Chương 20

*Editor: Trôi

_______________________________________

Nhìn Khương Lam đang khóc như chó, trong lòng Kha Viêm nghi hoặc càng lúc càng lớn……

Đời trước, Khương Lam đi theo phía sau Bạch Yên Nhiên y chang một con chó vẫy đuôi trung thành, chỉ cần Bạch Yên Nhiên liếc hắn một cái, dù kêu hắn đi chết đều nguyện ý. Loại chó săn này, đời này thế nhưng ôm một đứa trẻ khóc thành chó? Hắn là trời sinh giống chó sao?:)

Đúng vậy, Kha Viêm là trọng sinh trở về. Cậu đi một vòng lại về tới thế giới này. Nhưng Kha Viêm không có vội vã lập tức rời đi rừng rậm, mà là lựa chọn ngốc tại bên trong chờ đợi thời cơ.

Đời trước, 2 người dẫn cậu rời núi liền gặp tai nạn xe cộ. Khi đó Kha Viêm chân chính là đứa trẻ 12 tuổi, dù thông minh thế nào, nhìn Thường Thư Kiệt liệt nửa người dưới, Y Giai Thiến bị hủy dung trong lòng bị đánh sâu một bóng ma, cũng không phải một câu hai câu có thể nói rõ ràng.

Một đời kia cậu chưa từng có từ bỏ hai người, sau cũng thường xuyên muốn đi thăm bọn họ, trợ giúp họ.

Bởi vì sợ lặp lại sự kiện tai nạn đó cho nên đời này Kha Viêm chuẩn bị chính mình một người đi ra, không liên lụy bất kì ai.

Kết quả mới đi đến nửa đường, liền nhảy ra một đứa bé. Cậu vốn dĩ chuẩn bị tìm hiểu đứa nhỏ này, nhưng kì lạ là con nhóc tự xưng lạc đường này toàn thân sạch sẽ, nói chuyện trật tự rõ ràng, thậm chí thời điểm nhìn chính mình gọi 'ca ca' trong mắt đều mang theo ý cười.

Biểu tình không hoảng loạn, thậm chí là thích thú.

Thật rõ ràng, nàng căn bản không phải lạc đường mà rất có thể là chính mình vào núi. Như vậy, nàng vì cái gì muốn vào đây?

Căn cứ vào sự kiện thần kỳ mình đã trải qua, Kha Viêm lúc ấy liền đoán cô bé khả năng cũng là trọng sinh, thậm chí có mục đích mà chính mình không biết.

Cho nên, dọc theo đường đi cậu đều không có cùng Liễu Nhiên nói chuyện, Kha Viêm chẳng hứng thú với việc Liễu Nhiên có trọng sinh hay không, cậu cũng không có hứng đem sự tình của mình tiết lộ cho trọng sinh giả này.

Nhưng mà thời điểm Kha Viêm phát hiện Liễu Nhiên liền “Phượt thủ” là cái gì cũng không biết, cậu lại nghi hoặc. Trọng sinh giả nên biết "phượt thủ" hai chữ này mới đúng, nếu nàng thật là trọng sinh, vì cái gì muốn hỏi vấn đề ngu xuẩn này?

Kha Viêm trong lòng tuy có rất nhiều dấu chấm hỏi, nhưng cậu không hỏi. Trọng sinh hay không, kỳ thật cũng không phải trăm phần trăm xác định, chỉ là trực giác mà thôi.

Nhìn đám người tìm tới, nghe Liễu Nhiên nhịn không được khóc nức nở, Kha Viêm đánh mất hoài nghi.

Nàng hẳn chỉ là một đứa trẻ, đem sợ hãi đều nghẹn ở trong lòng. Thế giới lớn như vậy, đứa trẻ như nào đều có, không kỳ quái.

Cậu vừa tự khẳng định xong, ngẩng đầu liền thấy Liễu Nhiên dựa vào bả vai Khương Lam chậm rãi lộ ra một nụ cười, cái nụ cười mang tên —– “Thực hiện được ý đồ”.:)))

Kha Viêm: “……” Ha? Tin tưởng nàng không phải trọng sinh mình chính là đồ ngu ngốc.

Một đám người thật vất vả tìm được đứa bé, mọi người hộ tống hai đứa nhỏ ra ngoài, sau khi cùng Y Giai Thiến, Thường Thư Kiệt nói lời cảm tạ, liền mang theo hai đứa nhỏ đi bệnh viện.

Kha Viêm dọc theo đường đi đều thật cảnh giác, tới bệnh viện cậu mới nhẹ nhàng thở ra. Tai nạn xe cộ không có phát sinh, chính là tránh được. Nếu tai nạn đó có thể tránh đi, chứng tỏ vận mệnh cũng có thể thay đổi.

Lúc này đây, thật ra cậu nên cảm tạ một đám người của đoàn phim, đại khái bởi vì sợ lưu lại chứng cứ, những người đó không dám động thủ.

Sau khi bệnh viện kiểm tra không có gì bất thường, cảnh sát liền bắt đầu làm ghi chép và liên hệ người nhà của Kha Viêm.

Liễu Nhiên nghĩ tới Kha Khiêm Vũ đem Liễu Văn đưa vào ngục giam, nghĩ tới có lẽ có thể nhìn thấy tên đó. Chắc còn có thể cho nam chủ vẫn còn nhỏ một chút giáo huấn, cảm thấy vui vẻ chút, bởi vậy nàng không quá nguyện ý hiện tại đi trở về.

Liễu Nhiên: “Em thực lo lắng tiểu ca ca này, em muốn ở chỗ này chờ người nhà anh ấy tới, em mới yên tâm rời đi. Mọi người trở về đi! Lát nữa em sẽ trở về, yên tâm, em sẽ gọi xe.”

Khương Lam: “…… Vấn đề không phải là em biết gọi xe, em mới 6 tuổi.”

Kha Viêm nghi hoặc nhìn Liễu Nhiên, con nhóc này đi theo bên người mình chẳng lẽ có mục đích khác?

Về sau, Triệu đạo nghĩ đây cũng coi như là một cái tư liệu sống, đến lúc phát sóng có thể xem là điểm nhấn. Vì thế, hắn liền đồng ý cùng nhau chờ.

Một giờ chờ sau, bọn họ ở phòng bệnh chờ tới người của Kha gia. Tới hơn 10 người, trừ cha mẹ Kha Viêm, còn có 4 anh em khác cùng người nhà bọn họ.

Gia chủ Kha gia là Kha Nguyên Thái, cũng là cha của Kha Viêm, năm nay đã 51 tuổi, nhưng thoạt nhìn lại còn rất trẻ. Ông vừa đến bệnh viện, một thân khí thế uy nghiêm làm người khác không khỏi đều co rút lại hai phần.

Bên người đi theo bốn người đàn ông khác chính là con ổng, cũng là 4 anh trai của Kha Viêm, lần lượt là Kha Long, Kha Đằng, Kha Hổ, Kha Dược.

Mà Kha Long còn dắt theo hai đứa nhỏ, một cái nhìn trông khoảng 7 - 8 tuổi, một cái nhìn như chỉ có 4 - 5 tuổi.

Trừ những người này, còn có mẹ của Kha Viêm - Tưởng Giai Lưu cùng vợ của Kha Long - Vương Tử Di.

Liễu Nhiên híp mắt ngồi ở trên sofa cuối giường, nàng khoanh tay trước ngực, một thân khí thế chẳng những không thua vị lão gia hàng năm hỗn tại thương trường này, mà còn ẩn có xu thế lấn áp.

Thực mau ánh mắt Liễu Nhiên liền cố định ở trên người 2 đứa nhóc, một lớn một nhỏ, nhất thời rất khó phân biệt ai là Kha Khiêm Vũ.

Bất quá Liễu Nhiên cảm thấy, Kha Khiêm Vũ là con riêng của Kha gia, dựa theo bình thường mà nói, khả năng hắn ta lớn hơn con dòng chính không cao. Vì thế, Liễu Nhiên ánh mắt liền đính ở đứa nhỏ 4 - 5 tuổi kia.

Hệ thống 437 đúng lúc nhắc nhở: “Đội trưởng, hắn vẫn là trẻ con, nếu ngài ra tay đánh hắn, ngài sẽ bị toàn mạng nói thành hùng hài tử.”

Liễu Nhiên hỏi 437: “Ngươi xem hắn có phải hay không đang lườm ta?”

437 chạy nhanh xem qua đi, đứa trẻ vẻ mặt tò mò mà nhìn Kha Viêm trên giường, cũng không có nhìn về phía Liễu Nhiên: “Không có a!”

Liễu Nhiên: “Hắn quả nhiên đang lườm ta……”:)))

Nói xong, Liễu Nhiên nhảy xuống ghế dựa chạy đến bên người Kha Khiêm Vũ, một chân đá vào mông hắn, Kha Khiêm Vũ không có phòng bị, trực tiếp bị đau ngã.

Kha Long nắm tay Kha Khiêm Vũ đều không phản ứng kịp, đợi anh ta hiểu ra thì Kha Khiêm Vũ đã ngã trên mặt đất gào khóc. Tuy rằng không bị thương, nhưng chuyện này Liễu Nhiên quá không chiếm lý, cũng quá mức tổn hại mặt mũi Kha Long.

Bởi vậy, Kha Long ngây người một cái chớp mắt, sắc mặt lập tức liền không tốt, anh ta quay đầu nhìn về phía Liễu Nhiên. Lời nói còn chưa phát ra, mấy người của đoàn phim đã xông tới, đem Liễu Nhiên bảo vệ ở phía sau.

Khương Lam càng là mở miệng vô sỉ mà nói: “Nhiên Nhiên không phải cố ý.”

Liễu Nhiên “cẩn thận” nói: “Em cố ý đấy.”

Khương Lam: “……”

Kha Long: “……”

Kha Khiêm Vũ khóc đến nấc nghẹn, người nhỏ đầu to, vô cùng ủy khuất mà nhìn Liễu Nhiên hỏi: “Vì cái gì đánh, đánh… Hức, đánh tôi?”

Liễu Nhiên cũng đáng thương hề hề, ngữ điệu như sắp khóc: “Cậu...cậu, cậu lườm tôi.”

Kha Khiêm Vũ: “Lừa... gạt người, tôi không có.”

Liễu Nhiên: “Cậu có.”

Kha Khiêm Vũ: "Tôi không có."

Liễu Nhiên: “Rõ ràng cậu có.”

Kha Khiêm Vũ ngẩng đầu khóc lớn: "Tôi...tôi……"

Ngồi ở trên giường, Kha Viêm chậm rãi híp mắt, con nhóc này nhìn không giống trọng sinh lắm, chẳng lẽ thật là mình suy nghĩ nhiều?

437 trầm mặc một cái chớp mắt, đột nhiên nói: “Ngài vẫn là thật để ý Liễu gia.”

Nếu không, nó thật sự không thể hiểu được, lý do Liễu Nhiên cùng Kha Khiêm Vũ đối nghịch là cái gì? Nếu muốn nói hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại cũng không có tuyên bố nhiệm vụ liên quan đến Kha Khiêm Vũ, rốt cuộc hắn mới 4 tuổi.

Liễu Nhiên không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Nàng đến thế giới này không phải một ngày hai ngày, mà đã nửa năm. Nói thật ra, Liễu gia cho nàng ấm áp, so những năm Liễu Nhiên ở mạt thế tốt hơn rất nhiều.

Ban đầu cho rằng không thèm để ý, ban đầu cho rằng không liên quan đến mình, nhưng mà……

Nghĩ lại thì từ trong thành về đến nhà, Liễu Binh cùng Thu Lan Huyên bởi vì trả hết nợ nần ôm Liễu Nhiên khóc rống. Dọc theo đường đi muốn cái gì mua cái gì, đồ chơi quần áo cũng không bủn xỉn. Phát hiện thiếu nợ về sau, trong nhà thức ăn giảm bớt, lại không cắt giảm nàng.

Sau khi phát hiện Liễu Nhiên thích sữa chua, cũng biểu đạt mong muốn uống sữa chua, trong nhà chưa từng ngừng mua sữa chua.

Bọn họ lo chính mình ban đêm sợ tối, bọn họ sợ chính mình ăn cơm không đủ no, bọn họ lo chính mình sợ sự thay đổi, bởi vậy, cho dù yêu thương Liễu Văn nhiều năm, lại một lần nữa làm Liễu Văn học cách nhường nhịn.

Liễu Văn học được sao? Hắn đương nhiên học được, liền tính Liễu Văn vẫn là một đứa trẻ, hắn cũng từng ở thời điểm đám nhóc trong tiểu khu bắt nạt em gái mình động thân đứng dậy.

Cho nên, nếu nàng thật sự vì Liễu gia không cam lòng cùng phẫn nộ, đều là bình thường, không phải sao?

Kha Long hét lớn một tiếng: “Đủ rồi, đừng nói dối nữa.”

Liễu Nhiên chảy xuống một giọt nước mắt ủy khuất: “Sợ quá.”

Kha Long: “……”

Khương Lam ôm chặt nàng: “Giữa bọn trẻ cãi nhau ầm ĩ thật bình thường, hy vọng Kha tiên sinh không cần quá mức trách móc nặng nề Nhiên Nhiên.”

Kha Long: “……” Ta con mẹ nó cái gì cũng chưa nói.

Vương Tử Di ( vợ Kha Long) cũng cười, nàng sờ sờ đầu con trai mình, hướng Kha Long nói: “Người ta nói có đạo lý, bọn nhỏ đánh nhau mà thôi, anh là người lớn xen vào làm gì?”

Kha Khiêm Vũ ủy khuất vô cùng mà ngậm miệng……

Kha Long: “Liền tính là đứa trẻ, cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người. Như vậy có bao nhiêu hùng?”

Liễu Nhiên đột nhiên xuất ra một câu: “Cháu mới có 6 tuổi! Cháu còn không hiểu chuyện.”

Kha Viêm: “……” Tuyệt đối là trọng sinh.

Kha Long: “……” Nghe xong tự dưng cảm giác càng tức là sao nhỉ:).

Kha Long cười lạnh một tiếng: “Biết ăn nói như vậy, thoạt nhìn thật không giống bị ủy khuất.”

Liễu Nhiên tức khắc không khóc: “Chú à, người hiện tại đang muốn cùng cháu cãi nhau sao?”

Kha Long: “……”

Lại hướng ngón tay vừa ngắn vừa mập một bên chỉ: “Chúng ta chính là đang chụp chương trình đâu! Chúng ta là minh tinh.”

Kha Long: “……”

Kha Viêm trên giường rốt cuộc bị độ vô sỉ của Liễu Nhiên chọc cười, cậu cúi đầu che lại nụ cười nơi khóe miệng.

Miệng tiện đến trình độ này, thật đúng là một chút cũng không sợ chết.

Nhưng nàng tuy là một đứa trẻ nhưng đại ca cậu cũng không phải là một người lớn khoan dung. Vì thế, Kha Viêm nhàn nhạt mở miệng: “Đại ca, bọn họ là khách của em.”

Kha Long tức khắc cứng đờ, có điểm chột dạ mà quay đầu nhìn về phía Kha Viêm, chỉ thấy cậu bộ dáng gầy yếu, da thịt tái nhợt, hai mắt đen láy mà thâm trầm, cùng trước khi gặp nạn hoàn toàn bất đồng.

Cậu ngồi ở đó, lại phảng phất như đã biết rất nhiều chuyện, cười hỏi: “Đại ca vì sao đối đãi với khách của em như vậy? Em tuổi nhỏ cũng biết đạo đãi khách. Chẳng lẽ là vì anh không thích mối quan hệ dính đến em?”

___________ngoài lề__________

- Quý vị đọc chap này cũng hiểu rồi phải không:)) nam chính của chúng ta....trọng sinh!

- Chậc, nếu không phải Khương Lam và Liễu Nhiên hiện tại chênh tuổi quá nhiều...toi thật muốn ship 2 người đó a~ 😫