Lúc này Lục Trạch cũng mất đi kiên nhẫn, anh bỏ chén cơm xuống, dùng toàn lực đè Văn Văn xuống!
Cả cơ thể anh áp sát vào cô.
Văn Văn có hơi thở nổi: "A, anh mau xuống, đừng lại gần tôi, a!"
Lục Trạch cởi dây thừng cho Văn Văn, cầm hai tay của cô giơ lên trên đầu, tay còn lại thì bắt đầu xé rách quần áo của cô!
"Anh định làm gì? Dừng lại ngay, đừng kéo quần áo của tôi, dừng lại, đừng mà!" Văn Văn không ngừng chống cự vùng vẫy, nhưng do sức lực giữa nam và nữ cách xa nhau nên cô không thể chống lại Lục Trạch!
Cho dù cố gắng hết sức thì thân thể cũng chỉ có thể cử động một chút, cũng không đủ để lay động Lục Trạch!
Lục Trạch cúi người hôn lên cái cổ trắng như tuyết của Văn Văn!
Động tác của anh vô cùng đơn giản và thô bạo!
Rất nhanh trên chiếc cổ thanh tú của Văn Văn để lại vệt hồng hồng!
"Buông ra, đừng làm như vậy, tôi cầu xin anh, tôi muốn kết hôn trong sự trong trắng, đừng làm như thế, xin anh, huhuhuhuhu!"
Văn Văn vừa khóc vừa nói!
"Kết hôn?" Lục Trạch nói: "Bây giờ không phải cô đã gả cho tôi sao?"
Quy củ của thôn bọn họ chính là như thế, chỉ cần anh mua được vợ thì sẽ là người của anh thì anh muốn làm gì thì làm, kể cả nếu không nghe lời bị đánh chết rồi kéo lên núi chôn thì cũng không sao cả!
Dù sao theo quy củ của người dân nơi đây, mua vợ cũng giống như gia súc vậy!
"Không có gả cho anh, tôi không thuộc về anh, anh thả tôi ngay đi, anh mua tôi ba mươi ngàn tệ phải không? Tôi có thể xin ba mẹ trả lại cho anh gấp đôi số tiền đó để anh tìm được người tốt hơn, anh có thể tha cho tôi được không?"
Nước mắt Văn Văn rơi lã chã, làm ướt tóc cô!
Lục Trạch sửng sốt một lát, sau đó từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Văn Văn.
Văn Văn không khỏi cảm động trước sự dịu dàng này, ngay lúc cô cho rằng người đàn ông này đã bị cô thuyết phục, chuẩn bị thả cô đi.
Thì đột nhiên lại vang lên tiếng quần áo bị xé rách, lộ ra một mảng lớn làn da trắng như tuyết, khiến đầu Văn Văn bỗng chốc trống rỗng!
Ngay sau đó, đồ lót cũng bị xé toạc, hai bộ ngực căng tròn và phát dục đầy đủ ngay lập tức lộ ra!
“Aaaaa!” Văn Văn lập tức hét lên: “Thả tôi ra, ai đó cứu tôi với!” Người cô giãy giụa dữ dội!
Nhưng trong ngôi làng nơi mọi người kiếm sống bằng nghề lừa đảo buôn bán này, làm sao có ai có thể cứu được cô đây?
"Đừng nhúc nhích!" Lục Trạch vừa nói vừa đưa tay vuốt ve ngực của Văn Văn, đây là lần đầu tiên anh thật sự chạm vào ngực của phụ nữ!
Từ trước tới giờ toàn xem trong phim heo, mặc dù rất muốn xem nhưng khi bạn anh rủ anh cùng nhau lên thị trấn tìm gà thì anh đã từ chối.
Bởi vì anh biết những người phụ nữ đó không sạch sẽ, ngủ với họ rất có thể sẽ bị mắc bệnh, sau này nếu tìm được vợ còn có thể lây bệnh cho vợ, vợ có thể lây bệnh cho con.
Cho nên anh không dám.
Anh chỉ mong có một người phụ nữ trong trắng để kết hôn, sinh con và cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc như một gia đình, đây là mong muốn lớn nhất của anh.
Cho nên vừa rồi khi anh nghe Văn Văn nói muốn kết hôn khi còn trong trắng thì anh thực sự rất vui mừng, bởi vì điều đó chứng tỏ cô gái này rất thuần khiết!
Anh nhẹ nhàng xoa nắn ngực Văn Văn, sợ làm cô đau!
Văn Văn không ngừng nức nở: "Đồ thú vật, buông ra, thứ không phải người, huhuhuhuhu."
Nghe đối phương mắng mình như vậy, Lục Trạch cũng không tức giận, mà là duỗi tay cởi phắt quần của Văn Văn, bao gồm cả qυầи ɭóŧ của cô!
"A, không được!" Văn Văn dùng sức giãy dụa đá hai chân, muốn đuổi Lục Trạch đi, nhưng mà, Lục Trạch đã kéo hai chân Văn Văn lên, tách mạnh ra, sau đó cởϊ qυầи lót của anh!
Thứ khổng lồ dưới háng đã dựng đứng thấy rõ rồi!