Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Gái Nhà Nông

Chương 155: Nam nhân đáng yêu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Buổi tối Tống Trường Khanh vẫn say khướt trở lại, hắn còn nói may mắn có cha cho dược giải rượu, bằng không thì mình trực tiếp nằm úp sấp xuống rồi, nhưng mà, cho dù như vậy, vị rượu này cũng làm cho người ta khó chịu. Nhìn hắn nghiêng ngả lảo đảo muốn lấy nước rửa mặt, Vương Phúc Nhi tiếp nhận chậu nói: "Chàng ngồi xuống đi, để ta làm cho." Bên cạnh Tống Trường Khanh cũng không có nha hoàn, bình thường đều là gã sai vặt Nhạc An hầu hạ, nhưng mà thường xuyên nhất vẫn là đều tự mình động thủ. Tống gia cũng không phải rất giàu có, Tống Viễn Chí cũng không hi vọng nuôi dưỡng nhi tử thành cái loại tật xấu cơm đến há mồm quần áo đến chỉ duỗi tay, cho nên chỉ chuẩn bị cho hắn một gã sai vặt.

Hiện tại có tức phụ, Vương Phúc Nhi làm tức phụ không thể không có chút ánh mắt, nhìn hắn cũng đã như vậy rồi, còn ngồi bất động sao. Nàng có thể để cho nha đầu của mình đi làm việc này, nhưng mà Vương Phúc Nhi cũng không biết thế nào, cảm thấy vẫn là tự mình động thủ thì tốt hơn, không thể ỷ vào tình thương của người khác với ngươi, thì ngươi tùy ý làm bậy được.

Tống Trường Khanh rửa mặt xong, cảm thấy thư thái rất nhiều, lúc này có tức phụ cảm giác thật là tốt, nhìn xem, hiện tại phúc lợi đã tới rồi không phải sao?

"Nàng cũng ngồi một lát, chúng ta trò chuyện được không?" Tống Trường Khanh khẩn cầu nói.

"Nói gì hả?" Lúc này là buổi tối khuya, nói chuyện phiếm sao?

"Vậy hôm nay nàng có vui vẻ hay không? Ta cảm thấy hôm nay là vui vẻ nhất, nàng thì sao?"Tống Trường Khanh hỏi.

Vương Phúc Nhi ăn ngay nói thật: "Cũng được đi."

"Vì sao kêu là cũng được chứ, chẳng lẽ nàng không vui vẻ sao?" Tống Trường Khanh nóng nảy.

"Hôm nay trời còn chưa sáng thì đã thức dậy, sau đó vẫn luôn đói bụng, vui vẻ cũng phải ăn no không phải sao? Dù sao ta không có mất hứng, chỉ là có chút mệt."

"Vậy nàng dựa vào bả vai của ta nghỉ một lát đi." Tống Trường Khanh thực chờ mong.

"Đều là buổi tối khuya, có giường không ngủ, dựa vào bả vai làm gì?"

Tống Trường Khanh cảm thấy sao tức phụ của mình lại không phối hợp chứ, tim thủy tinh cũng muốn vỡ nát, được rồi, hôm nay rối ren một ngày, đã đủ mệt, mình cũng mệt mỏi, dù sao một lát cũng cùng giường chung gối, so với dựa vào bả vai không phải mạnh hơn nhiều sao?

"Vậy, chúng ta ngủ đi." Tống Trường Khanh nói.

Vương Phúc Nhi thấy Tống Trường Khanh đang cười trộm, không khỏi nói: "Chúng ta đã nói rõ rồi, không được như vậy!"

"Đã biết, đã biết, ta nói chuyện giữ lời! Ta là nam tử hán đại trượng phu!"

Tuy rằng nam tử hán đại trượng phu này không có cái gì kia, nhưng mà động tay động chân chiếm tiện nghi không ít. Buổi sáng ngày hôm sau khi Vương Phúc Nhi tỉnh lại, thì phát hiện mình đang nằm ở trong lòng Tống Trường Khanh, người này! Diendanlequydon~ChieuNinh

Đúng lúc này Tống Trường Khanh cũng mở mắt, thấy rõ đối phương, thì cười sáng lạn với Vương Phúc Nhi. Răng này thật trắng nha, Vương Phúc Nhi nghĩ. Tống Trường Khanh thừa dịp lúc Vương Phúc Nhi ngẩn người, rất nhanh hôn một cái ở trên mặt nàng, sau đó vội vàng rời giường, chỉ sợ tức phụ của mình tức giận. Nhưng mà quay đầu thì thấy tức phụ nhà mình đang cười, tâm tình không khỏi thật tốt.

Vương Phúc Nhi thì cảm thấy Tống Trường Khanh thật là nam nhân ngây thơ, xem như mình nhặt được tiện nghi.

Hai người đều tự mình rời giường mặc quần áo, Khấu nhi bưng nước rửa mặt tới, Tống Trường Khanh nói: "Một lát chúng ta đi dập đầu cho cha nương đi."

Đương nhiên điểm tâm cũng phải ăn cùng nhau: "Cái kia, ta hỏi một chút, ở đây mọi người có cần con dâu đứng hầu hạ bà bà nãi nãi ăn cơm không?" Không phải nói có vài người chính là như vậy sao?

Tống Trường Khanh nói: "Nghĩ gì vậy, chúng ta đều là cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, không có quy củ kia, giống như bên nhà của nàng."

"Vậy là tốt rồi, ta còn sợ đến lúc đó làm không tốt, thì phiền toái lớn."

Hai người tay nắm tay đi tới phòng Tống nãi nãi, trước dập đầu cho Tống nãi nãi, nhận thân. Tống nãi nãi cũng rất vui vẻ, cười hớ hớ cho đồ Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh, nói với Tống Trường Khanh: "Lúc này đã thú tức phụ, chính là người lớn, về sau cũng không thể đùa giỡn tính tình, cha nương con bên kia còn đang chờ, đi dập đầu cho cha nương các con đi."

Vương Phúc Nhi có chút kỳ quái, không phải là Tống nãi nãi có chút không thích mình sao? Vì sao hôm nay thoạt nhìn lại còn rất từ ái?

Vương Phúc Nhi liền hỏi Tống Trường Khanh, Tống Trường Khanh nói: "Nàng làm châm tuyến hợp mắt của bà, cho nên bà thích nàng. Kỳ thật nãi nãi chỉ cần không đυ.ng tới chuyện của cô cô thì rất tốt, đối với cô cô chúng ta có chút cái kia."

À, thì ra là như vậy, xem ra làm tốt việc châm tuyến, lợi ích nhiều hơn nha.

"Vậy, về sau nàng cần phải làm nhiều quần áo giầy cho ta, còn phải nhiều hơn tiểu cữu tử, biết không?" Tống Trường Khanh đang làm nũng, trước kia khi Phúc nhi còn chưa phải chính là tức phụ của mình, đứa nhỏ Vương Tiểu Bảo này luôn khoe khoang ở trước mặt hắn, bắt hắn hâm mộ ghen tị hận. Hiện tại thì tốt rồi, là tức phụ của mình, đương nhiên là làm nhiều cho mình.

"Ha ha." Vương Phúc Nhi nhịn không được nở nụ cười: "Chàng còn ăn dấm chua của Tiểu Bảo? Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ."

"Mặc kệ, dù sao về sau ta là cái thứ nhất. Nàng là tức phụ của ta, phải làm cho ta."

Vương Phúc Nhi cứ cảm thấy mình gả cho một đứa nhỏ to xác là như thế nào đây, nhịn không được cười nói: "Được, về sau cái thứ nhất làm cho chàng."

Trong lòng Tống Trường Khanh giống như được uống mật, hận không thể nói với tất cả mọi người, tức phụ của mình đối với mình thật tốt. Lúc này nói nói cười cười cũng đến phòng cha nương, người đã sớm ngồi ở trên chờ trà con dâu. Vương Phúc Nhi cung kính bưng trà cho công công bà bà, sau đó được hai cái hồng bao lớn, Lí thị cười nói: "Xem con trai nhi tức của chúng ta thật đẹp mắt! Hôm nay chúng ta xem như yên tâm, chờ về sau có tôn tử, thì ta cũng mặc kệ mọi chuyện rồi." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

À, này, ý tứ của nương là muốn để cho mình quản gia? Nhưng mà, ta cái gì cũng không biết. Tống Trường Khanh cho Vương Phúc Nhi một ánh mắt yên tâm, xem ra là mình nghĩ nhiều, nương nhất định còn phải trông nom vài năm.

Tống nãi nãi không theo chân bọn họ cùng nhau ăn điểm tâm, cho nên chỉ có bốn người ăn với nhau, Lí thị nói: "Phúc nhi, con cũng không nên gò bó, nhà chúng ta không có quy củ nhiều như vậy, cứ giống như ở nhà. Ăn nhiều một chút."

"Cám ơn nương!" Quả nhiên là không có hạ nhân ở một bên hầu hạ, giống như người nhà bình thường, Lí thị còn thường xuyên gắp thức ăn cho Vương Phúc Nhi, Tống Viễn Chí nói: "Mấy ngày nay ta sẽ không nói, sau khi lại mặt, Phúc nhi à, làm vài món thức ăn cho cha có được không? Cũng đã lâu rồi cha không có ăn được thức ăn con làm."

Lí thị cười mắng: "Chàng cưới nhi tức là vì làm thức ăn cho chàng hả? Mỗi ngày ta làm cơm cho chàng, cũng không thấy chàng nói ta làm ăn ngon."

Tống Viễn Chí cười nói: "Phu nhân nấu cũng ăn ngon, như mà đã ăn quen rồi." Lí thị trừng mắt, Tống Viễn Chí không dám nói gì, Tống Trường Khanh lặng lẽ nói với Vương Phúc Nhi: "Nương mình nấu một chút cũng không ăn ngon, nàng cũng trăm ngàn lần đừng ăn, cũng chỉ có cha mình cho nương mặt mũi mới nói như vậy, nếu không như vậy, cha mình cũng sẽ không mời nữ đầu bếp rồi."

Vương Phúc Nhi cười thầm, công công bà bà thực thú vị, Tống thúc thúc, à, không phải, công công nhi tức cũng tốt, xem ra, tương lai của mình là một mảnh tươi sáng.

Lí thị cũng nói với Vương Phúc Nhi: "Nương cũng còn chưa có ăn qua thức ăn Phúc nhi làm, đến lúc đó con nên làm nhiều cho nương."

Tống Trường Khanh mặc kệ: "Cha, nương, hai người muốn mệt chết tức phụ của con sao, không được, không được!"

"Ngươi cái tiểu tử này, tức phụ của con còn không có nói gì, con gấp cái gì? Chúng ta sẽ mệt chết chính nhi tức của mình sao? Phúc nhi, con đừng nghe hắn."

Vương Phúc Nhi cười nói: "Cha nương đều thích thức ăn con làm, con rất vui vẻ, bản thân con cũng thích nấu cơm, chờ con có thời gian sẽ làm chút cho cha nương."

"Chúng ta đây có lộc ăn rồi." Tống Viễn Chí và Lí thị đều thật vui vẻ, Tống Trường Khanh cảm thấy cha nương bắt nạt tức phụ của mình. Cả nhà vui vui vẻ vẻ ăn cơm xong. Nhị lão, để cho Tống Trường Khanh và Vương Phúc Nhi đi dạo, làm quen người Tống gia chúng ta.

Tống gia nàng cũng đã tới, là một sân viện ba cổng, tiến vào phía sau đều là chỗ cho hạ nhân trong nhà ở. Nhưng Tống gia cũng không nhiều hạ nhân, ở phòng bếp có hai người, một nha hoàn trước kia của Lí thị đã thành thân, chính là người gặp được tối hôm qua, còn có một người là tiểu nha đầu bên cạnh bà tên là Hải Đường. Bên Tống nãi nãi có hai nha đầu, phân biệt kêu là Tiểu Uyển và Tiểu Thược (chén nhỏ và muỗng nhỏ), bên người Tống Trường Khanh có một gã sai vặt Nhạc An, bên người Tống Viễn Chí rõ ràng là không có. Hắn đều có người là bên ngoài Tể An Đường đi theo, cũng không cần gã sai vặt. Đúng rồi, ra cửa có mấy hạ nhân lớn tuổi đánh xe, sau đó chính là có bốn nha đầu vẩy nước quét nhà, thật là không nhiều lắm, hiện tại cộng thêm một nha đầu Khấu nhi Vương Phúc Nhi mang đến. Có thể nói, Tống gia cũng là một nhà thuộc loại trung đẳng ở trấn trên, có lẽ là không thể hiện ra ngoài, Tống Trường Khanh nói: "Nhìn xem, có giống như nhà nhạc phụ hay không, cũng chỉ là sân lớn một chút, cũng không khác gì, nhà chúng ta cũng không phải người nhà quan lại, không có nhiều quy củ như vậy, cũng không có mấy chuyện lung tung lộn xộn, nàng cứ yên tâm đi."

Quả thật là yên tâm, nhưng mà nghĩ đến trước lúc ăn cơm, bà bà Lí thị vụиɠ ŧяộʍ kéo mình đến nội thất, hỏi chuyện đêm qua, thật sự có chút thẹn thùng. Lí thị còn nói, chỉ sợ tiểu tử kia hạnh kiểm xấu, nếu hạnh kiểm xấu, thì con nói với ta, để ta đối phó hắn. Này, này, hắn hạnh kiểm xấu, mình cũng không tốt cáo trạng đi, Vương Phúc Nhi cảm thấy bà bà là người giảo hoạt, bà nhất định là ngóng trông Tống Trường Khanh hạnh kiểm xấu, chẳng qua bà tỏ thái độ thôi.

Lí thị chờ đôi phu thê trẻ đi rồi, nói với Tống Viễn Chí: "Chàng đến hiệu thuốc của chúng ta khai chút dược cho nhi tức, từ giờ trở đi sẽ bổ thân thể. Ta chờ ôm tôn tử đây." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

"Ta nói, nàng quá vội đi, cái này còn phải một năm sau rồi hãy nói mà." Tống Viễn Chí nói.

"Một năm sau là một năm sau, thừa dịp hiện tại có thời gian, phải bổ dưỡng tốt cho thân thể xương cốt của nàng, bằng không đến lúc đó xảy ra vấn đề, mọi người hối hận cũng không kịp. Trường Khanh đối xử thực khẩn trương với tức phụ như vậy, nếu thật sự xảy ra vấn đề, ta cũng không hi vọng nhi tử cũng không có." Nữ nhân sinh sản đều là chuyện đòi mạng, trong nhà là đại phu, không chiếm tiện lợi để bổ sưỡng thật tốt, vậy cũng quá thực xin lỗi người ta, Lí thị quyết định công tác chuẩn bị đều phải chuẩn bị cho tốt!

Tống Viễn Chí ngẫm lại cũng hiểu được, bổ dưỡng một năm cũng rất tốt.

Tống Trường Khanh chỉ vào cá trong hồ nước nói: "Năm ấy qua đi, thì ta đặc biệt nuôi cá trắm cỏ, cá chép có thể ăn, hiện tại khẳng định có con lớn, đến khi có thời gian chúng ta đi câu cá, đến lúc đó liền trực tiếp làm."

"Có muốn ta làm hay không?" Vương Phúc Nhi hỏi.

"Này, nếu nàng có hứng thú thì làm, nếu không muốn làm, chúng ta còn có nữ đầu bếp mà, có đúng hay không? Nhưng mà, nữ đầu bếp khẳng định không có làm ăn ngon như nàng." Tống Trường Khanh nói.

Vương Phúc Nhi cũng nói: "Thế này mới giống!"

Ha ha, kỳ thật cho dù là mỗi ngày nấu cơm cũng không có gì, ta cũng từ trong cuộc sống cực khổ tới giờ, cho dù là nương, trước kia khi chưa có Lý tẩu tử, còn không phải nấu cơm mỗi ngày sao? Chẳng qua hiện tại mình gả tốt một chút, phu gia là có người chuyên nấu cơm.

Nấu cơm cho thân nhân của mình kỳ thật cũng là một loại hạnh phúc.

Hết chương 155.
« Chương TrướcChương Tiếp »