Chương 23

*Editor: Trôi

_______________________________________

Ngày hôm sau, trải qua trăm vạn lượt share cộng thêm hot search, chuyện này quả nhiên lấy xu thế nổ mạnh nháy mắt truyền khắp các ngóc ngách trên internet.

Mà cùng chuyện gia bạo lúc trước khác biệt, bởi vì còn liên quan đến hãm hại, lúc này đã không chỉ là fan trong giới giải trí, internet đều đã bị chuyện này làm cho chấn động không thôi.

–––Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào!!! Con mẹ nó Viên Điềm, tiện nhân!

––––Trời ạ, dưa này cũng quá lớn đi, ăn một lần đến ba năm.

———Sát, mị lúc ấy vẫn là fans của Khương Lam.

–––––Khóc khóc khóc ca ca ta thật thảm!

––––Đừng vội khẳng định như vậy, Viên Điềm còn chưa nói gì đâu!

–––Đúng vậy, đến lúc đó tình huống đảo ngược, lại muốn vả mặt.

––Cái đám người phản bác này, hôm qua tôi có theo dõi hết, từ đầu đến cuối nhảy ra liền luôn ở phía dưới Viên Điềm Weibo, vừa thấy chính là thủy quân mua tới tẩy trắng.

–––Thôi đi, nếu giọng nói là giả, cô xem ai dám tung ra, chứng tỏ người ta không sợ.

Tưởng tượng một chút, nếu là sự thật... đây quả là chàng trai thảm nhất trên đời không ai sánh bằng.

Trong lúc trên mạng đều đang thương xót Khương Lam, chính chủ ngủ một giấc dậy, nhìn internet biến đổi ảo ma Canada nhất thời không biết nên nói cái gì.

Liễu Nhiên còn ở trên giường ngủ ngon lành, ngày hôm qua nàng thức quá khuya, hôm nay liền dậy trễ.

Khương Lam nhìn trên mạng đánh giá hắn gần như là lật ngược, trong lòng nhất thời không thể nói là cái tư vị gì.

Hắn đứng dậy nhìn trên giường, Liễu Nhiên mặc một bộ quần áo ngủ dính kim tuyến màu hồng nhạt in hình Chuột Mickey, giơ tay nằm ngửa hình chữ X. Trên bụng đắp chăn mỏng cùng màu áo, theo hô hấp, bụng nhỏ phồng lên xẹp xuống, đáng yêu làm người ta muốn nựng.

Khương Lam cho rằng, nhất đường ra tốt nhất của hắn chính là tẩy trắng*, kéo trở về một ít fan nhưng bêu danh một đời rửa không sạch. Mà đứa nhỏ này lại không làm thế, nàng thật sự giúp chính mình rửa hết oan khuất.

*Tẩy trắng: như kiểu là dùng thành tích hay mấy việc tốt sau đó để che lấp mấy việc xấu và có thể nói là ngầm thừa nhận việc xấu có tồn tại.

Khương Lam mũi đau xót, không nhịn được rơi lệ, hắn dựa vào mép giường, đè nén tiếng khóc của chính mình.

Tạ Hiểu Đông gõ cửa tiến vào vừa vặn thấy một màn này, không biết vì cái gì, anh cũng cảm thấy mắt hơi cay. Trên mạng làm sáng tỏ Tạ Hiểu Đông cũng đã thấy, Khương Lam phải dũng cảm như thế nào mới có thể kiên trì đến giờ.

Anh hướng hắn cười: “Khương Lam, hôm nay chúng ta đi làm chút đồ ngon cho bọn trẻ đi!”

Khương Lam nhanh chóng ngẩng đầu, có người nói chỉ cần ngẩng đầu, nước mắt liền không rơi xuống. Hắn đem nước mắt nghẹn trở về, sau đó mới cười cùng Tạ Hiểu Đông nói: “Được, hôm nay tôi muốn nướng bánh kem cho Nhiên Nhiên.”

Tạ Hiểu Đông 'ừ' một tiếng, hai người lặng lẽ ra cửa, Khương Lam trước khi ra cửa cười nhẹ nhìn về đứa bé còn đang ngủ trên giường, không tiếng động đóng cửa.

Hai người xuống lầu, Tạ Hiểu Đông hỏi hắn: “Làm bánh kem cần phải mua bơ. Lát nữa cậu đi mua sắm đi.”

Khương Lam gật gật đầu: “Được.”

Hai người trò chuyện một ít sự tình vụn vặt, không thể nói là quan trọng hay không quan trọng, chẳng qua là chuyện sinh hoạt hết sức bình thường.

Thật mau liền đến phòng bếp, cơm sáng cũng rất nhanh đã chuẩn bị xong.

Bọn họ nên đi kêu các bảo bảo rời giường, vài vị minh tinh cũng đã đi lên. Mọi người hỗ trợ ghi hình, cũng đi theo kêu các bảo bảo.

Tụi nhỏ ngủ đến thoải mái, có chút không muốn dậy, ăn vạ trên giường lăn lộn ngủ.

Khương Lam cũng trở lại lầu hai kêu Liễu Nhiên, nàng trở mình không vui mà nói: “Em muốn ngủ.”

“Đứng dậy đi ăn xong rồi ca ca mang em đi mua đồ.”

Liễu Nhiên đầu mang mũ lông ngồi dậy: “Hôm nay ra ngoài hôm nay đi siêu thị!!!”

Khương Lam nhìn nàng một đầu da lông cao cấp, ánh mắt ôn nhu: “Ân, mang em đi dạo siêu thị.”

Liễu Nhiên vui vẻ nói: “Được.”

Sau đó, liền từ trên giường bò xuống, tự mình chạy tới ngăn kéo tìm một bộ váy trắng, lộc cộc chạy vào WC thay quần áo. Khương Lam liền ở bên ngoài thu dọn chăn, còn không quên nhắc nhở Liễu Nhiên nhanh một chút.

Chờ hắn mang theo Liễu Nhiên xuống lầu, mọi người đều đã tập trung đầy đủ.

Chu Chân hướng Khương Lam chớp chớp mắt, nói: “Khương ca, Nhiên Nhiên có phải hay không lại quấn lấy anh đòi sữa chua?”

Khương Lam thấy cậu ta như vậy liền biết là vì chính mình cao hứng, nghĩ đến lúc này tất cả mọi người ở đây đều biết Khương Lam hắn lật lại bản án.

Ăn xong cơm, Uất Dật Phàm liền chủ động nhận việc rửa chén.

Tạ Hiểu Đông liền nói chuyện ra ngoài mua đồ vật, mọi người sau khi thương lượng, quyết định vẫn là để 3 người Khương Lam, Tạ Hiểu Đông cùng Dương Điền Na ra ngoài mua.

Từ khi tiết mục bắt đầu đến nay, Khương Lam cơ hồ rất ít ra cửa mua đồ, bởi vậy Liễu Nhiên cũng liền hiếm đi ra ngoài. Tạ Hiểu Đông bởi vì nấu ăn ngon, cho nên việc mua thực phẩm đều qua tay anh. Mà Dương Điền Na lần này ra cửa bởi vì cô cần mua một ít đồ dùng cho nữ, không tốt nhờ những người khác mua.

Ba người đi đến gara lấy một chiếc xe 7 chỗ, Tạ Hiểu Đông lái xe. Khương Lam cùng Dương Điền Na mang theo ba đứa trẻ ngồi ghế sau, Liễu Nhiên ngồi ở bên người Khương Lam.

Đến siêu thị còn một đoạn đường, Khương Lam liền lấy diện thoại ra xem.

Liễu Nhiên thăm dò nhìn thoáng qua, sau đó vừa lòng gật đầu nói: “Ca ca quả nhiên là vô tội.”

Khương Lam cười gõ đầu nàng: “Ca ca nên cảm ơn em.”

Liễu Nhiên sửng sốt, sờ sờ đầu, lẩm bẩm lặp lại: “Cảm ơn ta..”

Khương Lam lập tức làm mặt nghiêm túc: “Không thể!”

Liễu Nhiên: “Em còn chưa nói đâu!”

Khương Lam: “Vậy em muốn nói sữa chua sao, không thể!”

Liễu Nhiên: “Anh thật nhỏ mọn.”

Tạ Hiểu Đông đang lái xe cười to ra tiếng nói: “Đúng vậy, Khương Lam thật keo kiệt, lát nữa chú mua cho. Con yêu chú không?” ( đừng hiểu lầm, yêu này là yêu thích thôi)

Liễu Nhiên: “Chỉ là sữa chua mà thôi.” Còn nói đến yêu?:D

Tạ Hiểu Đông: “...”

Lúc này đến lượt Dương Điền Na cười bò, cô nói: “Đông ca của tôi ơi, anh là người được lũ nhỏ hoan nghênh nhất, nhưng hiển nhiên, Nhiên Nhiên của chúng ta là đặc thù.”

Mà bên cạnh hai đứa nhỏ khác còn đang kêu: “Con yêu chú gấp 100 lần, mua cho con kem cây đi!!!”

Tạ Hiểu Đông: “...”

Mọi người đùa một trận như vậy, Khương Lam cũng không kịp xem điện thoại. Xe thật mau liền ngừng ở cửa siêu thị, đám người xuống xe, mỗi người ở cửa kéo 1 chiếc xe đẩy hàng rồi hướng về siêu thị.

Khương Lam muốn làm bánh kem, cho nên hắn có không ít đồ muốn mua: trứng gà, bơ, trái cây, bột mì...

Tạ Hiểu Đông đi mua thực phẩm, Dương Điền Na mang theo Tư Tư đi gian khác mua đồ.

Một ngày đó, Khương Lam lần đầu tiên phát hiện, mọi người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt bình thường, không mang theo ác ý. Không ít người lấy di động chụp Tạ Hiểu Đông, chụp Dương Điền Na, cũng chụp Khương Lam hắn.

Thời điểm trở lại nhà hạnh phúc đã 10 giờ, Tạ Hiểu Đông mang theo đồ vật vào phòng bếp. Khương Lam cầm đồ vật ở trên bàn cơm mân mê lên, Liễu Nhiên ngồi ở một bên xem hắn làm.

“Anh làm cái gì vậy?”

Khương Lam liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu vừa làm vừa nói: “Anh làm bánh kem.”

“Bánh kem?”

Khương Lam: “Ăn qua chưa?”

Liễu Nhiên suy nghĩ một hồi lâu, mới lắc đầu nói: “Em chưa ăn qua.”

Khương Lam liền cười: “Ca ca đoán em hẳn là còn không có ăn qua, cho nên làm cho em.”

Liễu Nhiên sửng sốt một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Cảm ơn anh.”

Khương Lam lắc đầu: “Hẳn nên là ca ca cảm ơn em, Nhiên Nhiên, khối ngọc kia...”

Hắn biết ngọc thạch nhất định không rẻ, cho nên mới có thể có hôm nay suông sẻ như vậy. Mà bởi vì quá thuận lợi, mới càng làm cho hắn lo lắng, Liễu Nhiên rốt cuộc đưa ra loại ngọc gì.

“Ngọc?” Liễu Nhiên lập tức liền nghĩ tới viên ngọc Kha Viêm lấy đi: "Ý anh là viên ngọc em đưa Kha ca ca?!"

Khương Lam gật gật đầu: "Về sau tiểu Lam ca ca kiếm được tiền, nhất định trả lại em."

Liễu Nhiên tùy tiện vung tay: “Không cần, cái đó thật sự là em nhặt được.”

Vừa mới nói xong, liền cảm thấy mũi chợt lạnh, là Khương Lam đem lòng trắng trứng đánh bông trực tiếp bôi lên mặt nàng.

Trong tầm mắt, người đàn ông tuấn mĩ cúi đầu xem nàng, biểu tình toả sáng: “Anh biết em không thèm để ý, nhưng Tiểu Lam ca ca không thể không để ý. Em giúp ca ca, anh đều ghi tạc trong lòng. Về sau, em có yêu cầu gì, đều có thể cùng Tiểu Lam ca ca nói.”

Liễu Nhiên lại sửng sốt, lẩm bẩm mà lặp lại: “Đều có thể nói...”

Khương Lam lập tức mặt nghiêm túc: “Không được.”

Liễu Nhiên: “...” Ta còn chưa nói gì.

437 cũng cười nàng: “Từ khi ngài đến thế giới này, một lòng một dạ đều là sữa chua. Người ta dùng đầu gối nghĩ, cũng biết ngài muốn cái gì.”

Liễu Nhiên: “Còn không phải bởi vì năm 4125 quá biếи ŧɦái sao, có mỗi mấy món ngon. Tuy rằng có bò bít tết chiên, gà rán, mì vằn thắn, mĩ thực các quốc gia đều có. Nhưng nói thật, mấy thứ này đều chỉ là bản đơn giản hoá của đồ ăn ở thế kỉ 21.”

437: “Khi đó không phải giữ được mạng mới là quan trọng sao..”

Liễu Nhiên nhớ tới những năm đó sinh tồn mạt thế, khẳng định lại bi thương nói: “Làm không ra đồ ăn ngon, càng có rất nhiều văn hóa thiếu hụt, cùng với khoa học kỹ thuật phát triển phát minh ra Tích Cốc Đan có thể hai tuần không ăn cơm. Chúng ta có thức ăn chỉ có ở những năm đó, nhưng chúng ta mất đi càng nhiều.”

Trong hiện thực, Khương Lam thấy Liễu Nhiên không nói lời nào, nhìn hắn phát ngốc, hắn chỉ là cười cười. Ở bên cạnh người quay phim đúng sự thật ghi lại một màn này.

Bất đồng với nhà hạnh phúc an bình tường hòa, ở trên mạng Viên Điềm sau khi trầm mặc 12 giờ, cuối cùng cũng phản bác.

[ Viên Điềm: tag Khương Lam lừa mọi người giả mang thai là tôi không đúng, bất quá anh cũng biết ngày đó anh xác thật đánh tôi.

Tôi cũng là nhất thời tức giận, nhưng bất kể ai đứng ở vị trí này, chắc chắn đều không thể tha thứ anh ta. Ngày đó tôi mang theo trái cây đi lên, chỉ bởi vì một quả táo có sâu, anh ta lúc ấy liền tát tôi.

Tôi cùng Khương Lam đánh lên, tôi xin khuyên các chị em, thời điểm cùng đàn ông cãi nhau vẫn nên bảo vệ tốt chính mình. Tôi nói bừa là không đúng, nhưng anh ta đánh người cũng là sự thật.

Ngày đó tôi ở trong phòng bị Khương Lam đánh một tiếng rưỡi, cũng không biết là như thế nào kiên trì xuống. Thật là đáng sợ, ngày kia chính là địa ngục.

Bên dưới là kết quả kiểm tra y tế khi tôi bị đánh một ngày sau, bạn tôi đưa tôi đi bệnh viện làm, cái này không lừa được người. Hy vọng mọi người tha thứ cho tôi vì đã nói dối, cũng mong hiểu được vì sao tôi nói dối. ]

Dư luận thay đổi trong nháy mắt, cũng không phải nói giỡn.

Buổi sáng còn vì Khương Lam mắng người, hiện tại liền có người đứng về phía Viên Điềm.

––– Cô ấy gạt người là không đúng, nhưng tội phạm gia bạo đi chết đi, cảm ơn.

––––– Cô ta đã lừa gạt người, ai biết hiện tại nói thật hay không?

–– Nàng có lý do gì hãm hại bạn trai chính mình như vậy?

––––Liền tính trước đây Viên Điềm lừa người, cũng nhất định là vì Khương Lam làm cái gì có lỗi với cô ấy.

Đương nhiên, tuy Viên Điềm bỏ xe giữ tướng, tận lực kéo một phen người qua đường duyên, nhưng cô ta đã mất đi tiên cơ, lại trầm mặc 12 tiếng đồng hồ, đã không có khả năng một cái tát đập chết Khương Lam.

Tuy rằng có người tin Viên Điềm, nhưng cũng đã có một nhóm người tin tưởng Khương Lam.

Cho nên, trên mạng đánh chém nhất thời thế lực ngang nhau.

Kha Viêm nhìn Viên Điềm đáp lại, lộ ra tươi cười: “Chờ chính là những lời này của cô.” .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

_____ngoài lề_______

- Dạo này toi dính lịch ôn thi học kì nên lâu lâu mới có chap:') đăng chap này lên để chứng tỏ truyện không drop:))