Chương 3

*Editor: Trôi

___________________________________________

Tuy trong quá trình mua sắm rất hưng phấn nhưng sau khi đi từ quảng trường ra, Liễu Binh cùng Thu Lan Huyên cũng vô cùng suy sụp tinh thần.

Trời ạ! Bọn họ đi dạo từ sáng đã tiêu hết 8357 nguyên, mà số tiền này chỉ dùng cho con gái mua chút ít trang phục hè cùng đồ dùng học tập, a, còn có cả một bữa trưa... Hai người đối với việc bản thân sài tiền như nước thật sự khϊếp sợ, nhưng nhìn thấy con gái cười vui vẻ, lại nghĩ việc họ đem đứa bé vứt ở nông thôn nhiều năm, như vậy đền bù một chút, tổn thất một ít tiền thì có sao đâu?

Vì thế, hai vợ chồng vui vẻ cười rộ lên.

Thu Lan Huyên nhìn đồng hồ, đã 4 giờ chiều, bà lấy điện thoại di động ra nói: "Chúng ta gọi xe trở về."

Liễu Binh gật đầu nói: "Gọi to lên! Lại nói, chúng ta bây giờ cũng không còn nợ nần rồi, có thể cân nhắc mua một chiếc xe!"

Thu Lan Huyên liền híp mắt: "Có tiền mua xe sao lại không mua phòng? Bây giờ tiền thuê phòng một tháng chúng ta được 3400 nguyên, tiền này mang đi cho vay không phải tốt hơn sao?" ( câu này Trôi cũng không hiểu là nhà này cho thuê phòng hay là thuê phòng ở nữa, nếu thuê phòng thì vế sau hơi sai sai)

Liễu Binh nào dám nói à không....

Ông lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đáp: "Cái này chắc chắc rồi, chờ anh góp đủ tiền đặt cọc, chúng ta liền mua nhà."

Lão bà bên cạnh ông vui vẻ cười cười: "Đến lúc đó chúng ta mua căn số năm ở ngoại ô cũng không còn đắt nữa." ( convert là năm hoàn ngoại trừ, mình cũng không biết để vậy có đúng không, ai biết thì comment nha)

Tuy Liễu Binh cảm thấy ở chỗ đó quá xa nhưng vẫn gật đầu: "Có thể có thể có thể."

Liễu Nhiên không quan tâm chuyện này, nàng đã cởi bỏ bộ quần áo đầy đất lúc xuyên đến ở nông thôn, bây giờ mặc trên người là bộ váy giá trị đắt đỏ mua ngày hôm nay - váy Lolita cung đình. Bởi vì nhan sắc không tệ, trên đường đi Liễu Nhiên thu hút được không ít ánh mắt.

Lúc này, nàng liếʍ liếʍ môi, mắt ngọc xoay chuyển nhìn về phía thùng sữa chua trong tay Liễu Văn. Những thứ này đều là cha mẹ mua cho Liễu Nhiên, nàng yêu sữa chua, cho nên họ mua rất nhiều sữa chua cho nàng uống. Sau khi đi vào nội thành, nàng đã uống xong ba hộp sữa chua rồi. Hôm nay cha lại mua cho Liễu Nhiên hộp mới, hiện tại nàng rất thèm...

Muốn uống liền xông lên a!

Liễu Nhiên tiến đến cầm tay Liễu Văn, lắc lắc, ngẩng đầu dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn anh trai tiện nghi, thanh âm bé gái mang theo yếu ớt cùng sự ngây thơ: "Anh trai, bảo bảo muốn uống sữa chua."

Liễu Văn cúi đầu nhìn em gái tiện nghi, hắn vốn đã bị manh đến mụ mị đầu óc nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, nghĩ đến đau đớn trên mũi, hắn lộ ra bộ dáng hèn hạ cười cười: "Muốn uống?"

Liễu Nhiên "Ân" một tiếng, dùng sức nhẹ gật đầu.

Liễu Văn cười càng vui vẻ hơn, hắn giơ hộp sữa chua trong tay: "Cái này thường xuyên uống, một thùng 70 nguyên, uống ~ siêu ngon."

Hai mắt Liễu Nhiên sáng lên, lại dùng lực gật đầu.

Đáng tiếc, anh trai nàng nói uống ngon xong liền dùng sức ôm lấy cái thùng, rồi nói: "Bây giờ không thể uống a! Về nhà rồi cho em."

Liễu Nhiên ngẩng đầu, nét mặt vui vẻ liền chậm rãi trở nên hờ hững, không vui chép miệng: "Bây giờ muốn uống."

Liễu Văn lắc đầu: "không thể cho."

Vì vậy, hệ thống 437 đột nhiên nghe thấy kí chủ sâu kín hỏi: "Ta có thể gϊếŧ hắn không?"

437 mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó thét lên: "Không thể, không thể, không thể!!!"

Liễu Nhiên thất vọng hồi thần, tiếp theo dùng sức dẫm lên mu bàn chân Liễu Văn. Ai ngờ vị anh trai tiện nghi này sớm có chuẩn bị, nhanh chóng thu hồi chân lui về sau hai bước, thấy em gái dẫm vào khoảng không, hắn hưng phấn hô: "Giẫm không trúng, tiểu quỷ lùn, ngươi nghĩ có thể dẫm trúng lão tử? Ha ha ha ha ha, tiểu quỷ lùn, tiểu quỷ lùn, ha ha ha ha ha..."

Nhìn Liễu Văn đang điên cuồng tìm đường chết, 437 kịp thời cứu chữa: "Thế kỷ 21 gϊếŧ người là phạm pháp, phải ngồi tù."

Liễu Nhiên bóp bóp ngón tay, 437 tranh thủ tiếp tục trợ cứu: "Ngồi tù không được uống sữa chua."

Đinh!

Lời này hiển nhiên so với ngồi tù gì đó có hiệu quả hơn, Liễu Nhiên mạnh mẽ hoàn hồn, khϊếp sợ hỏi: "Ngồi tù không thể uống được sữa chua sao?"

437: "Đúng a!"

Liễu Nhiên:"Vậy không thể vào tù được."

437: "Đúng vậy a!"

Cho nên, Liễu Văn đang vui vẻ sung sướиɠ đột nhiên phát hiện dưới chân dẫm lên một tảng đá, sau đó mất cân bằng cơ thể ngã nhào trên đất.

437: "..." Thật bi ai.

Liễu Nhiên sung sướиɠ nói: "Có rất nhiều loại phương pháp không cần gϊếŧ người."

437: "Đúng a! Phương pháp này thật tốt!"

Đứng một bên, Thu Lan Huyên cùng Liễu Binh thấy thằng con ngốc nhà mình mang theo thùng sữa chua đi trên đất bằng cũng có thể ngã thì đều chạy tới dìu hắn: "Con trai, con không sao chứ?"

Đầu Liễu Văn đập xuống đất khiến hắn có phần chóng mặt, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì ạ."

Thu Lan Huyên lập tức liền đau lòng: "Nói chuyện đã không có sức gì rồi, có phải chấn thương ở đâu không? Mẹ mang con đi bệnh viện."

Liễu Văn vẫn lắc đầu: "Không có việc gì, không cần đi đâu."

Hắn nhìn nơi mình ngã xuống, thấy có một tảng đá, lập tức hầm hừ cầm tảng đá lên ném ra xa. Trút giận xong, nhìn lại chỉ thấy Liễu Nhiên vẻ mặt thành thật ngồi xổm bên thùng sữa chua dưới chân hắn...

Liễu Văn: "..." Lão tử con mẹ nó $%#&**^(!!!**)....ngươi quan tâm người anh trai này một chút được không!!!

Chờ xe tới một lúc, Liễu Nhiên như ý nguyện được uống sữa chua, quả nhiên không giống với loại trước, hương vị đậm hơn một chút. Lúc về nhà đã 4 giờ rưỡi, lên lầu chỉ thấy Dương nãi nãi nhà bên cạnh một mực đứng cửa thăm dò. Vừa thấy người Liễu gia trở về, bà ta tranh thủ mở cửa đi ra.

"Mọi người về rồi à? Ôi, đứa bé này chắc là Nhiên Nhiên a! Thật là đáng yêu à nha." Dương nãi nãi nhìn qua tầm 70 tuổi, một đầu tóc trắng dày, lão nhân nhìn trông cũng khỏe mạnh, nhưng mà trên mặt lại là biểu tình bi thảm. Liễu Binh tranh thủ hỏi: "Dì Dương tại sao lại chờ chúng ta ở cửa?"

Dương nãi nãi nghe xong liền "Ai ôi" một tiếng, vỗ xuống bắp đùi mình: "Thật là khủng khϊếp! Vừa rồi có người tới tìm ông nha!"

Liễu Binh nhíu mày: "Tìm ta? Ai vậy?"

Dương nãi nãi nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Đến đòi nợ."

"Đòi nợ?!!!" Liễu Binh kinh hãi: "Nợ gì??? Ta không phải đã trả hết rồi sao?"

Dương nãi nãi gật đầu nói: "Đúng đấy, ta nghe nói ông hết nợ rồi. Cho nên mới kỳ quái a! Ông nhìn xem, trên cửa nhà ông dán tờ giấy kìa."

Thu Lan Huyên chạy tới giật tờ giấy dán trên cửa, sau đó lôi kéo người nhà mình. Mở đèn, bà run tay xem tờ giấy, đối phương nói Liễu Binh thiếu bọn họ 600 vạn, yêu cầu ông trả tiền.

Trong nháy mắt, Thu Lan Huyên chỉ cảm thấy đầu óc tối sầm, lòng bà vang lên một tiếng trống rồi hôn mê bất tỉnh.

Liễu Binh kinh hãi, cùng Liễu Văn nhanh chóng đưa người nằm lên giường, Thu Lan Huyên cũng chỉ là tức quá mà ngất thôi, chưa đến vài phút liền tỉnh lại. Bà run tay chỉ vào chồng mình: "Tiền này ông thiếu họ bao giờ?"

Liễu Binh nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: "A, hình như là vào năm trước, lão Vương vay tiền, ta làm người bảo đảm, nhưng là, nhưng là lão ấy nói đã trả rồi mà!"

Đầu Thu Lan Huyên lại "Đùng" một tiếng, lại hôn mê.

Không giống tình cảnh bi thảm của mấy người trong phòng, Liễu Nhiên ngồi ở phòng khách thoải mái uống sữa chua xem tivi.

437 chỉ có thể nhắc nhở nàng: "Nếu bọn họ thiếu nợ như vậy, ngài lại không được uống sữa chua rồi."

Liễu Nhiên chậm rãi nheo mắt, hỏi hệ thống: "Vậy làm sao bây giờ?"

437: "Trả tiền a!"

Liễu Nhiên thả sữa chua trong tay: "Vàng trong không gian có thật không thể bán không?"

437: "Chắc chắn ngài không giải thích được số vàng đó lấy ở đâu ra."

Liễu Nhiên: "... Vậy bây giờ uống thêm hai lọ a!"

Nói xong, nàng yên tâm thoải mái mở hai lọ sữa chua.

437: "...." Mời làm nhiệm vụ!!!

______________________________

Truyện này mỗi chương đều dài, hơn 1000 từ mà Trôi không muốn chia ra, đành cố vậy:)) Biết thế ban đầu lựa bộ nào ngắn hơn... Mấy chap đầu này nhân vật tấu hài chủ yếu là Liễu Văn, thấy cũng tội mà thôi kệ, haha...