Chương 24: Hồi Ức Xưa

Loay hoay cả đêm mà vẫn không ngủ được, Vân xoa huyệt thái dương, uể oải bước vào nhà tắm. Sáng nay Vân nhận được tin nhắn từ Nam, anh trai gửi cho cô tài liệu về doanh thu của nhà hàng và khu nghỉ dưỡng từ hai năm trước qua email.

Anh Nam nói Vân nên tự chuẩn bị để quay lại làm việc sớm, anh ấy muốn cô nắm chắc thông tin trong khoảng thời gian cô đi vắng. Vân lại dự tính hết tháng cô hồn rồi mới đi làm lại, trong thời gian đó thì ngồi xem tài liệu cũng tốt.

Tự pha cho mình một tách trà, cô chậm rãi nhập mật khẩu laptop nhưng trong khoảnh khắc màn hình đăng nhập vào trang chủ chính, suýt chút nữa là Vân phun hết nước trà trong miệng ra, laptop được đặt trên đùi bị ngửa về đằng sau, may mắn là cô phản xạ nhanh nên laptop không bị rơi. Trong màn hình chính là ảnh Hân đứng giữa vườn hoa cúc họa mi, cô đặt bức ảnh này từ tháng trước, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy đẹp nên đặt, bây giờ lại cảm nhận của cô lại không như lúc trước nữa rồi, vừa nhìn thấy là tim đập nhanh đến muốn vỡ l*иg ngực, Vân gập màn hình lại, mặt đỏ đến tận mang tai.

Tại sao lại phải ngại? Bất chợt cô nghĩ hình ảnh tối qua, đã dành cả đêm để quên đi mà giờ lại nhớ lại!

Vân hít một hơi thật sâu, sau đó dứt khoát mở màn hình lên, Hân cười rạng rỡ dưới ánh nắng ấm áp, vườn hoa cúc họa mi xinh đẹp, đồng tử nâu sáng như màu lúa mạch. Vân lại ngẩn người hồi lâu, trái tim đập càng lúc càng nhanh.

"Không được! Cứ thế này thì sao làm việc được! Tỉnh táo lên! Mày làm được mà!"

Cô tìm đại một hình ảnh nào đó trên mạng, lựa một hồi mới ưng được vài bức, nhưng lúc chuẩn bị đổi ảnh cô lại do dự, một cuộc tranh cãi giữa con tim và lí trí nổ ra, cô vò đầu bứt tai suy nghĩ, cuối cùng lại vẫn để nguyên đấy.

Không biết cô đã vượt qua ngày hôm nay kiểu gì, Vân cứ ngồi xem tài liệu được một lúc là lại "vô tình" nhìn ảnh Hân, có kì quặc quá không? Khi cô lại hành xử như vậy.

Mà Hân bên kia cũng không đỡ hơn là bao, cô cài màn hình điện thoại là ảnh chụp chung của hai người, cứ một lúc là lấy điện thoại ra nhìn, Ngọc ở bên cạnh nhăn mày, sao cô có cảm giác Hân hôm nay hơi kỳ lạ.

"Ê Hân! Hôm nay mày làm sao thế? Cứ nhìn điện thoại rồi cười như con dở".

Trần Khả Hân mím môi mắt cứ cắm mặt vào màn hình điện thoại, vành tai thì lại đỏ bừng, Ngọc chợt thấy rùng mình, tự nhiên tỏ vẻ thiếu nữ thẹn thùng cho ai xem?

"Nếu...nếu tao nói, tao đang thích một người. Mày... có tin không?".

Ngọc nhìn Hân mà mắt chữ A miệng chữ O, nếu không phải là đang trong giờ hành chính, cô khẳng định sẽ cười thật to rồi trêu cho đến khi Hân tự bế mới thôi, cô dằn lòng mình phải bình tĩnh, hắng giọng nói.

"Là ai vậy? Trai hay gái? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Tên facebook là gì? Có đẹp không? À khoan, mày thích người ta từ lúc nào vậy?".

"Hỏi gì lắm thế? Mày điều tra tao à?".

"Không phải điều tra! Mà là tìm hiểu!".

Ngọc kéo ghế ngồi sát gần Hân, nổi hứng tám truyện, Hân cảm thấy ngại ngùng trước ánh mắt chăm chú Ngọc, cô ấp úng nói.

"Thì...người đó mày cũng quen".

Ngọc ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau cô run sợ chỉ vào Hân.

"Ê, đừng nói là thằng Đức nha!". Nghe xong thì Hân trừng mắt nhìn Ngọc, ai lại đi thích loại phúc bùi như thằng Đức chứ!

"Thế là ai?".

Hân gãi cằm ấp úng không nói, lại còn đỏ mặt cười e thẹn, Ngọc hít một hơi thật sâu, "có nên đánh nó không ta?"

"Ừ thì...em ấy đó".

"Ai?". Càng nghe Ngọc càng hoang mang hơn. Em nào? Cũng là người cô biết hay gì? Ngọc cố gắng lục lọi ký ức trong đầu, rồi đột nhiên toét miệng cười rộng, cô biết rồi!

"Là...Vân đúng không?". Ngọc cao giọng nói, dứt lời thì vô số ánh mắt quay lại nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, Ngọc còn thấp thoáng cảm nhận được ánh mắt "nóng bỏng" của quản lý văn phòng, Hân cúi đầu nhìn chằm chằm vào máy tính, cô ngó lơ vẻ mặt cầu cứu của Ngọc, biết mình không thoát được, Ngọc tự giác đứng lên bước vào phòng quản lý.

Mãi mới thoát được, bước ra khỏi phòng, khuôn mặt lạnh tanh quay sang ngó Hân, như cảm nhận được sự nguy hiểm, Hân giơ một bàn tay lên che mặt chặn lại tầm nhìn của Ngọc. Bây giờ Ngọc rất muốn đứng dậy giã chết con ả vô ơn trước mắt này, chẳng lẽ bây giờ cầm cờ lục sắc trói nó lại rồi ấn đầu nó xuống bồn cầu xả nước nhỉ?

Nhịn suốt cả tiếng đồng hồ, vừa đến giờ nghỉ, Ngọc lao ra túm cổ áo Hân, vẻ mặt như có thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ, quyết tâm làm một trận sống mái với Hân, mãi đến khi hai người đạt thỏa thuận bao Ngọc uống trà sữa 2 tuần thì chuyện mới chấm dứt. Ngọc bỏ cốc trà sữa trong tay xuống, giọng điệu kích động nói

"Nghiệp quật nha mày! Giờ thẳng như nhang muỗi. Dừa lắm bạn tôi!".

"Đấy! Bảo sao tao không thích kể mày chuyện gì hết!". Hân hậm hực quay đi mà Ngọc ôm bụng cười một lát rồi mới quay qua hỏi chuyện.

"Thế mày thích ẻm lúc nào?". Hân ngơ ngác, từ lúc nào ư? Không biết nữa, cô chỉ biết là em ấy là người quan trọng với mình mà thôi.

"Chịu, tao chỉ biết là tao thích Vân thôi".

"Nói mập mờ vậy". Ngọc thở dài vỗ vai Hân, cô bắt chước nói chuyện y hệt Thu, cũng không biết tại sao Thu lại yêu cô nữa.

"Thế đằng ấy có đối tượng chưa?".

"Chưa, em ấy nói không thích đàn ông". Ngọc mở to mắt ra nhìn, Hân đã lên tiếng đánh gãy ảo tưởng của cô.

"Em ấy không trong cộng đồng".

Ngọc ủ rũ, thở dài. Coi như không phải ai cũng hoàn toàn cong, không thích đàn ông cũng không thích phụ nữ, vậy là asεメual?

"Có khi là người vô tính?".

"Là gì?". Ngọc hắng giọng ho khan, cô lần nữa thuyết giảng cho Trần Khả Hân nghe.

"Là những người không có hứng thú trong tìиɧ ɖu͙© hoặc không quan tâm đến hoạt động trong tìиɧ ɖu͙©. Kiểu đấy, cơ mà tao cũng không chắc lắm, đây là tao đang giả sử Vân không có hứng thú trong tìиɧ ɖu͙© thôi, chứ người vô tính vẫn yêu đương được mà".

Ngọc nói rất nghiêm túc làm Hân phải đăm chiêu suy nghĩ. Thì ra em ấy thuộc dạng này.



"Không sao, cuộc sống không tìиɧ ɖu͙© mới là lành mạnh!". Ngọc cười vỗ vai Hân động viên tinh thần.

_______

Vân ngồi ôm đầu gối trên sofa, cắn môi nhìn màn hình. Trưa nay, lúc đi siêu thị, Vân có mua một túi khoai tây, vài mớ rau với thịt về nấu bữa trưa, sau khi đi lòng vòng cả khu thực phẩm mới chạy đi thanh toán tiền, cô ngơ ngác chờ đợi nhân viên thu ngân đóng gói đồ, bỗng cô ấy lên tiếng nói.

"Chị gì ơi, cái này chị chưa cân". Vân giật mình, ngẩng đầu hỏi lại.

"Hả? Hân làm sao cơ?". Cô thu ngân khó hiểu nhìn Vân, nhưng vẫn mỉm cười lặp lại.

"Dạ túi khoai tây này chị chưa cân, chị quay lại chỗ bán cân lại giúp em với ". Vân lúng túng cười gật đầu, cô đỏ mặt cầm túi khoai tây quay trở lại.

Bị một pha quê nhè nhẹ cũng đủ khiến Vân sốc nguyên ngày, đây là lần đầu tiên cô trải qua cái cảm giác này, đó là luôn nghĩ đến một người, Vân cũng đã bắt đầu nghi ngờ bản thân mình rồi. Cô lấy laptop ra rồi search google

"Luôn nghĩ tới một người là vì sao?".

Kết quả hiện ra là "những dấu hiệu bạn đã yêu một người" làm Vân ngơ ngác, mặt cô đỏ ửng. Thật luôn! Dấu hiệu đã yêu! Cô ấn vào mấy bài viết đầu tiên, cẩn thận đọc kĩ từng dòng. Biểu cảm dần vặn vẹo rồi cô đen mặt, thầm hét lớn.

Không thể nào! Mình mới quen Hân chưa lâu mà!

Vân tức giận đặt máy tính lên bàn, ôm đầu gối suy nghĩ. Trong đầu hiện lên hình ảnh hai người từ những ngày đầu gặp nhau cho tới bây giờ. Hân là người kỳ lạ hơn cô nghĩ, dù nhìn thấy âm hồn nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, chị khóc khi thấy mình bị thương. Chị biết cô bị bệnh tâm thần nhưng không hề miệt thị cô mà còn tỏ ra thân thiện hơn lúc trước, dường như chị ấy luôn ở bên cạnh cô. Từng đoạn ký ức liên quan tới Hân như biến thành thước phim ngắn, từng chi tiết nhỏ cô từng bỏ qua trong quá khứ nay lại rõ ràng ngay trước mắt.

Hình như cô thích chị ấy hơn một chút rồi. Khoan đã! Vân đứng bật dậy, đi qua đi lại liên tục.

Chẳng nhẽ cô thích con gái! Bệnh cô nặng đến mức đó rồi sao? Vân nhanh chóng suy ngẫm. Đúng là cô ghét đàn ông thật nhưng tại vì vậy mà thích con gái thì nghe đểu cảng quá.

Cô mặc dù không trong cộng đồng nhưng vẫn tham gia phong trào ủng hộ LGBT và feminism, Vân từ trước đến giờ đều không quan tâm người ta nghĩ gì về cô. Là một bệnh nhân tâm thần và nhìn được âm hồn, từng sống trong sự miệt thị và coi thường suốt một thời gian dài, cô không cảm thấy tủi thân hay buồn bã, nhưng còn Hân? Chị sẽ như cô sao?

Vân thử tưởng tượng đến cái viễn cảnh cô sẽ ở bên một tên đàn ông, chung chăn chung gối với hắn ta. Cùng nhau có em bé....nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, cô ôm cánh tay run cầm cậm, chắc phải tìm nhà trị liệu sớm thôi.

Mọi chuyện cần phải từ từ. Đừng quá nóng vội, biết đâu chỉ là cảm xúc nhất thời?

Nghĩ vậy là Vân xoa ngực tự an ủi mình, không gì có thể chắc chắn, vậy nên phải từ từ. Ngày hôm nay trôi qua chậm hơn cô nghĩ, dù mới có 9h tối nhưng cả người đã thấm mệt.

Tắt đèn, lên giường đắp chăn. Mơ mơ màng màng, chìm vào giấc ngủ, đêm nay cô có một giấc mơ lạ, nhưng rất chân thật, như thể là giấc mơ khi còn ở bệnh viện vậy.

Vân lần mò trong màn sương mù, cô đã đi qua đi lại chỗ này mấy lần rồi, không biết lần này cô lại vướng phải âm hồn nào nữa. Đi một lúc cũng không tìm được đường ra, cô bắt đầu hoài nghi, bỗng từ xa vang lên tiếng bước chân lạch bạch, một bóng dáng thon gầy chạy vọt qua Vân, không nghĩ gì nhiều, cô xoay người đuổi theo cô bé kia.

Nhanh chân đuổi theo đứa bé ấy, làn sương mù dần dần mờ đi, khung cảnh quen thuộc hiện ra ngay trước mắt. Đây là nhà cô, chính xác hơn là căn nhà bố cô đang ở!

Bóng dáng cô bé đang chạy về phía tròi viện, hàng kiến trúc nguy nga hiện ra, cô bé đó vui sướиɠ gọi tên người đang ngồi bên trong.

"Cô Ba ơi! Tú về rồi cô!".

Người được gọi là cô Ba ngẩng đầu lên nhìn, cô ấy mặc áo tấc màu lam, tóc được búi gọn, đầu đội khăn vành cùng màu với áo trên người, cổ đeo vòng lạc, vừa nhìn thấy cô bé kia chạy đến, cô ấy thả cuốn sách trong tay xuống rồi xoay người đợi cô bé.

Vì Vân đứng từ xa nên không rõ mặt mũi của hai người cho lắm, khó hiểu ở đây là cô không thể tiến gần. Quần áo cô bé mặc là vải bố thô sơ, khác hẳn với chất liệu vải sang trọng của áo tấc, điều này khiến Vân đã ngờ ngợ ra địa vị của hai người rồi.

"Cái Tú đấy à? Sao không gọi cô ra đón?".

Cô Ba hơi ngước lên nhìn cô bé được gọi là Tú, hai tay cô ấy đặt trên đùi, mỉm cười với cô bé kia.

"Em không muốn cô Ba mệt. Tú vừa về là đến gặp cô luôn!".

Cô Ba che miệng cười khẽ, sau đó lấy trong người khăn tay màu trắng rồi dịu dàng lau mồ hôi cho Tú. Cô bé hạ thấp người xuống, nhắm mắt tận hưởng sự chăm sóc của cô Ba.

"Lớn tướng rồi mà cứ như trẻ con. Kẻo người ta cười cho thối mũi".

Tú làm mặt xấu với cô Ba, bé trêu người kia phụt cười vui vẻ, Tú dựa cả người lên cô Ba, nũng nịu nói.

"Em chỉ như vậy với cô Ba thôi. Ai bảo cô tốt với em thế!".

"Thế cô không tốt với Tú nữa! Cho chừa cái thói ỷ nại".

Tú bĩu môi lắc đầu như nguầy nguậy, cô Ba xoa đầu mỉm cười ngọt ngào với cô bé. Đứng một bên nhìn cảnh tượng này làm Vân khó hiểu nhìn hai người họ, không phải là cô chủ và người làm sao?

"Cô Ba ơi!".

"Ơi?".

Cái Tú ôm mặt cô Ba rồi nhẹ nhàng đặt môi của mình lên môi cô gái, sau đó vui vẻ chạy đi.

Trước hành động đột ngột của cô bé đó khiến Vân sốc nặng. Cô bé kia cũng phải tầm 12 tuổi, còn cô gái kia chắc gần 16 tuổi chứ mấy, hai người có còn là trẻ con nữa đâu!

Cô Ba sững sờ nhìn theo bóng dáng cô bé, một lát sau mới lúng túng rời đi, sương mù bao chùm không gian, khung cảnh chuyển đến là một cánh đồng, chỗ này là ngõ rẽ vào nhà cô, nhưng sao khác thế nhỉ? Nhà cửa thưa thớt vô cùng, không có mặt đường bê tông mà chỉ có gò đất nhỏ tạo thành con đường mòn, đèn đường cũng không có lấy một cây, hai bên đều là cánh đồng lúa xanh bát ngát, Vân suýt chút nữa là trượt chân lao xuống ruộng, may mắn là cô kịp giữ thăng bằng.

Xung quanh đa phần toàn là túp lều tranh hoặc nhà bằng bùn đất và rơm rạ, những người nông dân qua lại mặc vải bố được may vá nhiều chỗ, đầu buộc khăn đơn giản, đi dép đan bằng cỏ khô.



"Cô ơi! Đằng kia đang thả diều kìa cô!".

Tú chỉ lên bầu trời trong xanh, ở đằng đó có mấy con diều đang tung bay trong gió. Cô bé hưng phấn chạy vọt về phía trước.

"Tú chạy chậm thôi! Cô không đuổi kịp em!".

Cô Ba vội vã chạy theo Tú, tà áo giao lĩnh mặc dù không dài nhưng thũng quần lại khá lòe xòe, đi được một đoạn lại phải kéo ống quần lên cao, mặt cô Ba ửng hồng vì xấu hổ. Thấy vậy, Tú chạy vòng quay lại, dừng chân ở bên cạnh cô ấy.

Hình ảnh hai người họ cùng nhau vui đùa hiện ra trước mắt, nắm lấy tay đối phương, mười ngón đan nhau, không bao giờ tách rời. Mà Vân lại chỉ thấy bóng lưng.

Đợi đến xế chiều, mặt trời ngả về Tây, từ xa xuất hiện một bóng người đang cõng một bé gái, cô Ba cõng Tú sau lưng, còn cái Tú thì đang khóc thút thít trên lưng cô ấy.

"Lớn đùng rồi mà còn ham chơi, em còn đau không?". Tú lấy tay lau nước mắt, sụt sịt nói.

"Còn ạ".

"Đừng khóc nữa, ngoan cô thương".

"Dạ". Tú ỉu xỉu đáp lại, cô Ba thở dài rồi nhẹ giọng an ủi cô bé, lần sau phải để Tú đến nơi nào không có ổ gà để chơi mới được.

Khung cảnh lại lần nữa chuyển đổi, ngoài trời tối đen như mực, không gian tĩnh lặng chỉ vang tiếng ve sầu, những người khác đã dần chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn còn một căn phòng vẫn sáng ánh lửa vàng ấm áp. Lúc này thì Tú còn đang ngồi trên ghế tựa còn cô Ba thì đứng cúi người, một tay chắp sau lưng, tay còn lại cầm một cuốn sách, nghiêm túc nhìn Tú, tay cô bé cầm bút lông còn đang nhỏ mực, bên cạnh còn cây đèn dầu đang cháy, xung quanh chất đầy sách. Trên mặt Tú lầm lem mực đen, ống tay áo cũng bị dính không ít.

"Cô Ba ơi, chữ này nghĩa là gì hả cô?".

"雪娥*(Tuyết Nga). Là tên cô".

*Chữ Nôm.

"Ơ! Thì ra tên cô viết như này. Lê Thị Tuyết Nga viết như nào vậy cô!".

Nga mỉm cười, cô lấy khăn tay rồi nâng mặt Tú lên, dịu dàng lau sạch vết mực trên mặt cô bé, sau đó cẩn thận xắn ống tay áo của Tú, cô cúi thấp người cầm lấy tay cô bé, chăm chú viết ra giấy. Vân đứng bên cạnh gật gật đầu, thì ra cô ấy tên Nga.

"Tú có muốn tự viết tên mình không?".

"Có ạ!". Tuyết Nga chấm nghiên mực, tay kia đỡ tay áo, cô bắt đầu nắn nót viết ra chữ 秀*.

"Tên em nghĩa là gì vậy cô?".

"Là "Tú" trong tú cầu, không phải "Tú" trong tinh tú đâu". Tú cầm lấy bút rồi viết lại nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Nga cười hiền lành nhìn Tú.

"Cô Ba ơi, tên em viết khó quá!". Nga xoa đầu cô bé, nhỏ giọng động viên.

"Vậy em phải cố hơn nữa. Chỉ có mỗi em mới được cô dạy kèm thôi đấy". Tú cười ôm lấy eo Nga, cuộn tròn trong lòng cô, nũng nịu nói.

"Cô Ba ơi. Đêm nay em muốn ngủ cùng cô".

Nghe Tú nói vậy là Nga lại đỏ mặt, mím chặt môi nhìn cô bé ngây thơ đang cọ mặt vào eo mình, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, cô kéo ghế lùi ra cho cô bé đứng dậy, dẫn cô bé vào buồng sau nằm, đợi cho Tú nằm ngay ngắn trên giường, cô mới xoay người cởi bớt lớp áo ngoài ra, Nga tháo lớp áo ngoài xuống, cô ngồi trước gương trải tóc. Thấy vậy, Tú chạy vọt đến bên người cô rồi nói.

"Cô để em trải tóc cho đi ạ".

Tuyết Nga mỉm cười, cô đưa lược cho Tú rồi ngồi yên để cô bé trải tóc cho mình. Tú sờ sờ mái tóc đen tuyền óng ả của Nga, phấn khích nói.

"Tóc cô mượt quá. Còn thơm nữa, em thích sờ tóc cô nhất đấy!".

"Suốt ngày nịnh hót, học mà đàng hoàng như thế thì đã tốt".

Tú cười ha hả rồi tiếp tục trải tóc cho Nga, trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lược chải cùng tiếng hít thở đều đều của đối phương. Hai người cùng nhau nằm lên giường, Nga thổi tắt cây đèn dầu, rồi ôm cả người Tú vào lòng, tựa cằm trên đầu cô bé.

"Cô Ba ơi".

"Ơi".

"Cô có thương Tú không cô?".

Tuyết Nga cười khẽ, dịu dàng vuốt ve người trong lòng, nhẹ giọng nói.

"Có, cô thương em nhất". Tú nghe được liền cười hì hì ôm eo Nga, cả người chui vào lòng cô, thấp giọng nói.

"Em cũng thương cô Ba. Thương ơi là thương".

"Được rồi, mau ngủ đi, mai còn có sức mà dậy".

"Dạ". Tú ngẩng đầu hôn lên má Nga, cọ cọ chóp mũi lên cổ cô gái, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.

Màn sương mù dần che phủ bóng hai người, khi tỉnh lại là Vân đang nằm trên giường, chậm rãi mở mắt ra. Một giấc mơ lạ, hai người kia có vẻ rất tình cảm với nhau, dù không nhìn rõ mặt nhưng Vân lại có cảm giác quen thuộc.

Trên mặt ươn ướt, Vân lau đi hàng nước đang lăn dài trên má. Càng lau, nước mắt càng dâng lên nhiều hơn, cuối cùng Vân che mặt khóc lớn. Cô hôm nay bị sao thế này! Tim cô đau thắt lại như thể bị ai đó bóp nghẹn, hít thở cũng trở nên khó khăn hơn.

Buồn bã, đau đớn, áy náy, nhớ nhung. Tất cả đều là cảm xúc cô đang phải trải qua như lúc này. Đây là lần thứ hai trong đời cô cảm thấy như vậy. Lần đầu tiên là ngày mẹ mất, giấc mơ kia quá chân thực, chắc chắn nó có liên qua đến cô. Vân lau sạch nước mắt, dù là gì đi nữa cô cũng phải tìm hiểu nguyên nhân đằng sau việc này.