Chương 7: Còn Nói Không Quyến Rũ Tôi

Tần Trạch Châu tiếp tục dụ dỗ: “Em giúp anh cả của mình thế nào?”

Cả người Khương Y xụi lơ trong l*иg ngực Tần Trạch Châu, nghe thấy câu hỏi này của anh, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng Chung Lẫm ôm ấp rồi ma sát lên đùi mình.

Da mặt của Khương Y mỏng, chỉ cần nghĩ tới vậy là gương mặt đã đỏ bừng lên, sao có thể nói ra một chuyện tư mật xấu hổ tới như vậy được?

Cũng vào lúc này, Khương Y mới phát hiện mình đang nằm rạp trong lòng Tần Trạch Châu.

Cô dựa lên l*иg ngực anh, ngay dưới vị trí gò má là trái tim đang đập thình thịch rộn ràng của đối phương.

Nhịp tim của anh sao lại nhanh như vậy?

Không chỉ tim đập nhanh, nhiệt độ cơ thể đối phương cũng thay đổi rất rõ rệt, nhiệt lượng từ nơi da thịt tiếp xúc không ngừng truyền tới người cô.

Áp… áp sát quá, không phân biệt nổi đâu là anh đâu là tôi nữa.

Khương Y hoảng loạn vặn vẹo cơ thể, định rời khỏi người anh.

“Chát!” Tần Trạch Châu đang nhào nặn bờ mông mềm mại của thiếu nữ, cảm nhận được động tác kháng cự của cô, trái tim ngứa ngáy, vỗ lên mông cô một cái theo bản năng.

“Ôi!” Khương Y run lên, đôi tay nắm chặt lấy áo sơ mi của người đàn ông, trong cổ họng phát ra một tiếng kinh hãi, tiếng kêu nghẹn lại trong l*иg ngực anh.

Cảm giác tê dại bỗng chốc truyền từ mông tới, không đau, nhưng nó khiến cô sợ hãi.

“Đừng… đừng đánh nữa”. Cô túm mặt áo của anh, nói bằng giọng run rẩy.

Sau khi Tần Trạch Châu phát giác ra mình đã làm gì, anh hơi sững lại, nhưng sau đó lại cảm thấy tràn ngập niềm vui, lòng bàn tay anh dường như vẫn còn cảm nhận được sự đàn hồi từ mông của thiếu nữ, điều này khiến anh cảm thấy nhộn nhạo.

Tay anh lại phủ lên mông, ra sức nhào nặn, không thể ngừng lại được.

“Tôi không đánh nữa, em trả lời tôi, em đã giúp anh cả của mình như thế nào?”

Khương Y không trả lời ngay. Người đàn ông rất nhẫn nại, anh cứ mân mê bờ mông cô, như đùa giỡ, cũng như cảnh cáo.

Khương Y biết mình trốn không thoát, cô nhắm mắt, con ngươi ẩn dưới mí mắt khẽ run lên, cố kìm nén sự xấu hổ, giọng nói ngắt quãng: “Dùng… dùng đùi… ma…ma… ma sát…”

Ma sát gậy thịt, nhưng hai chữ “gậy thịt” này cô quả thực không thốt ra nổi.

Người đàn ông nói nốt vế sau: “Ma sát dươиɠ ѵậŧ? Em bị làm thế bao nhiêu lần rồi? Có mỗi thế cũng không dám nói ra?”

Dương… dươиɠ ѵậŧ? Hai chữ này còn khiến người ta khó mở miệng nói ra hơn cả gậy thịt nữa, sao anh có thể nó trắng ra như vậy, thật quá… thô lỗ?

Vậy mà trước đó cô còn cho rằng anh lịch sự nho nhã, không ngờ lại chỉ là… đạo đức giả!

Khương Y thầm đấu tranh, mắng vài câu trong lòng, nhưng xét cho cùng sự xấu hổ và thẹn thùng vẫn chiếm thế thượng phong, cơ thể cô lập tức đỏ ửng, dưới ánh đèn trông vô cùng xinh đẹp , kiều mị.

Tần Trạch Châu nắm lấy mông cô ấn vào phần bụng dưới, áp sát lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình, sau đó ma sát, anh tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”

Dứt lời, tay phải của anh vén qυầи ɭóŧ của thiếu nữ ra, các ngón tay mò mẫn từ phần mông hương lên phía trước, chạm tới cô bé của cô.

Nơi tư mật nhất bất ngờ bị đυ.ng chạm, cơ thể của Khương Y căng ra, khẽ nhích người lên để thoát khỏi sự tiếp xúc của người đàn ông, hai chân cũng co quắp lại theo phản xạ.

Cô nâng người lên nên gương mặt lộ ra khỏi l*иg ngực của người đàn ông. “Đừng… đừng mà”.

“Đừng hả?” Tần Trạch Châu hơi ngước đầu lên, nhìn vào ánh mắt mê man của thiếu nữ, bàn tay phải tiếp tục chêu đùa, vân vê chà xát lên hai cánh môi che đậy bên ngoài, sau đó ngón tay vươn tới lối vào âʍ đa͙σ, nơi nhạy cảm nhất.

Khương Y không chịu nổi khi bị kí©h thí©ɧ như vậy, cơ thể cô lập tức mềm nhũn, vùi mặt vào bờ vai của người đàn ông.

“Đừng, đừng sờ…”

“Đừng sờ? Cơ thể em đâu có nói như vậy?” Tần Trạch Châu rút tay phải ra, tay trái giữ lấy cổ ép Khương Y phải ngẩng lên, anh đưa tay phải ra tới trước mặt cô.

“Nhìn thấy gì đây chưa?” Anh cố ý chà xát ngón tay, khi tách ra giữa các ngón tay có một dòng nước dinh dính, “tay tôi dính dầy dâʍ ŧᏂủy̠ của em, em xem này, còn kéo được thành sợi”.

Đưa tới tận mắt thế này thì sao có thể không nhìn thấy. Không chỉ nhìn mà còn phải nghe mấy lời này của người đàn ông, khuôn mặt của Khương Y nóng bừng như bị thiêu đốt.

Cô nhắm mắt lại, cúi gập đầu, giơ tay đẩy bàn tay phải của anh ra: “Em không muốn nhìn…”

Cô nghe thấy tiếng cười khe khẽ của anh, dường như anh đang rất vui vẻ.

Tiếp sau đó, cô cảm nhận được bàn tay của người đàn ông quay trở lại vùиɠ ҡíи của mình, thậm chí còn nhét một ngón tay vào.

“A…” Khương Y vặn vẹo cơ thể, cô lại vùi mặt vào vai Tần Trạch Châu, lúc này, cô cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, “đừng… đừng mà, không được đút vào, anh mau… mau lấy ra aaa…”

Giọng nói nũng nịu du dương, vô cùng đáng thương, nhưng nó cũng giống như đang mê hoặc người ta tiếp tục phạm tội.

Tần Trạch Châu miệng lưỡi khô nóng, anh xoay đầu qua, hôn lên bờ vai thơm ngát của thiếu nữ, sau đó anh như thể cá gặp nước, hết dụi mặt, liếʍ lấp rồi lại cắn lên.

Anh không kìm nén bản thân nữa, hơi thở dần trở nên gấp gáp, dồn dập.

Môi anh áp lên bờ vai nhỏ nhắn, tròn trịa của cô, vừa thở hổn hển vừa nói: “Chung Lẫm chưa làm như vậy với em sao? Em đã bị cậu ta chơi chưa?”

Khương Y nghe thấy anh hỏi, còn chưa kịp trả lời thì đã cảm nhận được ngón tay đang tiến vào trong cơ thể cô ấn lên vách thịt mềm mại, sau đó từ từ vẽ vòng tròn.

Cơ thể cô run lên, kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm ập tới, cổ họng không thể kìm chế được những tiếng rêи ɾỉ quyến rũ: “Ưm… ôi…”

Khương Y không thể tin được những âm thanh này lại có thể phát ra từ chính miệng mình.

Sao cô lại có thể… phóng đãng tới vậy?

Còn người đàn ông thì không cần phải nói, sau khi nghe thấy vậy thì ngọn lửa trong lòng anh bùng cháy càng mãnh liệt hơn.

“Dâʍ đãиɠ, còn nói không quyến rũ tôi!” Tần Trạch Châu xoay mặt cô lại, sau đó hôn mạnh lên, ngón tay đang đút trong người cô cũng càng hoạt động mãnh mẽ, thậm chí nó còn mô phỏng động tác giao hợp, liên tục đâm chọc vào trong.

Bên trên thì hôn cô, bên dưới thì chêu chọc lỗ nhỏ, cả trên lẫn dưới đều bị công kích mãnh liệt.

Đầu lưỡi anh càn quét tứ phía trong miệng Khương Y, quấn lấy cái lưỡi nhỏ của cô, anh không cho cô nuốt nước bọt, đợi tới khi chúng đầy ắp trong miệng cô thì anh ra sức nuốt hết chúng. Sau khi nuốt xong, lại đưa lưỡi vào miệng cô, ép cô phải mυ"ŧ lấy.

Sau khi chêu đùa hơn mười phút, cảm nhận được cô sắp đạt cực khoái, anh càng gia tăng tốc độc hơn, nhất là bên dưới, ngón tay điên cuồng đâm chọc! “Ưm… ư…aaaa!”

Cơ thể Khương Y căng cứng, bụng dưới khẽ run lên, âʍ đa͙σ bắn ra nước.

Ngón tay đang chôn bên trong của Tần Trạch Châu ngừng lại, cảm nhận sự co rút và nhẫy nước bên trong cô.

Nụ hôn của anh cũng kết thúc, đợi tới khi cô lêи đỉиɦ xong thì lại chậm rãi liếʍ lên khóe môi Khương Y, cuối cùng mới tách môi ra.

Khương Y bị anh hôn quá mãnh liệt, lúc Tần Trạch Châu rời khỏi môi mình, cô vẫn còn đang hé miệng, đầu lưỡi nhỏ bé vẫn đang vươn ra, ánh mắt phủ đầy nước, lơ đễnh nhìn lên người đàn ông.

Phản ứng của thiếu nữ rất trúc trắc, nơi tư mật thắt chặt, nhón tay của hắn đi sâu vào thì đυ.ng phải chướng ngại vật, điều này nói lên cô chưa bị phá thân, thậm chí đây cũng là lần đầu bị ngón tay đâm chọc.

Nhận thức được điều này, Tần Trạch Châu cảm thấy một niềm vui kỳ lạ vụt qua trong lòng.

Anh rút ngón tay ra, dòng dâʍ ŧᏂủy̠ ban nãy bị chặn lại lúc này từ từ chảy ra ngoài, chảy xuống chân cô và rơi trên chiếc quần âu của người đàn ông.

Anh chẳng thèm để ý, thậm chí còn lau bàn tay phải dính đầy dịch nhầy lên quần áo. Sau đó, anh cởi thắt lưng, kéo khóa quần, lấy cây gậy thịt ra chọc lên chọc vào giữa hai chân cô.

Khương Y bị động tác của anh dọa cho sợ hãi đến mức bừng tỉnh, cô khép chặt hai đùi định trốn tránh nhưng bị người đàn ông giữ chặt.

“Đến lượt em giúp anh rồi”. Khương Y không trốn được, cô bị người đàn ông ôm eo kéo lên ngồi vào bụng dưới anh.

Cây gậy thịt nóng bỏng đang áp sát dưới mông. Bờ mông Khương Y rất tròn trịa, anh cố tình chen vào khiến dương vậy to dài đi vào khe mông cô. Sau đó, người đàn ông ưỡn eo đẩy hông khiến cây gậy từ từ ma sát lên da thịt Khương Y.