Tác Giả: Phóng Phi Đích Miêu.Editor: Ttdc5203
Phần 1: Mẹ vợ thủ da^ʍ bị con rể phát hiện/ 69/ lần đầu cảm nhận đυ. c̠úc̠ Ꮒσα.
"Mommy! Mẹ cuối cùng cũng chịu đến rồi, mẹ mà không đến thì con sắp phát diên mất...". Ngô Đình Đình vừa nhìn thấy người đứng ở cửa liền vội vàng nhào vào trong lòng ngực hắn nũng nịu nói.
"Đình Đình, Dừng lại...Cẩn thận một chút, con còn đang mang thai đấy!". Lưu Đan Huệ đỡ lấy đứa nhỏ, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn xuống cái bụng tròn vo của con gái.
"Không sao nha, còn tận một tháng mới đế ngày dự sinh cơ, mommy, trước tiên mẹ đừng động vào cái này, mẹ nhanh đi nấu cơm đi, con gái mẹ lâu lắm rồi chưa được ăn đồ mẹ tự tay làm, thật sự là nằm mơ cũng phát thèm...". Ngô Đình Đình vừa nói vừa nắm chặt tay Lưu Đan Huệ kéo về phía nhà bếp.
"Con gái ngoan đừng vội, hành lý của mẹ còn chưa cất gọn lại...Mà nói mới nhớ, mẹ nhớ lúc trước không phải con đã nói trong điện thoại là A Kiệt đã tìm dì giúp việc rồi sao?".
"Ai da đừng nói cái này nữa, giúp việc mà A Kiệt tìm nấu khó ăn chết đi được, thay cũng bốn năm người rồi nhưng chẳng ai làm hợp khẩu vị của con cả, căn bản là không thể so sánh được với đồ mommy làm".
"Được rồi được rồi, những người giúp việc kia cũng đã cực khổ làm ra, chỉ có con là thích kén cá chọn canh thôi". Lưu Đan Huệ khẽ nhấn lên trán con gái, lắc đầu bất lực, con gái hắn chính là bị hắn nuông chiều ra thế này.
Cũng không có biện pháp, chồng hắn mất sớm, Đình Đình từ nhỏ đã cũng hắn sống nương tựa vào nhau, hắn cũng chỉ có một đứa con không nuông chiều gấp bội thì cũng uổng công làm mẹ.
"Vốn dĩ chính là thế nha, mommy, mẹ không biết chứ cái người giúp việc cuối cùng kia ấy ta còn nhìn thấy bà thế mà đem đồ ăn rơi dưới đất nhặt lên ném vào xào tiếp, thiếu chút nữa là làm con phát tởm chết mất!". Ngô Đình Đình không vui trề môi reo lên, nàng có thói ở sạch, từ sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia mấy ngày liền nàng đều ăn không ngon, ăn vào là buồn nôn.
"Hừ...Con cũng không sợ mẹ con cũng làm như thế à?" Lưu Đan Huệ trắng mắt liếc nhìn con gái một cái.
"Mới không có đâu, mommy của con chính là mommy đối tốt với con nhất trên thế giới!". Ngô Đình Đình nắm lấy tay Lưu Đan Huệ lắc qua lắc lại không ngừng.
"À/ Mommy nhớ rõ là người nào đó nói qua A Kiệt mới là người đối xử với nàng tốt nhất..."
"Ai Ai! Kia...Kia cũng không giống nhau nha, A Kiệt là chồng yêu con yêu nhất, đương nhiên mommy cũng như thế, cía kia cái kia...". Ngô Đình Đình nhíu mày chu chu miệng, không biết nói gì cho đúng, rốt cuộc hai bên đối với nàng đều là người quan trọng.
"Được rồi được rồi, không trêu con nữa, mommy đi nấu cơm, con đi nghỉ ngơi trước đi!".
"Vâng ạ!".
Lưu Đan Huệ mặc xong tạp dề, nhanh nhẹn bắt đầu nâu cơm chiều, bởi vì chồng con gái tầm 6 giờ sẽ tan làm về nhà, bây giờ đã hơn 4 giờ rồi, hắn phải tranh thủ thời gian làm nhiều một chút.
6 giờ tối, Hồng Vũ Kiệt đúng giờ về nhà, trên bàn cơm bày đầy thức ăn phong phú, hắn hơi giật mình bất ngờ, hắn nhớ khoảng thời gian trước vợ đã sa thải giúp việc rồi, mấy ngày nay đều là ăn cơm hộp, nếu mà nói là vợ làm thì hắn cũng chẳng thể tin được, rốt cuộc vợ còn lớn bụng, với lại cho dù không mang thai thì vợ hắn cũng không thể làm ra nhiều món ăn nhìn qua mĩ vị như này được.
Chẳng lẽ vợ lại tìm giúp việc thêm lần nữa?
Đúng lúc này, một mỹ nhân cao gầy bưng canh đi ra từ trong bếp, nhìn thấy hắn liền lộ ra nụ cười dịu dàng:" A Kiệt, con đã về rồi!"
"Hóa ra là mẹ, sao mẹ lại đến đây ạ...". Không ngờ là mẹ vợ, Hồng Vũ Kiệt vội vàng đem canh từ tay đối phương bưng đặt lên bàn.
"Đình Đình con bé ăn không quen đồ ăn giúp việc làm nên mẹ đành tới đây hỗ trợ làm việc nhà...Có quấy rầy đến con không?". Lưu Đan Huệ cẩn thận dò hỏi.
Lúc trước con gái muốn hắn đến đây ở cùng với han vợ chồng con bé, nhưng bị hắn từ chối, vốn dĩ cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng, thân là trưởng bối không cần thiết phải chấp nhất xen vào, nhưng hiện tại thì khác, Đình Đình mang thai không tiện, hiện tại hắn đến đây phụ giúp một chút mới đúng.
"Sao lại thế được? Mẹ có thể đến đã giúp con với Đình Đình một ơn lớn, chúng con vui mừng còn không kịp ấy chứ!". Hồnh Vũ Kiệt chạy nhanh xua tay, biểu cảm hiện rõ khôg biết làm làm sao, khác hẳn với bộ dáng thong dong mọi ngày bình thường một ttrowfi một vực.
Nói thật ra, hắn với mẹ vợ gặp mặt tổng cộng cũng có vài lần, nhưng mỗi lần gặp mặt hắn đều hồi hộp căng thẳng một cách kỳ lạ, mấu chốt là người ta cũng không phải loại người nghiêm túc bá đạo, xảo quyệt khắc nghiệt âm hiểm, ngược lại rất dịu dàng tử tế dễ gần, nhưng không biết vì sao hắn lại luôn sẽ hoảng loạn thậm chí đôi khi lúng túng phạm sai lầm.
Về sau hắn nghĩ đi nghĩ lại mới hơi hơi hiểu ra, đại khái là bị bề ngoài xinh đẹp tỏa ra bốn phía kia của mẹ vợ tác động vào, rõ ràng đã lớn tuổi, theo như vợ nói thì mẹ vợ hơn hắn cũng cả chục tuổi nhưng vẻ bề ngoài bộ dáng cũng chỉ mới ba mươi, trông vẫn còn đẹp đẽ thanh tao như cũ.
Đến giờ hắn vừa chưa nghĩ ra, rõ ràng vợ hắn chính là kiểu như đóa hoa trắng vì sao người mẹ sinh nàng ra lại là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như thế, hơn nữa từ trong miệng vợ mà hắn còn biết mẹ vợ còn là người song tính.
Này làm hắn càng thêm mê mang, hắn gặp qua không ít người song tính, nhưng chưa bao giờ gặp qua người song tính giống như mẹ vợ, ngực to mông nở, da trắng như tuyết, dáng người so với phụ nữ còn gợi cảm nóng bỏng hơn, hơn nữa tính cách còn mềm dẻo dịu dàng, Hồng Vũ Kiệt tin rằng nếu mẹ vợ mà tái giá tuyệt đối sẽ làm một đống đàn ông xếp hàng tìm đến tận cửa.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ chỉ nghĩ như thế thôi, mẹ vợ có đẹp như thế nào cũng không phải người mà hắn có thể mơ ước đến, với lại hắn cũng không có đam mê loạn luận, quan trọng hơn hắn cũng không phải người thấy người đẹp là nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠.
" Ha ha, vậy mẹ yên tâm rồi, đồ ăn cũng làm gần xong rồi, A Kiệt, mau lên gọi Đình Đình xuống ăn cơm đi ha!".
"Vâng".
Ngô Đình Đình bị gọi dậy xuống nhìn một bàn đầy đồ ăn quen thuộc, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên, nàng đưa một miếng thịt gà vào trong miệng vừa ăn vừa nói:" Ừm! Ăn ngon quá, đúng là hương vị mommy làm, sớm biết thế nên gọi mommy đến đây sớm một chút, thật là, lãng phí mất trắng số tiền thuê giúp việc mấy tháng nay!".
"Được rồi, không phải mẹ đã đến rồi sao, ăn chậm một chút, đừng vội vàng, còn rất nhiều mà, A Kiệt, con cũng ăn nhiều lên". Lưu Đan Huệ dịu dàng gắ đồ ăn cho cặp vợ chồng nhỏ đối diện, chính mình lại ăn không nhiều.
" Con nói chính là sự thật nha, A Kiệt anh nói xem, mommy của em có phải làm đồ ăn rất ngon không?"
"Ừ, mẹ em đúng là rất giỏi, Đình Đình, có cơ hội em cũng học tập mẹ một chút nha!". Hồng Vuc Kiệt gật đầu tán đồng, cha mẹ hắn sống ở ngước ngoài, hàng năm vẫn chỉ có một mình hắn ở đây rất ít có cơ hội ăn chung với người nhà, nhìn mẹ vợ vẫn luôn gắp đồ ăn cho bạn hắn, liền có thể cảm nhận được vợ hắn nhất định đã trưởng thành dưới sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của mẹ vợ, nói thật, hắn vẫn có chút ít hâm mộ.
"Hừ, Em có mommy là được rồi!". Biết là chồng đang trêu chọc mình, Ngô Đình Đình hờn dỗi trừng hắn một cái.
Nhìn tương tác giữa hai người trẻ tuổi, Lưu Đan Huệ cảm thấy thú vị cũng có chút hoài niệm, nhớ năm đó, ba của Đình Đình cũng hay trêu hắn như thế, chỉ tiếc là lại rời đi quá sớm quá dột ngột.
Ăn cơm chiều xong, ban đầu Hồng Vũ Kiệt muốn hỗ trợ rửa bát nhưng bị Lưu Đan Huệ quả quyết từ chối.
"Mấy việc này mẹ làm là được, con đi làm cũng rất vất vả, nếu mà không mệt thì cũng Đình Đình đi ra ngoài dạo một chút, ở nhà mãi cũng không tốt".
"Mommy nói đúng, A Kiệt, đi thôi, chúng ta đi tản bộ hỗ trợ tiêu hóa".
"Vậy....được rồi".
Đến khi hai người ra khỏi cửa, Lưu Đan Huệ bắt đầu nhanh chóng rửa chén bát, quét tước vệ sinh, hắn bận rộn không ngừng, không để ý thời gian trôi qua nhanh chóngTác Giả: Phóng Phi Đích Miêu.
Editor: Ttdc5203
Phần 1: Mẹ vợ thủ da^ʍ bị con rể phát hiện/ 69/ lần đầu cảm nhận đυ. c̠úc̠ Ꮒσα.
"Mommy! Mẹ cuối cùng cũng chịu đến rồi, mẹ mà không đến thì con sắp phát diên mất...". Ngô Đình Đình vừa nhìn thấy người đứng ở cửa liền vội vàng nhào vào trong lòng ngực hắn nũng nịu nói.
"Đình Đình, Dừng lại...Cẩn thận một chút, con còn đang mang thai đấy!". Lưu Đan Huệ đỡ lấy đứa nhỏ, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn xuống cái bụng tròn vo của con gái.
"Không sao nha, còn tận một tháng mới đế ngày dự sinh cơ, mommy, trước tiên mẹ đừng động vào cái này, mẹ nhanh đi nấu cơm đi, con gái mẹ lâu lắm rồi chưa được ăn đồ mẹ tự tay làm, thật sự là nằm mơ cũng phát thèm...". Ngô Đình Đình vừa nói vừa nắm chặt tay Lưu Đan Huệ kéo về phía nhà bếp.
"Con gái ngoan đừng vội, hành lý của mẹ còn chưa cất gọn lại...Mà nói mới nhớ, mẹ nhớ lúc trước không phải con đã nói trong điện thoại là A Kiệt đã tìm dì giúp việc rồi sao?".
"Ai da đừng nói cái này nữa, giúp việc mà A Kiệt tìm nấu khó ăn chết đi được, thay cũng bốn năm người rồi nhưng chẳng ai làm hợp khẩu vị của con cả, căn bản là không thể so sánh được với đồ mommy làm".
"Được rồi được rồi, những người giúp việc kia cũng đã cực khổ làm ra, chỉ có con là thích kén cá chọn canh thôi". Lưu Đan Huệ khẽ nhấn lên trán con gái, lắc đầu bất lực, con gái hắn chính là bị hắn nuông chiều ra thế này.
Cũng không có biện pháp, chồng hắn mất sớm, Đình Đình từ nhỏ đã cũng hắn sống nương tựa vào nhau, hắn cũng chỉ có một đứa con không nuông chiều gấp bội thì cũng uổng công làm mẹ.
"Vốn dĩ chính là thế nha, mommy, mẹ không biết chứ cái người giúp việc cuối cùng kia ấy ta còn nhìn thấy bà thế mà đem đồ ăn rơi dưới đất nhặt lên ném vào xào tiếp, thiếu chút nữa là làm con phát tởm chết mất!". Ngô Đình Đình không vui trề môi reo lên, nàng có thói ở sạch, từ sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia mấy ngày liền nàng đều ăn không ngon, ăn vào là buồn nôn.
"Hừ...Con cũng không sợ mẹ con cũng làm như thế à?" Lưu Đan Huệ trắng mắt liếc nhìn con gái một cái.
"Mới không có đâu, mommy của con chính là mommy đối tốt với con nhất trên thế giới!". Ngô Đình Đình nắm lấy tay Lưu Đan Huệ lắc qua lắc lại không ngừng.
"À/ Mommy nhớ rõ là người nào đó nói qua A Kiệt mới là người đối xử với nàng tốt nhất..."
"Ai Ai! Kia...Kia cũng không giống nhau nha, A Kiệt là chồng yêu con yêu nhất, đương nhiên mommy cũng như thế, cía kia cái kia...". Ngô Đình Đình nhíu mày chu chu miệng, không biết nói gì cho đúng, rốt cuộc hai bên đối với nàng đều là người quan trọng.
"Được rồi được rồi, không trêu con nữa, mommy đi nấu cơm, con đi nghỉ ngơi trước đi!".
"Vâng ạ!".
Lưu Đan Huệ mặc xong tạp dề, nhanh nhẹn bắt đầu nâu cơm chiều, bởi vì chồng con gái tầm 6 giờ sẽ tan làm về nhà, bây giờ đã hơn 4 giờ rồi, hắn phải tranh thủ thời gian làm nhiều một chút.
6 giờ tối, Hồng Vũ Kiệt đúng giờ về nhà, trên bàn cơm bày đầy thức ăn phong phú, hắn hơi giật mình bất ngờ, hắn nhớ khoảng thời gian trước vợ đã sa thải giúp việc rồi, mấy ngày nay đều là ăn cơm hộp, nếu mà nói là vợ làm thì hắn cũng chẳng thể tin được, rốt cuộc vợ còn lớn bụng, với lại cho dù không mang thai thì vợ hắn cũng không thể làm ra nhiều món ăn nhìn qua mĩ vị như này được.
Chẳng lẽ vợ lại tìm giúp việc thêm lần nữa?
Đúng lúc này, một mỹ nhân cao gầy bưng canh đi ra từ trong bếp, nhìn thấy hắn liền lộ ra nụ cười dịu dàng:" A Kiệt, con đã về rồi!"
"Hóa ra là mẹ, sao mẹ lại đến đây ạ...". Không ngờ là mẹ vợ, Hồng Vũ Kiệt vội vàng đem canh từ tay đối phương bưng đặt lên bàn.
"Đình Đình con bé ăn không quen đồ ăn giúp việc làm nên mẹ đành tới đây hỗ trợ làm việc nhà...Có quấy rầy đến con không?". Lưu Đan Huệ cẩn thận dò hỏi.
Lúc trước con gái muốn hắn đến đây ở cùng với han vợ chồng con bé, nhưng bị hắn từ chối, vốn dĩ cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng, thân là trưởng bối không cần thiết phải chấp nhất xen vào, nhưng hiện tại thì khác, Đình Đình mang thai không tiện, hiện tại hắn đến đây phụ giúp một chút mới đúng.
"Sao lại thế được? Mẹ có thể đến đã giúp con với Đình Đình một ơn lớn, chúng con vui mừng còn không kịp ấy chứ!". Hồnh Vũ Kiệt chạy nhanh xua tay, biểu cảm hiện rõ khôg biết làm làm sao, khác hẳn với bộ dáng thong dong mọi ngày bình thường một ttrowfi một vực.
Nói thật ra, hắn với mẹ vợ gặp mặt tổng cộng cũng có vài lần, nhưng mỗi lần gặp mặt hắn đều hồi hộp căng thẳng một cách kỳ lạ, mấu chốt là người ta cũng không phải loại người nghiêm túc bá đạo, xảo quyệt khắc nghiệt âm hiểm, ngược lại rất dịu dàng tử tế dễ gần, nhưng không biết vì sao hắn lại luôn sẽ hoảng loạn thậm chí đôi khi lúng túng phạm sai lầm.
Về sau hắn nghĩ đi nghĩ lại mới hơi hơi hiểu ra, đại khái là bị bề ngoài xinh đẹp tỏa ra bốn phía kia của mẹ vợ tác động vào, rõ ràng đã lớn tuổi, theo như vợ nói thì mẹ vợ hơn hắn cũng cả chục tuổi nhưng vẻ bề ngoài bộ dáng cũng chỉ mới ba mươi, trông vẫn còn đẹp đẽ thanh tao như cũ.
Đến giờ hắn vừa chưa nghĩ ra, rõ ràng vợ hắn chính là kiểu như đóa hoa trắng vì sao người mẹ sinh nàng ra lại là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như thế, hơn nữa từ trong miệng vợ mà hắn còn biết mẹ vợ còn là người song tính.
Này làm hắn càng thêm mê mang, hắn gặp qua không ít người song tính, nhưng chưa bao giờ gặp qua người song tính giống như mẹ vợ, ngực to mông nở, da trắng như tuyết, dáng người so với phụ nữ còn gợi cảm nóng bỏng hơn, hơn nữa tính cách còn mềm dẻo dịu dàng, Hồng Vũ Kiệt tin rằng nếu mẹ vợ mà tái giá tuyệt đối sẽ làm một đống đàn ông xếp hàng tìm đến tận cửa.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ chỉ nghĩ như thế thôi, mẹ vợ có đẹp như thế nào cũng không phải người mà hắn có thể mơ ước đến, với lại hắn cũng không có đam mê loạn luận, quan trọng hơn hắn cũng không phải người thấy người đẹp là nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠.
" Ha ha, vậy mẹ yên tâm rồi, đồ ăn cũng làm gần xong rồi, A Kiệt, mau lên gọi Đình Đình xuống ăn cơm đi ha!".
"Vâng".
Ngô Đình Đình bị gọi dậy xuống nhìn một bàn đầy đồ ăn quen thuộc, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên, nàng đưa một miếng thịt gà vào trong miệng vừa ăn vừa nói:" Ừm! Ăn ngon quá, đúng là hương vị mommy làm, sớm biết thế nên gọi mommy đến đây sớm một chút, thật là, lãng phí mất trắng số tiền thuê giúp việc mấy tháng nay!".
"Được rồi, không phải mẹ đã đến rồi sao, ăn chậm một chút, đừng vội vàng, còn rất nhiều mà, A Kiệt, con cũng ăn nhiều lên". Lưu Đan Huệ dịu dàng gắ đồ ăn cho cặp vợ chồng nhỏ đối diện, chính mình lại ăn không nhiều.
" Con nói chính là sự thật nha, A Kiệt anh nói xem, mommy của em có phải làm đồ ăn rất ngon không?"
"Ừ, mẹ em đúng là rất giỏi, Đình Đình, có cơ hội em cũng học tập mẹ một chút nha!". Hồng Vuc Kiệt gật đầu tán đồng, cha mẹ hắn sống ở ngước ngoài, hàng năm vẫn chỉ có một mình hắn ở đây rất ít có cơ hội ăn chung với người nhà, nhìn mẹ vợ vẫn luôn gắp đồ ăn cho bạn hắn, liền có thể cảm nhận được vợ hắn nhất định đã trưởng thành dưới sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của mẹ vợ, nói thật, hắn vẫn có chút ít hâm mộ.
"Hừ, Em có mommy là được rồi!". Biết là chồng đang trêu chọc mình, Ngô Đình Đình hờn dỗi trừng hắn một cái.
Nhìn tương tác giữa hai người trẻ tuổi, Lưu Đan Huệ cảm thấy thú vị cũng có chút hoài niệm, nhớ năm đó, ba của Đình Đình cũng hay trêu hắn như thế, chỉ tiếc là lại rời đi quá sớm quá dột ngột.
Ăn cơm chiều xong, ban đầu Hồng Vũ Kiệt muốn hỗ trợ rửa bát nhưng bị Lưu Đan Huệ quả quyết từ chối.
"Mấy việc này mẹ làm là được, con đi làm cũng rất vất vả, nếu mà không mệt thì cũng Đình Đình đi ra ngoài dạo một chút, ở nhà mãi cũng không tốt".
"Mommy nói đúng, A Kiệt, đi thôi, chúng ta đi tản bộ hỗ trợ tiêu hóa".
"Vậy....được rồi".
Đến khi hai người ra khỏi cửa, Lưu Đan Huệ bắt đầu nhanh chóng rửa chén bát, quét tước vệ sinh, hắn bận rộn không ngừng, không để ý thời gian trôi qua nhanh chóng, con gái cùng con rể đã về phòng nghỉ ngơi, hắn thấy cũng đã sạch sẽ nên cũng tắm rửa lên giường đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Lưu Đan Huệ cảm thấy cổ họng khô khốc, thế là hắn đứng dậy xuống bếp uống nước, đột nhiên hắn nghe thấy từng đợt âm thanh thở dốc của đàn ông truyền ra từ phòng tắm.
Đây là...?
Nếu là ngày thường Lưu Đan Huệ sẽ rời đi ngay, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa tỉnh táo lòng lại tràn đầy sự tò mò nên ma xui quỷ khiến đi đến đó.
Hắn không biết rằng chính bản thân mình trong tương lai sẽ vì hành động xúc động này mà thay đổi cuộc sống một cách nghiêng trời lệch đất.
Lưu Đan Huệ im lặng đến gần phát hiện cửa phòng tắn không khóa, xuyên qua khe cửa là hình ảnh khiến hắn hết hồn sợ hãi.
Đó là con rể hắn A Kiệt đứng nghiêng với hắn ở sát bên bồn cầu, một tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng sục cục nhanh.
Hắn...Hắn đang tự sục ©ôи ŧɧịt̠!
Nhìn dáng người cao lớn cường tráng của người đàn ông, còn có gậy thịt bị bàn tay thon dài của hắn bao lấy, theo bản năng Lưu Đan Huệ nuốt nước miếng ừng ực.
Côи ŧɧịt̠ của A Kiệt.....Thật lớn thật dài...
Trong trí nhớ thì còn to còn dài hơn chồng hắn rất nhiều, ngay lập tức Lưu Đan Huệ đỏ bừng mặt, hắn chưa từng nhìn qua người đàn ông nào tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngoại trừ chồng mình, hơn nữa từ sau khi chồng hắn qua đời hắn cũng luôn độc thân đến nay, hiện giờ lại có một người đàn ông đầy hormone giống đực đứng trước mặt hắn sục ©ôи ŧɧịt̠, trong đầu Lưu Đan Huệ vang lên ầm ầm không kịp phản ứng gì chỉ có thể ngơ ngác nhìn thẳng về đối phương.
Hồng Vũ Kiệt cũng không phát hiện mình bị nhìn trộm, hắn ngửa đầu lên nhắn mắt lại rồi vuốt ve sục ©ôи ŧɧịt̠ thật nhanh, vợ hắn đang mang thai không làʍ t̠ìиɦ được mà nhu cầu của hắn lại rất cao chỉ có thể tự mình thủ da^ʍ.
Người đàn ông hơi há mồm không nhịn được mà phát ra tiếng gầm nhẹ, gậy thịt nóng bỏng dưới sự vuốt ve của hắn trở nên càng thô to, mã mắt trên đầu ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu chảy ra dịch tuyến tiền liệt trong suốt, qυყ đầυ đỏ rực sưng to bị chất lỏng bôi ướt cũng trở nên dính nhớp lấp lánh, Lưu Đan Huệ nhìn mà không nhịn được muốn đi đến ngậm lấy qυყ đầυ to bự kia nếm thử mùi vị của nước da^ʍ kia.
"Oh...Ah..."
Hồng Vũ Kiệt cầm điện thoại biểu cảm tràn đầy tiếc nuối, trong lòng luôn nghĩ đến một hình ảnh nào đó, cơ thể hắn đột nhiên căng chặt, phía dưới run rẩy dươиɠ ѵậŧ giật giật phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, tất cả bắn hết vào bồn cầu.
Muốn ăn quá....
Lưu Đan Huệ cảm thấy yết hầu lại khát khô, thấy người đàn ông bắt đầu chỉnh sửa quần áo mới sực tỉnh không thể lại tiếp tục nhìn nữa, hắn nhanh chóng quay người, trước khi người đàn ông ra tới kịp chạy về phòng.
Lưu Đan Huệ nằm trên giường thở hồng hộc, giờ phút này trái tim hắn đập thình thịch thânh nhanh, một lúc lâu sau mới thong thả trở lại bình thường, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì hình ảnh con rể thủ da^ʍ lại càng trở nên rõ nét hơn.
Không được. không thể tiếp tục nghĩ!
Lưu Đan Huệ lắc đầu, bắt buộc bản thân phải quên đi rồi đi ngủ, nhưng hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu không cách nào vứt bỏ được, cứ như thế mà trăn trở mãi cuối cùng buồn ngủ không chịu được chìm vào giấc mộng.
Ngày hôm sau Lưu Đan Huệ tỉnh lại kinh ngạc phát hiện phía dưới mình ướt nhẹp, thậm chí còn làm khăn trải giường ướt cả một mảng lớn, hắn ngẩn ngơ vài giây rất nhanh các đoạn nhỏ trong mơ ùn ùn kéo tới.
Ở trong mơ, con rể hắn trần như nhộng điên cuồng sục ©ôи ŧɧịt̠ của mình, ©ôи ŧɧịt̠ đỏ tím đúng lúc thắng tắp đối diện hắn gần ngay gang tấc, hắn có thể nhìn rõ ràng qυყ đầυ bự phun nước da^ʍ, hắn nghe người đàn ông vừa sục ©ôи ŧɧịt̠ vừa rêи ɾỉ:" Oh...Ah...Mẹ...Mau ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của con rể...Oh..."!!!
Trời ơi, có phải hắn điên rồi không? Lưu Đan Huệ trợn to hai mắt thiếu chút nữa là bị ý da^ʍ này dọa chết khϊếp, hắn nghĩ không thể tiếp tục ở trong nhà con gái nữa, phải lập tức rời đi, nhưng con gái hiện tại lại rất cần đến hắn, phải làm sao bây giờ aaaa?
Ngay lúc hắn đang hoảng loạn không biết phải làm sao thì tiếng đập cửa vang lên.
"Mommy! Mẹ vẫn chưa dậy sao? Con đói bụng rồi!". Ngô Đình Đình đứng ngoài cửa gọi.
"Ah! Đến ngay đây, con gái ngoan đợi một chút nha!". Lưu Đan Huệ đứng dậy thật nhanh đi đánh răng rửa mặt, không có thời gian để băn khoăn, hắn quyết định đợi con gái sinh bảo bảo xong thì tính sau, một tháng này hắn cố gắng không chế cảm xúc của chính mình là được rồi.
Chờ mọi người ăn sáng xong, con rể đi làm, Lưu Đan Huệ bắt đầu dọn dẹp phòng, ngoại trừ phòng ngủ của hai vợ chồng con gái, nơi khác cơ bản hắn đều quét tước qua một lần, còn lại phòng để đồ của Đình Đình, hôm qua hắn có nhìn qua phát hiện bên trong loạn thành một đống gì đâu, Lưu Đan Huệ hỏi con gái sao lại thành như thế, tại sao người giúp việc lúc trước lại không dọn dẹp.
"Con mới không muốn để người xa lạ chạm vào quần áo của con đâu!". Ngô Đình Đình chán ghét bĩu môi:" Nhưng nếu mà là mommy thì không có vấn đề gì ạ!".
"Con ấy, chính là cảm thấy mẹ dễ sai khiến đúng không". Lưu Đan Huệ bất lực, bởi vì chỗ này là bừa bộn nhất, hắn để riêng phòng này dọn cuối cùng.
Đến gần trưa Lưu Đan Huệ mới dọn dẹp đâu ra đấy, còn lại một ngăn tủ, hắn không để ý cứ thế mở ra----
" Ôi trời!"
Lưu Đan Huệ hét lên một iếng, không ngờ được bên trong đựng đầy ắp đồ chơi tình thú, có cả gậy mát xa, trứng rung....vân vân, cái gì muốn cũng có cả, hơn nữa có nhiều cái cũng chưa khui ra, Lưu Đan Huệ nhìn mà hoa cả mắt mặt đỏ tai hồng.
"Mommy, xảy ra chuyện gì thế?". Ngô Đình Đình chạy vào.
"Đình Đình, đây...Mấy cái này là...". Lưu Đan Huệ chỉ vào đống đồ kia ngẩy đầu, nửa ngày không nói ra câu hoàn chỉnh, nhưng biểu cảm đã nói hết ra.
" Ai da, con còn tưởng có con chuột cơ, còn không phải là đồ chơi tình thú à!". Ngô Đình Đình thản nhiên nhún vai.
"Đình Đình, các con....Con với A Kiệt...".
"Mommy! Đừng nghĩ phức tạp lên như thế, hện tại không còn là niên đại hồi mẹ nữa, mấy thứ này có rất nhiều người dùng nha, có thể giải tỏa tìиɧ ɖu͙©, lại rất an toàn, lúc trước A Kiệt đi công tác, con dang rất thường cuên...Dù sao cũng rất giúp ích".
Ngô Đình Đình tùy tiện vớ lấy một cây gậy mát xa chưa khui, đột nhiên nghĩ tới điều gì nói với mẹ:" Đúng rồi, mommy, ba con qua đời cũng lâu lắm rồi, mẹ vẫn luôn nhịn nhiều năm, làm như thế nhiều đôi với cơ thể sẽ không tốt, đây, cái này cho mẹ, mẹ dùng thử xem, đảm bảo mẹ sẽ rất sung sướиɠ nha!". Nói xong nàng cương quyết nhét gậy mát xa vào trong tay Lưu Đan Huệ.
"Cái kia...mẹ khồn..."
"Được rồi nha, mommy, nhanh đi nấu cơm thôi, cón gái bảo bối của mẹ đói bụng rồi!". Không để hắn từ chối, Ngô Đình Đình kéo tay hắn rời khỏi phòng quần áo của nàng.
Giữa trưa A Kiệt không về ăn cơm, nên Lưu Đan Huệ chỉ làm chút đồ ăn căn băng dinh dưỡng mà con gái thích là đủ, sau khi hai người ăn xong, Ngô Đình Đình bắt đầu mệt mỏi, Lưu Đan Huệ biết trong khi mang thai con gái rất dễ dàng buồn ngủ liền vội vàng bảo nàng nhanh về phòng ngủ.
Mà hắn rửa bát đũa xong về phòng, vừa mở cửa ra đập vào mắt là cây gậy mát xa bị con gái nhét vào tay đặt trên bàn. Lưu Đan Huệ thở dài không nghĩ rằng giới trẻ bây giờ nghĩ thoáng như vậyTác Giả: Phóng Phi Đích Miêu.Editor: Ttdc5203
Phần 1: Mẹ vợ thủ da^ʍ bị con rể phát hiện/ 69/ lần đầu cảm nhận đυ. c̠úc̠ Ꮒσα.
"Mommy! Mẹ cuối cùng cũng chịu đến rồi, mẹ mà không đến thì con sắp phát diên mất...". Ngô Đình Đình vừa nhìn thấy người đứng ở cửa liền vội vàng nhào vào trong lòng ngực hắn nũng nịu nói.
"Đình Đình, Dừng lại...Cẩn thận một chút, con còn đang mang thai đấy!". Lưu Đan Huệ đỡ lấy đứa nhỏ, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn xuống cái bụng tròn vo của con gái.
"Không sao nha, còn tận một tháng mới đế ngày dự sinh cơ, mommy, trước tiên mẹ đừng động vào cái này, mẹ nhanh đi nấu cơm đi, con gái mẹ lâu lắm rồi chưa được ăn đồ mẹ tự tay làm, thật sự là nằm mơ cũng phát thèm...". Ngô Đình Đình vừa nói vừa nắm chặt tay Lưu Đan Huệ kéo về phía nhà bếp.
"Con gái ngoan đừng vội, hành lý của mẹ còn chưa cất gọn lại...Mà nói mới nhớ, mẹ nhớ lúc trước không phải con đã nói trong điện thoại là A Kiệt đã tìm dì giúp việc rồi sao?".
"Ai da đừng nói cái này nữa, giúp việc mà A Kiệt tìm nấu khó ăn chết đi được, thay cũng bốn năm người rồi nhưng chẳng ai làm hợp khẩu vị của con cả, căn bản là không thể so sánh được với đồ mommy làm".
"Được rồi được rồi, những người giúp việc kia cũng đã cực khổ làm ra, chỉ có con là thích kén cá chọn canh thôi". Lưu Đan Huệ khẽ nhấn lên trán con gái, lắc đầu bất lực, con gái hắn chính là bị hắn nuông chiều ra thế này.
Cũng không có biện pháp, chồng hắn mất sớm, Đình Đình từ nhỏ đã cũng hắn sống nương tựa vào nhau, hắn cũng chỉ có một đứa con không nuông chiều gấp bội thì cũng uổng công làm mẹ.
"Vốn dĩ chính là thế nha, mommy, mẹ không biết chứ cái người giúp việc cuối cùng kia ấy ta còn nhìn thấy bà thế mà đem đồ ăn rơi dưới đất nhặt lên ném vào xào tiếp, thiếu chút nữa là làm con phát tởm chết mất!". Ngô Đình Đình không vui trề môi reo lên, nàng có thói ở sạch, từ sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia mấy ngày liền nàng đều ăn không ngon, ăn vào là buồn nôn.
"Hừ...Con cũng không sợ mẹ con cũng làm như thế à?" Lưu Đan Huệ trắng mắt liếc nhìn con gái một cái.
"Mới không có đâu, mommy của con chính là mommy đối tốt với con nhất trên thế giới!". Ngô Đình Đình nắm lấy tay Lưu Đan Huệ lắc qua lắc lại không ngừng.
"À/ Mommy nhớ rõ là người nào đó nói qua A Kiệt mới là người đối xử với nàng tốt nhất..."
"Ai Ai! Kia...Kia cũng không giống nhau nha, A Kiệt là chồng yêu con yêu nhất, đương nhiên mommy cũng như thế, cía kia cái kia...". Ngô Đình Đình nhíu mày chu chu miệng, không biết nói gì cho đúng, rốt cuộc hai bên đối với nàng đều là người quan trọng.
"Được rồi được rồi, không trêu con nữa, mommy đi nấu cơm, con đi nghỉ ngơi trước đi!".
"Vâng ạ!".
Lưu Đan Huệ mặc xong tạp dề, nhanh nhẹn bắt đầu nâu cơm chiều, bởi vì chồng con gái tầm 6 giờ sẽ tan làm về nhà, bây giờ đã hơn 4 giờ rồi, hắn phải tranh thủ thời gian làm nhiều một chút.
6 giờ tối, Hồng Vũ Kiệt đúng giờ về nhà, trên bàn cơm bày đầy thức ăn phong phú, hắn hơi giật mình bất ngờ, hắn nhớ khoảng thời gian trước vợ đã sa thải giúp việc rồi, mấy ngày nay đều là ăn cơm hộp, nếu mà nói là vợ làm thì hắn cũng chẳng thể tin được, rốt cuộc vợ còn lớn bụng, với lại cho dù không mang thai thì vợ hắn cũng không thể làm ra nhiều món ăn nhìn qua mĩ vị như này được.
Chẳng lẽ vợ lại tìm giúp việc thêm lần nữa?
Đúng lúc này, một mỹ nhân cao gầy bưng canh đi ra từ trong bếp, nhìn thấy hắn liền lộ ra nụ cười dịu dàng:" A Kiệt, con đã về rồi!"
"Hóa ra là mẹ, sao mẹ lại đến đây ạ...". Không ngờ là mẹ vợ, Hồng Vũ Kiệt vội vàng đem canh từ tay đối phương bưng đặt lên bàn.
"Đình Đình con bé ăn không quen đồ ăn giúp việc làm nên mẹ đành tới đây hỗ trợ làm việc nhà...Có quấy rầy đến con không?". Lưu Đan Huệ cẩn thận dò hỏi.
Lúc trước con gái muốn hắn đến đây ở cùng với han vợ chồng con bé, nhưng bị hắn từ chối, vốn dĩ cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng, thân là trưởng bối không cần thiết phải chấp nhất xen vào, nhưng hiện tại thì khác, Đình Đình mang thai không tiện, hiện tại hắn đến đây phụ giúp một chút mới đúng.
"Sao lại thế được? Mẹ có thể đến đã giúp con với Đình Đình một ơn lớn, chúng con vui mừng còn không kịp ấy chứ!". Hồnh Vũ Kiệt chạy nhanh xua tay, biểu cảm hiện rõ khôg biết làm làm sao, khác hẳn với bộ dáng thong dong mọi ngày bình thường một ttrowfi một vực.
Nói thật ra, hắn với mẹ vợ gặp mặt tổng cộng cũng có vài lần, nhưng mỗi lần gặp mặt hắn đều hồi hộp căng thẳng một cách kỳ lạ, mấu chốt là người ta cũng không phải loại người nghiêm túc bá đạo, xảo quyệt khắc nghiệt âm hiểm, ngược lại rất dịu dàng tử tế dễ gần, nhưng không biết vì sao hắn lại luôn sẽ hoảng loạn thậm chí đôi khi lúng túng phạm sai lầm.
Về sau hắn nghĩ đi nghĩ lại mới hơi hơi hiểu ra, đại khái là bị bề ngoài xinh đẹp tỏa ra bốn phía kia của mẹ vợ tác động vào, rõ ràng đã lớn tuổi, theo như vợ nói thì mẹ vợ hơn hắn cũng cả chục tuổi nhưng vẻ bề ngoài bộ dáng cũng chỉ mới ba mươi, trông vẫn còn đẹp đẽ thanh tao như cũ.
Đến giờ hắn vừa chưa nghĩ ra, rõ ràng vợ hắn chính là kiểu như đóa hoa trắng vì sao người mẹ sinh nàng ra lại là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như thế, hơn nữa từ trong miệng vợ mà hắn còn biết mẹ vợ còn là người song tính.
Này làm hắn càng thêm mê mang, hắn gặp qua không ít người song tính, nhưng chưa bao giờ gặp qua người song tính giống như mẹ vợ, ngực to mông nở, da trắng như tuyết, dáng người so với phụ nữ còn gợi cảm nóng bỏng hơn, hơn nữa tính cách còn mềm dẻo dịu dàng, Hồng Vũ Kiệt tin rằng nếu mẹ vợ mà tái giá tuyệt đối sẽ làm một đống đàn ông xếp hàng tìm đến tận cửa.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ chỉ nghĩ như thế thôi, mẹ vợ có đẹp như thế nào cũng không phải người mà hắn có thể mơ ước đến, với lại hắn cũng không có đam mê loạn luận, quan trọng hơn hắn cũng không phải người thấy người đẹp là nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠.
" Ha ha, vậy mẹ yên tâm rồi, đồ ăn cũng làm gần xong rồi, A Kiệt, mau lên gọi Đình Đình xuống ăn cơm đi ha!".
"Vâng".
Ngô Đình Đình bị gọi dậy xuống nhìn một bàn đầy đồ ăn quen thuộc, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên, nàng đưa một miếng thịt gà vào trong miệng vừa ăn vừa nói:" Ừm! Ăn ngon quá, đúng là hương vị mommy làm, sớm biết thế nên gọi mommy đến đây sớm một chút, thật là, lãng phí mất trắng số tiền thuê giúp việc mấy tháng nay!".
"Được rồi, không phải mẹ đã đến rồi sao, ăn chậm một chút, đừng vội vàng, còn rất nhiều mà, A Kiệt, con cũng ăn nhiều lên". Lưu Đan Huệ dịu dàng gắ đồ ăn cho cặp vợ chồng nhỏ đối diện, chính mình lại ăn không nhiều.
" Con nói chính là sự thật nha, A Kiệt anh nói xem, mommy của em có phải làm đồ ăn rất ngon không?"
"Ừ, mẹ em đúng là rất giỏi, Đình Đình, có cơ hội em cũng học tập mẹ một chút nha!". Hồng Vuc Kiệt gật đầu tán đồng, cha mẹ hắn sống ở ngước ngoài, hàng năm vẫn chỉ có một mình hắn ở đây rất ít có cơ hội ăn chung với người nhà, nhìn mẹ vợ vẫn luôn gắp đồ ăn cho bạn hắn, liền có thể cảm nhận được vợ hắn nhất định đã trưởng thành dưới sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của mẹ vợ, nói thật, hắn vẫn có chút ít hâm mộ.
"Hừ, Em có mommy là được rồi!". Biết là chồng đang trêu chọc mình, Ngô Đình Đình hờn dỗi trừng hắn một cái.
Nhìn tương tác giữa hai người trẻ tuổi, Lưu Đan Huệ cảm thấy thú vị cũng có chút hoài niệm, nhớ năm đó, ba của Đình Đình cũng hay trêu hắn như thế, chỉ tiếc là lại rời đi quá sớm quá dột ngột.
Ăn cơm chiều xong, ban đầu Hồng Vũ Kiệt muốn hỗ trợ rửa bát nhưng bị Lưu Đan Huệ quả quyết từ chối.
"Mấy việc này mẹ làm là được, con đi làm cũng rất vất vả, nếu mà không mệt thì cũng Đình Đình đi ra ngoài dạo một chút, ở nhà mãi cũng không tốt".
"Mommy nói đúng, A Kiệt, đi thôi, chúng ta đi tản bộ hỗ trợ tiêu hóa".
"Vậy....được rồi".
Đến khi hai người ra khỏi cửa, Lưu Đan Huệ bắt đầu nhanh chóng rửa chén bát, quét tước vệ sinh, hắn bận rộn không ngừng, không để ý thời gian trôi qua nhanh chóngTác Giả: Phóng Phi Đích Miêu.
Editor: Ttdc5203
Phần 1: Mẹ vợ thủ da^ʍ bị con rể phát hiện/ 69/ lần đầu cảm nhận đυ. c̠úc̠ Ꮒσα.
"Mommy! Mẹ cuối cùng cũng chịu đến rồi, mẹ mà không đến thì con sắp phát diên mất...". Ngô Đình Đình vừa nhìn thấy người đứng ở cửa liền vội vàng nhào vào trong lòng ngực hắn nũng nịu nói.
"Đình Đình, Dừng lại...Cẩn thận một chút, con còn đang mang thai đấy!". Lưu Đan Huệ đỡ lấy đứa nhỏ, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn xuống cái bụng tròn vo của con gái.
"Không sao nha, còn tận một tháng mới đế ngày dự sinh cơ, mommy, trước tiên mẹ đừng động vào cái này, mẹ nhanh đi nấu cơm đi, con gái mẹ lâu lắm rồi chưa được ăn đồ mẹ tự tay làm, thật sự là nằm mơ cũng phát thèm...". Ngô Đình Đình vừa nói vừa nắm chặt tay Lưu Đan Huệ kéo về phía nhà bếp.
"Con gái ngoan đừng vội, hành lý của mẹ còn chưa cất gọn lại...Mà nói mới nhớ, mẹ nhớ lúc trước không phải con đã nói trong điện thoại là A Kiệt đã tìm dì giúp việc rồi sao?".
"Ai da đừng nói cái này nữa, giúp việc mà A Kiệt tìm nấu khó ăn chết đi được, thay cũng bốn năm người rồi nhưng chẳng ai làm hợp khẩu vị của con cả, căn bản là không thể so sánh được với đồ mommy làm".
"Được rồi được rồi, những người giúp việc kia cũng đã cực khổ làm ra, chỉ có con là thích kén cá chọn canh thôi". Lưu Đan Huệ khẽ nhấn lên trán con gái, lắc đầu bất lực, con gái hắn chính là bị hắn nuông chiều ra thế này.
Cũng không có biện pháp, chồng hắn mất sớm, Đình Đình từ nhỏ đã cũng hắn sống nương tựa vào nhau, hắn cũng chỉ có một đứa con không nuông chiều gấp bội thì cũng uổng công làm mẹ.
"Vốn dĩ chính là thế nha, mommy, mẹ không biết chứ cái người giúp việc cuối cùng kia ấy ta còn nhìn thấy bà thế mà đem đồ ăn rơi dưới đất nhặt lên ném vào xào tiếp, thiếu chút nữa là làm con phát tởm chết mất!". Ngô Đình Đình không vui trề môi reo lên, nàng có thói ở sạch, từ sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia mấy ngày liền nàng đều ăn không ngon, ăn vào là buồn nôn.
"Hừ...Con cũng không sợ mẹ con cũng làm như thế à?" Lưu Đan Huệ trắng mắt liếc nhìn con gái một cái.
"Mới không có đâu, mommy của con chính là mommy đối tốt với con nhất trên thế giới!". Ngô Đình Đình nắm lấy tay Lưu Đan Huệ lắc qua lắc lại không ngừng.
"À/ Mommy nhớ rõ là người nào đó nói qua A Kiệt mới là người đối xử với nàng tốt nhất..."
"Ai Ai! Kia...Kia cũng không giống nhau nha, A Kiệt là chồng yêu con yêu nhất, đương nhiên mommy cũng như thế, cía kia cái kia...". Ngô Đình Đình nhíu mày chu chu miệng, không biết nói gì cho đúng, rốt cuộc hai bên đối với nàng đều là người quan trọng.
"Được rồi được rồi, không trêu con nữa, mommy đi nấu cơm, con đi nghỉ ngơi trước đi!".
"Vâng ạ!".
Lưu Đan Huệ mặc xong tạp dề, nhanh nhẹn bắt đầu nâu cơm chiều, bởi vì chồng con gái tầm 6 giờ sẽ tan làm về nhà, bây giờ đã hơn 4 giờ rồi, hắn phải tranh thủ thời gian làm nhiều một chút.
6 giờ tối, Hồng Vũ Kiệt đúng giờ về nhà, trên bàn cơm bày đầy thức ăn phong phú, hắn hơi giật mình bất ngờ, hắn nhớ khoảng thời gian trước vợ đã sa thải giúp việc rồi, mấy ngày nay đều là ăn cơm hộp, nếu mà nói là vợ làm thì hắn cũng chẳng thể tin được, rốt cuộc vợ còn lớn bụng, với lại cho dù không mang thai thì vợ hắn cũng không thể làm ra nhiều món ăn nhìn qua mĩ vị như này được.
Chẳng lẽ vợ lại tìm giúp việc thêm lần nữa?
Đúng lúc này, một mỹ nhân cao gầy bưng canh đi ra từ trong bếp, nhìn thấy hắn liền lộ ra nụ cười dịu dàng:" A Kiệt, con đã về rồi!"
"Hóa ra là mẹ, sao mẹ lại đến đây ạ...". Không ngờ là mẹ vợ, Hồng Vũ Kiệt vội vàng đem canh từ tay đối phương bưng đặt lên bàn.
"Đình Đình con bé ăn không quen đồ ăn giúp việc làm nên mẹ đành tới đây hỗ trợ làm việc nhà...Có quấy rầy đến con không?". Lưu Đan Huệ cẩn thận dò hỏi.
Lúc trước con gái muốn hắn đến đây ở cùng với han vợ chồng con bé, nhưng bị hắn từ chối, vốn dĩ cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng, thân là trưởng bối không cần thiết phải chấp nhất xen vào, nhưng hiện tại thì khác, Đình Đình mang thai không tiện, hiện tại hắn đến đây phụ giúp một chút mới đúng.
"Sao lại thế được? Mẹ có thể đến đã giúp con với Đình Đình một ơn lớn, chúng con vui mừng còn không kịp ấy chứ!". Hồnh Vũ Kiệt chạy nhanh xua tay, biểu cảm hiện rõ khôg biết làm làm sao, khác hẳn với bộ dáng thong dong mọi ngày bình thường một ttrowfi một vực.
Nói thật ra, hắn với mẹ vợ gặp mặt tổng cộng cũng có vài lần, nhưng mỗi lần gặp mặt hắn đều hồi hộp căng thẳng một cách kỳ lạ, mấu chốt là người ta cũng không phải loại người nghiêm túc bá đạo, xảo quyệt khắc nghiệt âm hiểm, ngược lại rất dịu dàng tử tế dễ gần, nhưng không biết vì sao hắn lại luôn sẽ hoảng loạn thậm chí đôi khi lúng túng phạm sai lầm.
Về sau hắn nghĩ đi nghĩ lại mới hơi hơi hiểu ra, đại khái là bị bề ngoài xinh đẹp tỏa ra bốn phía kia của mẹ vợ tác động vào, rõ ràng đã lớn tuổi, theo như vợ nói thì mẹ vợ hơn hắn cũng cả chục tuổi nhưng vẻ bề ngoài bộ dáng cũng chỉ mới ba mươi, trông vẫn còn đẹp đẽ thanh tao như cũ.
Đến giờ hắn vừa chưa nghĩ ra, rõ ràng vợ hắn chính là kiểu như đóa hoa trắng vì sao người mẹ sinh nàng ra lại là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như thế, hơn nữa từ trong miệng vợ mà hắn còn biết mẹ vợ còn là người song tính.
Này làm hắn càng thêm mê mang, hắn gặp qua không ít người song tính, nhưng chưa bao giờ gặp qua người song tính giống như mẹ vợ, ngực to mông nở, da trắng như tuyết, dáng người so với phụ nữ còn gợi cảm nóng bỏng hơn, hơn nữa tính cách còn mềm dẻo dịu dàng, Hồng Vũ Kiệt tin rằng nếu mẹ vợ mà tái giá tuyệt đối sẽ làm một đống đàn ông xếp hàng tìm đến tận cửa.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ chỉ nghĩ như thế thôi, mẹ vợ có đẹp như thế nào cũng không phải người mà hắn có thể mơ ước đến, với lại hắn cũng không có đam mê loạn luận, quan trọng hơn hắn cũng không phải người thấy người đẹp là nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠.
" Ha ha, vậy mẹ yên tâm rồi, đồ ăn cũng làm gần xong rồi, A Kiệt, mau lên gọi Đình Đình xuống ăn cơm đi ha!".
"Vâng".
Ngô Đình Đình bị gọi dậy xuống nhìn một bàn đầy đồ ăn quen thuộc, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên, nàng đưa một miếng thịt gà vào trong miệng vừa ăn vừa nói:" Ừm! Ăn ngon quá, đúng là hương vị mommy làm, sớm biết thế nên gọi mommy đến đây sớm một chút, thật là, lãng phí mất trắng số tiền thuê giúp việc mấy tháng nay!".
"Được rồi, không phải mẹ đã đến rồi sao, ăn chậm một chút, đừng vội vàng, còn rất nhiều mà, A Kiệt, con cũng ăn nhiều lên". Lưu Đan Huệ dịu dàng gắ đồ ăn cho cặp vợ chồng nhỏ đối diện, chính mình lại ăn không nhiều.
" Con nói chính là sự thật nha, A Kiệt anh nói xem, mommy của em có phải làm đồ ăn rất ngon không?"
"Ừ, mẹ em đúng là rất giỏi, Đình Đình, có cơ hội em cũng học tập mẹ một chút nha!". Hồng Vuc Kiệt gật đầu tán đồng, cha mẹ hắn sống ở ngước ngoài, hàng năm vẫn chỉ có một mình hắn ở đây rất ít có cơ hội ăn chung với người nhà, nhìn mẹ vợ vẫn luôn gắp đồ ăn cho bạn hắn, liền có thể cảm nhận được vợ hắn nhất định đã trưởng thành dưới sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của mẹ vợ, nói thật, hắn vẫn có chút ít hâm mộ.
"Hừ, Em có mommy là được rồi!". Biết là chồng đang trêu chọc mình, Ngô Đình Đình hờn dỗi trừng hắn một cái.
Nhìn tương tác giữa hai người trẻ tuổi, Lưu Đan Huệ cảm thấy thú vị cũng có chút hoài niệm, nhớ năm đó, ba của Đình Đình cũng hay trêu hắn như thế, chỉ tiếc là lại rời đi quá sớm quá dột ngột.
Ăn cơm chiều xong, ban đầu Hồng Vũ Kiệt muốn hỗ trợ rửa bát nhưng bị Lưu Đan Huệ quả quyết từ chối.
"Mấy việc này mẹ làm là được, con đi làm cũng rất vất vả, nếu mà không mệt thì cũng Đình Đình đi ra ngoài dạo một chút, ở nhà mãi cũng không tốt".
"Mommy nói đúng, A Kiệt, đi thôi, chúng ta đi tản bộ hỗ trợ tiêu hóa".
"Vậy....được rồi".
Đến khi hai người ra khỏi cửa, Lưu Đan Huệ bắt đầu nhanh chóng rửa chén bát, quét tước vệ sinh, hắn bận rộn không ngừng, không để ý thời gian trôi qua nhanh chóng, con gái cùng con rể đã về phòng nghỉ ngơi, hắn thấy cũng đã sạch sẽ nên cũng tắm rửa lên giường đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Lưu Đan Huệ cảm thấy cổ họng khô khốc, thế là hắn đứng dậy xuống bếp uống nước, đột nhiên hắn nghe thấy từng đợt âm thanh thở dốc của đàn ông truyền ra từ phòng tắm.
Đây là...?
Nếu là ngày thường Lưu Đan Huệ sẽ rời đi ngay, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa tỉnh táo lòng lại tràn đầy sự tò mò nên ma xui quỷ khiến đi đến đó.
Hắn không biết rằng chính bản thân mình trong tương lai sẽ vì hành động xúc động này mà thay đổi cuộc sống một cách nghiêng trời lệch đất.
Lưu Đan Huệ im lặng đến gần phát hiện cửa phòng tắn không khóa, xuyên qua khe cửa là hình ảnh khiến hắn hết hồn sợ hãi.
Đó là con rể hắn A Kiệt đứng nghiêng với hắn ở sát bên bồn cầu, một tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng sục cục nhanh.
Hắn...Hắn đang tự sục ©ôи ŧɧịt̠!
Nhìn dáng người cao lớn cường tráng của người đàn ông, còn có gậy thịt bị bàn tay thon dài của hắn bao lấy, theo bản năng Lưu Đan Huệ nuốt nước miếng ừng ực.
Côи ŧɧịt̠ của A Kiệt.....Thật lớn thật dài...
Trong trí nhớ thì còn to còn dài hơn chồng hắn rất nhiều, ngay lập tức Lưu Đan Huệ đỏ bừng mặt, hắn chưa từng nhìn qua người đàn ông nào tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngoại trừ chồng mình, hơn nữa từ sau khi chồng hắn qua đời hắn cũng luôn độc thân đến nay, hiện giờ lại có một người đàn ông đầy hormone giống đực đứng trước mặt hắn sục ©ôи ŧɧịt̠, trong đầu Lưu Đan Huệ vang lên ầm ầm không kịp phản ứng gì chỉ có thể ngơ ngác nhìn thẳng về đối phương.
Hồng Vũ Kiệt cũng không phát hiện mình bị nhìn trộm, hắn ngửa đầu lên nhắn mắt lại rồi vuốt ve sục ©ôи ŧɧịt̠ thật nhanh, vợ hắn đang mang thai không làʍ t̠ìиɦ được mà nhu cầu của hắn lại rất cao chỉ có thể tự mình thủ da^ʍ.
Người đàn ông hơi há mồm không nhịn được mà phát ra tiếng gầm nhẹ, gậy thịt nóng bỏng dưới sự vuốt ve của hắn trở nên càng thô to, mã mắt trên đầu ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu chảy ra dịch tuyến tiền liệt trong suốt, qυყ đầυ đỏ rực sưng to bị chất lỏng bôi ướt cũng trở nên dính nhớp lấp lánh, Lưu Đan Huệ nhìn mà không nhịn được muốn đi đến ngậm lấy qυყ đầυ to bự kia nếm thử mùi vị của nước da^ʍ kia.
"Oh...Ah..."
Hồng Vũ Kiệt cầm điện thoại biểu cảm tràn đầy tiếc nuối, trong lòng luôn nghĩ đến một hình ảnh nào đó, cơ thể hắn đột nhiên căng chặt, phía dưới run rẩy dươиɠ ѵậŧ giật giật phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, tất cả bắn hết vào bồn cầu.
Muốn ăn quá....
Lưu Đan Huệ cảm thấy yết hầu lại khát khô, thấy người đàn ông bắt đầu chỉnh sửa quần áo mới sực tỉnh không thể lại tiếp tục nhìn nữa, hắn nhanh chóng quay người, trước khi người đàn ông ra tới kịp chạy về phòng.
Lưu Đan Huệ nằm trên giường thở hồng hộc, giờ phút này trái tim hắn đập thình thịch thânh nhanh, một lúc lâu sau mới thong thả trở lại bình thường, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì hình ảnh con rể thủ da^ʍ lại càng trở nên rõ nét hơn.
Không được. không thể tiếp tục nghĩ!
Lưu Đan Huệ lắc đầu, bắt buộc bản thân phải quên đi rồi đi ngủ, nhưng hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu không cách nào vứt bỏ được, cứ như thế mà trăn trở mãi cuối cùng buồn ngủ không chịu được chìm vào giấc mộng.
Ngày hôm sau Lưu Đan Huệ tỉnh lại kinh ngạc phát hiện phía dưới mình ướt nhẹp, thậm chí còn làm khăn trải giường ướt cả một mảng lớn, hắn ngẩn ngơ vài giây rất nhanh các đoạn nhỏ trong mơ ùn ùn kéo tới.
Ở trong mơ, con rể hắn trần như nhộng điên cuồng sục ©ôи ŧɧịt̠ của mình, ©ôи ŧɧịt̠ đỏ tím đúng lúc thắng tắp đối diện hắn gần ngay gang tấc, hắn có thể nhìn rõ ràng qυყ đầυ bự phun nước da^ʍ, hắn nghe người đàn ông vừa sục ©ôи ŧɧịt̠ vừa rêи ɾỉ:" Oh...Ah...Mẹ...Mau ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của con rể...Oh..."!!!
Trời ơi, có phải hắn điên rồi không? Lưu Đan Huệ trợn to hai mắt thiếu chút nữa là bị ý da^ʍ này dọa chết khϊếp, hắn nghĩ không thể tiếp tục ở trong nhà con gái nữa, phải lập tức rời đi, nhưng con gái hiện tại lại rất cần đến hắn, phải làm sao bây giờ aaaa?
Ngay lúc hắn đang hoảng loạn không biết phải làm sao thì tiếng đập cửa vang lên.
"Mommy! Mẹ vẫn chưa dậy sao? Con đói bụng rồi!". Ngô Đình Đình đứng ngoài cửa gọi.
"Ah! Đến ngay đây, con gái ngoan đợi một chút nha!". Lưu Đan Huệ đứng dậy thật nhanh đi đánh răng rửa mặt, không có thời gian để băn khoăn, hắn quyết định đợi con gái sinh bảo bảo xong thì tính sau, một tháng này hắn cố gắng không chế cảm xúc của chính mình là được rồi.
Chờ mọi người ăn sáng xong, con rể đi làm, Lưu Đan Huệ bắt đầu dọn dẹp phòng, ngoại trừ phòng ngủ của hai vợ chồng con gái, nơi khác cơ bản hắn đều quét tước qua một lần, còn lại phòng để đồ của Đình Đình, hôm qua hắn có nhìn qua phát hiện bên trong loạn thành một đống gì đâu, Lưu Đan Huệ hỏi con gái sao lại thành như thế, tại sao người giúp việc lúc trước lại không dọn dẹp.
"Con mới không muốn để người xa lạ chạm vào quần áo của con đâu!". Ngô Đình Đình chán ghét bĩu môi:" Nhưng nếu mà là mommy thì không có vấn đề gì ạ!".
"Con ấy, chính là cảm thấy mẹ dễ sai khiến đúng không". Lưu Đan Huệ bất lực, bởi vì chỗ này là bừa bộn nhất, hắn để riêng phòng này dọn cuối cùng.
Đến gần trưa Lưu Đan Huệ mới dọn dẹp đâu ra đấy, còn lại một ngăn tủ, hắn không để ý cứ thế mở ra----
" Ôi trời!"
Lưu Đan Huệ hét lên một iếng, không ngờ được bên trong đựng đầy ắp đồ chơi tình thú, có cả gậy mát xa, trứng rung....vân vân, cái gì muốn cũng có cả, hơn nữa có nhiều cái cũng chưa khui ra, Lưu Đan Huệ nhìn mà hoa cả mắt mặt đỏ tai hồng.
"Mommy, xảy ra chuyện gì thế?". Ngô Đình Đình chạy vào.
"Đình Đình, đây...Mấy cái này là...". Lưu Đan Huệ chỉ vào đống đồ kia ngẩy đầu, nửa ngày không nói ra câu hoàn chỉnh, nhưng biểu cảm đã nói hết ra.
" Ai da, con còn tưởng có con chuột cơ, còn không phải là đồ chơi tình thú à!". Ngô Đình Đình thản nhiên nhún vai.
"Đình Đình, các con....Con với A Kiệt...".
"Mommy! Đừng nghĩ phức tạp lên như thế, hện tại không còn là niên đại hồi mẹ nữa, mấy thứ này có rất nhiều người dùng nha, có thể giải tỏa tìиɧ ɖu͙©, lại rất an toàn, lúc trước A Kiệt đi công tác, con dang rất thường cuên...Dù sao cũng rất giúp ích".
Ngô Đình Đình tùy tiện vớ lấy một cây gậy mát xa chưa khui, đột nhiên nghĩ tới điều gì nói với mẹ:" Đúng rồi, mommy, ba con qua đời cũng lâu lắm rồi, mẹ vẫn luôn nhịn nhiều năm, làm như thế nhiều đôi với cơ thể sẽ không tốt, đây, cái này cho mẹ, mẹ dùng thử xem, đảm bảo mẹ sẽ rất sung sướиɠ nha!". Nói xong nàng cương quyết nhét gậy mát xa vào trong tay Lưu Đan Huệ.
"Cái kia...mẹ khồn..."
"Được rồi nha, mommy, nhanh đi nấu cơm thôi, cón gái bảo bối của mẹ đói bụng rồi!". Không để hắn từ chối, Ngô Đình Đình kéo tay hắn rời khỏi phòng quần áo của nàng.
Giữa trưa A Kiệt không về ăn cơm, nên Lưu Đan Huệ chỉ làm chút đồ ăn căn băng dinh dưỡng mà con gái thích là đủ, sau khi hai người ăn xong, Ngô Đình Đình bắt đầu mệt mỏi, Lưu Đan Huệ biết trong khi mang thai con gái rất dễ dàng buồn ngủ liền vội vàng bảo nàng nhanh về phòng ngủ.
Mà hắn rửa bát đũa xong về phòng, vừa mở cửa ra đập vào mắt là cây gậy mát xa bị con gái nhét vào tay đặt trên bàn. Lưu Đan Huệ thở dài không nghĩ rằng giới trẻ bây giờ chơi cởi mở như vậy, hắn nhớ rõ A Kiệt còn lớn hơn con gái vài tuổi, chẳng lẽ hắn cũng như thế..như thế...
Hắn lập tức nhớ đến hình ảnh người đàn ông tự sục trong phòng tắm hiện lên, tim bắt đầu lại đập nhanh hơn, đột nhiên Lưu Đan Huệ cảm thấy cơ thể nóng bừng lên, hắn vẫn chăm chú nhìn vào gậy mát xa, một lát sau cuối cùng vẫn run rẩy cầm lên.
Chỉ dùng thôi....Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Nương theo du͙© vọиɠ càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng Lưu Đan Huệ không còn kìm nén được nữa, hắn đọc kỹ hướng dẫn rồi đem pin gắn vào cây gậy, ấn xuống chốt mở, rất nhanh nó bắt đầu hoạt động.
Lưu Đan Huệ ngồi trên giường cởϊ qυầи lót rồi tách hai chân, lộ ra hai nơi riêng tư l*и cùng ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ, động tác như này khiến hắn cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, dù sao sau khi chồng hắn qua đời hẵn cũng chưa từng đυ.ng đến bất kỳ thứ gì liên quan đến tìиɧ ɖu͙©, thật ra hai người bọn họ khá là truyền thống, cực kỳ xấu hổ với loại chuyện này.