự quý khí sang trọng của 10 năm sau, hiện giờ cô ta chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.

Kha Viêm lại đem tầm mắt chuyển qua Bạch Dực Cẩn bên cạnh Bạch Yên Nhiên, cái người ở tương lai oai phong một cõi, cực kì muội khống lúc này vẫn chỉ là một thằng nhóc. Cậu bé sợ hãi mà nhìn Kha Viêm một chút, dường như không chịu thua, lại trừng lớn mắt nhìn cậu.

Kha Viêm khẽ cười, cũng không nói chuyện. Thu Lan Huyên cầm 3 bình sữa chua ra, chia cho 3 đứa trẻ. Liễu Nhiên cùng Bạch Dực Cẩn đồng thời biểu hiện ra vui vẻ, Kha Viêm tùy ý mà nhận, nhưng vẫn không quên nói lời cảm ơn với bà.

Sau đó, Thu Lan Huyên mới ngồi bên người hai đứa nhỏ, bà đã chuẩn bị tinh thần cùng Bạch Yên Nhiên đàm phán.

Liễu Nhiên cúi đầu uống sữa chua, không hề cho cô ta một ánh mắt, trước khi uống sữa chua nàng còn có lòng tốt mà nhắc nhở Kha Viêm: “Ca ca phải gọi cô ấy là 'chị', không được kêu là 'dì'.”

Cậu phụt một tiếng bật cười, tất nhiên, Kha Viêm cũng không thích Bạch Yên Nhiên, cho nên cậu tiếp lời: “Gọi là 'chị' á? Không phải nên gọi 'dì' sao?”

Bạch Yên Nhiên lại chịu một mũi tên, mặt đều nghẹn đỏ: “...”

Thu Lan Huyên: “...”

Bạch Dực Cẩn tức đến đỏ bừng mặt, chỉ vào Kha Viêm hét: “Ca ca một chút cũng không lễ phép, là người xấu.”

Một tiếng này, trực tiếp đánh thức Liễu Văn trong thư phòng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng: “Mẹ nó! Sáng sớm ai ở phòng khách gào lên vậy, để ý một chút đi, còn có người đang ngủ đây này!”

Vì thế, Bạch Dực Cẩn một liền nghẹn đỏ mặt, lại thật ủy khuất, cậu bé rõ ràng không biết còn có người đang ngủ, nếu biết thì sẽ không lớn tiếng như vậy.

Bạch Yên Nhiên sờ đầu Bạch Dực Cẩn an ủi, sau đó nhìn về phía Thu Lan Huyên đem những lời vừa nãy nói với Liễu Nhiên lặp lại một lần.

Thu Lan Huyên lúc ấy liền trừng lớn mắt: “Hiện tại chúng tôi phải dọn đi?”

Bạch Yên Nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy, phòng này tôi mua vào năm ngoái. Hiện tại sắp khai giảng, tôi mang Dực Cẩn về đây học tập, cho nên yêu cầu các người dọn đi chỗ khác.”

Thu Lan Huyên trong lòng nhất thời vừa sầu vừa lo, ở trung tâm thành phố này để tìm căn hộ hai phòng một sảnh thì giá nhà thấp nhất cũng 4500 nguyên. Phòng ở tại tiểu khu một tháng tốn 5300 nguyên tiền thuê nhà, nơi có giao thông tiện lợi chính là khu phòng học.

Bọn họ cả gia đình 4 người nếu một lần nữa tìm phòng, không có khả năng tìm được chung cư riêng, cho dù ở được thì giá phòng ít nhất là 2000 nguyên trở lên.

Nếu như ở tập thể, một căn phòng ở có lẽ chỉ tốn 900 nguyên, nhưng phòng bếp, WC chắc chắn là công cộng. Càng không cần phải nói vị trí phòng khẳng định nằm ở nơi hẻo lánh, đường xá không tiện.

Thu Lan Huyên có thể ở nhưng hai đứa nhỏ như thế nào chịu được? Không nói đến điều đấy, cái tiểu khu này thuận tiện đến trường Nhị trung, con của bà sau này học tại đó. Nếu chuyển tiểu khu đương nhiên phải chuyển trường học.

Thu Lan Huyên nhất thời cười không nổi, khóc không xong.

“Này, này còn đúng 1 tuần liền khai giảng. Chúng tôi dọn đi chỗ nào đây?”

Bạch Yên Nhiên cũng rất ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường một tháng tiền thuê nhà, chỉ có thể phiền toái các người mau chóng dọn đi.”

Một tháng tiền thuê nhà, chẳng phải là 3400 nguyên sao? ( tiền thuê của Liễu gia ít hơn các nhà khác, không nhớ có thể xem chap trước) Làm gì đủ tiền thuê nhà khác, tiền cọc còn không đủ.

Thu Lan Huyên trong lòng bỗng thật loạn, Kha Viêm đem sữa chua trên tay đưa cho Liễu Nhiên, nàng hai mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn cậu cũng ôn nhu không ít.

Kha Viêm biết Liễu Nhiên chính là người dựa vào sữa chua mà sống, lấy lòng nàng thì chỉ cần sữa chua là được.

Thấy nàng mở bình sữa chua uống, cậu mới quay đầu cùng Thu Lan Huyên nói: “Dì, người mang hợp đồng thuê nhà lúc trước ra đây đi.”

Bà sửng sốt, nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, nghe xong lời Kha Viêm nói liền vội vã đi vào tìm.

Tiếp theo, Kha Viêm lại nhìn về phía Bạch Yên Nhiên hỏi: “Cô Bạch biết mua bán không phá thuê sao?”

Cô ta sửng sốt: “Có ý gì?” Lập tức lại đỏ mặt, chính mình thế nhưng không biết, còn phải hỏi một đứa trẻ.

Cậu khẽ cười một tiếng: “Căn cứ luật pháp về hợp đồng điều thứ 229 quy định, thuê nhà trong lúc quyền sở hữu nhà biến động, không ảnh hưởng đến hiệu lực của hợp đồng thuê.”

Bạch Yên Nhiên ngốc, Kha Viêm tiếp tục nói: “Đơn giản mà nói, chính là hợp đồng thuê so với mua bán hợp đồng mạnh hơn, cho dù cô mua cái phòng này, nguyên bản hợp đồng thuê vẫn có hiệu lực. Trừ khi thời hạn hợp đồng thuê kết thúc, cô mới có hoàn toàn quyền sở hữu căn nhà.”

Bạch Yên Nhiên nghe đến ngơ ra, quay đầu nhìn về phía con trai thiên tài Bạch Dực Cẩn của mình, lúc này cậu nhóc cũng là vẻ mặt dại ra.

Kha Viêm không có ý tốt mà cười: “Người thông minh đến mấy, không xem pháp luật thì làm sao biết được? Nhưng cô nói cho thằng nhóc 112, nó lập tức có thể nói 224.”

Bạch Dực Cẩn nháy mắt cảm giác mình đã bị khıêυ khí©h, nhưng cậu nhóc thật sự không hiểu mấy cái đó, bởi vậy vô cùng ủy khuất, hốc mắt đều đỏ, nước mắt trực chờ rơi xuống.

Bạch Yên Nhiên tức khắc đau lòng, sờ đầu Bạch Dực Cẩn, sau đó hướng về phía cậu nói: “Thằng bé vẫn còn nhỏ, không hiểu là bình thường.”

Kha Viêm hỏi: “Vậy cô Bạch đã hiểu chưa?”

Vừa mới nói xong, Thu Lan Huyên cầm hợp đồng ra tới. Bà nói với cậu: “Hợp đồng còn có một năm nữa mới kết thúc.”

Kha Viêm liền đem hợp đồng đặt trước mặt Bạch Yên Nhiên: “Nói cách khác, trước khi hợp đồng hết hạn, các người không thể đuổi bọn họ đi.”

Lúc này, đến lượt Bạch Yên Nhiên vẻ mặt mộng bức, có chút lung lay sắp đổ.

Tức khắc, cô ta khóc đến hoa lê đái vũ: “Các người có thể giảng chút đạo lý hay không? cái phòng này, một tháng mất đến 4500 nguyên, mấy người nhiều năm như vậy một tháng chỉ mất 3400 nguyên, tôi sẽ không yêu cầu các người bù tiền, hiện tại tôi chỉ muốn lấy lại phòng trước thời hạn, tại sao lại không được?”

Liễu Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Yên Nhiên nói: "Thế kỷ 21 là xã hội tuân theo pháp luật."

437: “...” đội trưởng, làm tốt lắm. Chặn họng cô ta!

Bạch Yên Nhiên tức khắc nói không nên lời, cuối cùng cô ta mang theo chút khẩn cầu nói: “Làm ơn đi, các người có thể chuyển nhà được không? Tất cả chi phí tôi đều trả.”

Bạch Dực Cẩn liền không cao hứng: “Nơi này là nhà của chúng ta, bọn họ chuyển nhà vì cái gì chúng ta còn phải trả tiền?”

Liễu Nhiên buông sữa chua phản bác lại cậu nhóc: “Nơi này là nhà tôi nha!”

Bạch Dực Cẩn không phục, nhanh chóng phủ nhận: “Cậu nói bậy, nơi này là nhà tôi.”

Liễu Nhiên: “Nếu là nhà nhóc, chúng tôi tại sao lại ở đây?”

Cậu nhóc ngẩn ngơ, lại lập tức nói tiếp: “Đó là bởi vì các người không nói đạo lý.”

Liễu Nhiên: “Không nói đạo lý là có thể ở lại sao? Vậy tôi đây chính là không nói đạo lý!”

Bạch Dực Cẩn: “Cậu, cậu..cậu là người xấu!”

Liễu Nhiên bị cậu nhóc chọc cười: “437, đứa bé này thật thú vị.”:))

437: “...”

Kha Viêm thấy Liễu Nhiên nói vui vẻ, cũng không hề quản nàng, mà là quay đầu hướng Bạch Yên Nhiên nói: “Nếu bọn họ phải chuyển nhà trước thời hạn, phí chuyển nhà cô nên trả. Hơn nữa, cô phải đưa bọn họ tiền thuê nhà ít nhất 3 tháng. Cho nên, không nên cảm thấy cho chút tiền rồi kêu người ta chuyển nhà là nói đạo lý. Cô Bạch muốn bọn họ trong chốc lát phải chuyển đi khi chưa hết thời gian thuê, chính là các người không nói đạo lý.”

Bạch Yên Nhiên thở ra một hơi, biết chính mình hôm nay không thể nào là người đúng. Nhưng làm mẹ thì đều sẽ trở nên mạnh mẽ, vì việc học hành của Dực Cẩn, cho dù làm một người phụ nữ không nói đạo lý, cô ta cũng nguyện ý.

Bởi vậy, Bạch Yên Nhiên cường ngạnh hơn rất nhiều: “Đây là phòng của tôi, con trai tôi phải ở đây học, cũng sắp khai giảng rồi. Mấy người muốn bao nhiêu tiền tôi đều đưa, có thể dọn ra được không? Dù sao hiện tại tôi chính là muốn vi ước.”

Kha Viêm nhìn cô ta, nhất thời có chút không biết nói gì: “...”

Liễu Nhiên chậm rãi buông xuống sữa chua, nàng quay đầu hỏi cậu: “Cô ta muốn vi ước, giờ làm sao đây?”

Kha Viêm ngây người một hồi lâu, sau đó đột nhiên cười, rồi nhíu mày trầm giọng nói: “Đây là một chuyện thật phiền phức.”

Liễu Nhiên: “Nga.” Phiền như vậy thì mi cười cái gì?

Kha Viêm quay đầu nhìn về phía Liễu Nhiên: “Nếu cô Bạch thật sự muốn đòi phòng, chúng ta cũng chỉ có hai biện pháp.”

Liễu Nhiên: “2 biện pháp gì?”

Kha Viêm vươn một ngón tay: “Thứ nhất, mọi người ăn vạ ở đây, ít nhất phải có một người nhìn chằm chằm phòng, không thể để cô ấy tìm người đổi khóa. Cho dù cô Bạch đây có đi khởi tố, cũng là mọi người chiếm lý.”

“Thứ hai,” Kha Viêm vươn ngón tay thứ 2: “Mọi người đi khởi tố cô ấy. Nếu không muốn cổ lấy phòng, chỉ có thể tố tụng. Nhưng mà cái quá trình này tương đối phiền phức. Mọi người phải thu thập chứng cứ, tìm luật sư, chi tiền tố tụng các thứ các thứ... Đương nhiên, còn tốn thời gian vô cùng. Rất nhiều người đều sẽ nhận bồi thường của chủ nhà, bởi vì khởi tố quá phiền phức.”

Nghe xong lời của cậu, Bạch Yên Nhiên rốt cuộc tìm về tự tin, cô ta vừa cười vừa nói: “Tôi không phải là người không nói lý, nhưng bây giờ tôi thật sự rất cần căn hộ này. Tôi nguyện ý bồi thường tiền cho các người, phí chuyển nhà tôi đều trả hết, kể cả tiền thuê nhà 3 tháng này.”

Liễu Nhiên liền quay đầu nói với Thu Lan Huyên: “Chúng ta mua phòng đi!”

Thu Lan Huyên: “Nhưng chúng ta không có tiền.”

Kha Viêm: “...” Tự tin như vậy, nhóc chuẩn bị bắt đầu đoán vé số sao? Nhóc còn nhớ được vé số kiếp trước hả?!!!

Kết cục đã định, Thu Lan Huyên chỉ có thể thở dài: “Viêm Viêm, cảm ơn cháu. Nhưng không có cách nào khác, dì chỉ có thể tìm nhà mới, về sau cháu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nha.”

Kha Viêm: “...”

Nói đến đây, bà đã lấy ra điện thoại chuẩn bị gọi cho Liễu Binh.

Kha Viêm vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Thu Lan Huyên trong chốc lát, sau đó đột nhiên duỗi tay ngăn bà gọi điện thoại.

Thu Lan Huyên vẻ mặt không hiểu nhìn cậu, Kha Viêm cũng ngẩng đầu nhìn về phía bà, ngữ khí nghiêm túc chân thành lại hồn nhiên: “Dì, ở chỗ cháu đi!”

Thu Lan Huyên: “Hả?”

Giọng nói của thiếu niên mang theo hưng phấn như vừa phát hiện thế giới mới: “Nhà cháu có 2 phòng trống, vừa vặn.”

Thu Lan Huyên: “...”

Kha Viêm chỉ chỉ cách vách nói: “Hơn nữa chuyển nhà cũng rất tiện, cháu còn không thu tiền thuê nhà.”

Thu Lan Huyên: “!!!”

Cậu đột nhiên cười đắc ý: “Dì ở chỗ cháu, cháu không thu tiền thuê nhà. Sau này dì nấu cơm cho cháu ăn, không thu tiền thức ăn. Như vậy, chúng ta bù trừ cho nhau.”

Kha Viêm like mạnh cho trí thông minh của bản thân, cảm thấy cực vui vẻ vì tìm được phiếu cơm. Chỉ cần có cơm ăn, cậu có thể sống lâu lâu dài dài.:)))

Thu Lan Huyên bị ý kiến đột ngột của Kha Viêm dọa sợ, có chút ngượng ngùng nói: “Như vậy không tốt lắm đâu!”

Cậu tự tin trả lời: “Rất tốt, cực kì tốt.”

Liễu Nhiên liền nói với 437: “Nói nửa ngày, tên này chính là chờ thời cơ đυ.c nước béo cò!”

437: “Vậy...đội trưởng, chúng ta sống cùng hắn không?”

Cái này đừng nói đến Thu Lan Huyên, Bạch Yên Nhiên cũng ngây người.

--------- ngoài lề ----------

Kha Viêm: tìm được phiếu cơm còn giải quyết vấn đề nhà ở, đúng là một công đôi việc!
« Chương TrướcChương Tiếp »