Trần Khả Hân đi cách cô gái khoảng ba mét, trong suốt đoạn đường cả hai đều không nói gì, nhưng lúc cô dừng chân thì người kia cũng dừng lại, hoàn toàn không rút ngắn khoảng cách ba mét này. Khác ở chỗ là cô gái kia liên tục hát những bản đồng dao của nước Anh, dù giọng hát không lớn nhưng xung quanh không người như này vẫn rất sợ.
"Mary Mary quite contrary. How does your garden grow? With silver bells and cockle shells. And pretty maids all in a row". Dịch là "Mary, Mary phản nghịch vô cùng. Cây cỏ trong vườn cô lớn thế nào rồi? Với những cái chuông màu bạc, những vỏ sỏ. Và những cô hầu gái xinh đẹp xếp thành hàng".
Nghe sơ thì có vẻ đây là một bài ca dao lãng mạn, thế nhưng nội dung của nó không phải kể về cô bé và vườn hoa nhà mình. Mà Mary trong lời ca chính là nữ hoàng Mary I của vương triều Tudor. Bởi vì trong thời gian tại vị bà đối xử với tân giáo vô cùng tàn bạo nên được đặt cho biệt danh Mary "Bloody".
Hân nhiều lần bảo cô gái đừng hát nữa nhưng cô chỉ mỉm cười rồi tiếp tục bài đồng dao, cô bực bội đeo tai nghe lên rồi cho tối đa âm lượng.
Bài đồng dao "Mary Mary quite contrary" ám chỉ đến lịch sử đen tối của nữ hoàng Mary. Nữ hoàng Mary từ khi còn là công chúa đã bị mẹ kế của mình hãm hại, nên trong lòng bà đầy lòng thù hận, ngay khi kế vị bà đã tàn nhẫn hạ lệnh thiêu sống mấy trăm giáo đồ Tân giáo. Mà bài ca dao trên phản ánh giai đoạn lịch sử đầy máu me này. Hoa viên của Mary ám chỉ bãi tha ma, hoa viên đầy cây cỏ chính là vô số thi thể của giáo đồ Tân giáo bị chất chồng trong bãi tha ma. Chuông bạc và vỏ sò thì có lẽ là tên của một loại hình phạt nào đó. Hầu gái chính là hàng dài những dụng cụ để tử hình phạm nhân.
Ngoài bài "London brigde is falling down" ra thì Hân hoàn toàn không biết những bài còn lại bao gồm cả ý nghĩa nữa, nhưng người kia lại rất rõ ý nghĩa trong từng bài hát và cô biết mình đang hát cái gì. Hầu hết các bài đồng dao được trẻ con nước ngoài hát đặc biệt là những đứa trẻ ở Anh, đều có nội dung không hề lãng mạn ngây thơ chút nào.
Như tác giả Agatha Christ đã viết trong bộ tiểu thuyết The Mousetrap của mình rằng:
"Khi trẻ con hát những bài đồng dao đen tối, người ta có thể tha thứ cho sự vô tri của chúng, nhưng nếu sự vô tri này xuất hiện trên người những kẻ đã trưởng thành thì thật đúng là đáng sợ".
Hân nhận được vài đoạn tin nhắn của mẹ, bà ấy lo lắng tại sao cô lại về muộn đến như vậy? Thấy thế, Hân vui vẻ nhắn lại rồi kể tình hình lúc này cho mẹ nghe, nhưng tất nhiên là cô không kể cho mẹ chuyện mình đã thấy ở cô gái. Ở đằng xa bỗng xuất hiện một tia sáng đang đi thẳng hướng hai người, Hân tháo tai nghe ra, đứng bên đường vẫy vẫy.
Chiếc xe ô tô màu trắng dừng lại, chủ xe là một phụ nữ trung niên lớn tuổi, bà hạ cửa kính xe xuống nhìn Hân rồi hỏi.
"Muộn thế này rồi mà hai cháu còn đi đâu?".
Hân gãi đầu, cười giải thích với bác gái, lát sau bác kêu Hân lên xe rồi bác nói.
"Vậy cháu lên đi, thế cô gái sau lưng cháu cũng thế à". Hân giật mình quay lại đằng sau, cô gái kia kia từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng cô rồi. Lúc nói chuyện Hân không hề đeo tai nghe, dù lúc cô và bác gái trao đổi với nhau có hơi ồn ào nhưng tuyệt đối vẫn biết có người đang đến gần.
Ban đầu, Hân dự định sau khi đi nhờ được xe bác gái xong rồi mới gọi cô đi cùng, nhỡ bác gái có từ chối thì cô vẫn an toàn. Vậy nhưng mà cô gái đã luôn đứng sau lưng mình từ nãy tới giờ, bỗng cô ấy rướn người lên, Hân so với cô thì cao hơn một chút nên lúc này cô ấy phải kiễng chân thì thầm bên tai Hân.
"Có phiền không nếu tôi đi chung với cô?". Cô gái mỉm cười nhìn Hân, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhấn chìm những ai nhìn vào nó, giọng nói nhẹ nhàng có chút khàn, hơi thở ấm nóng phả vào làm tai cô ngứa ngáy.
Hân không nói gì, mở cửa ngồi lên ghế lái phụ, cô gái thấy thế liền ngồi ghế sau và cách Hân hai chỗ ngồi. Cả đoạn đường, Hân liên tục tìm cách bắt chuyện với bác gái còn người ngồi ghế sau chỉ nói vài câu, còn lại là ngồi yên nghe hai người nói chuyện, Hân thi thoảng vẫn liếc nhìn cô gái qua gương chiếu hậu trong xe, chỗ ngồi sau khá tối, chỉ thấy rõ nữa khuôn mặt của cô ấy. Đôi môi đỏ luôn giữ trạng thái cong thành một nụ cười mỉm, tự nhiên có chiếc xe đi vọt qua xe của hai người, ánh đèn pha chiếu thẳng vào buồng lái, bác gái bị đèn pha chiếu vào liền nheo mắt lại, chửi rủa.
"Mẹ cha nó, chiếu nguyên cái đèn pha, đau mắt tao rồi".
Hân không đáp, cả người cô run lẩy bẩy, trong khoẳnh khắc mà toàn bộ nơi này được chiếu sáng, xuyên qua gương cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái. Nụ cười mỉm bí ẩn, ánh mắt khép hờ như đang lườm nhưng đôi mày thanh tú đó không có nhíu lại, cả hai nhìn nhau qua gương, rồi cô gái kia khẽ nghiêng đầu nhìn thẳng vào Hân.
Sau khi đi đến điểm dừng cuối cùng, bác gái thả cả hai xuống cái ngã ba đường rồi vòng xe đi ngược lại, cô gái tay cầm túi cúi đầu chào Hân, cô gái đi ngược lại hướng của Hân, bài hát thiếu nhi lần nữa được cô gái ngâm nga, giọng hát trong trẻo như tiếng hát ru làm lòng người thả lỏng nhưng Hân thì không.
"Take a key and lock her up, lock her up, lock her up. Take a key and lock her up. My fair lady".
Thân ảnh của cô gái dần chìm vào bóng đêm, bài hát cũng theo đó mà dừng lại, Hân thở phào nhẹ nhõm, cô quay người lại chuẩn bị rời đi, bỗng cô trông thấy một con mèo đen từ đầu đến chân đang nhìn cô chằm chằm, cặp mắt vàng chĩa về con đường phía sau cô, Hân giật mình lùi lại một bước, lát sau con mèo đi về nơi cô gái ấy từng đi qua rồi biến mất trong màn đêm. Hân nắm chặt balo trước ngực vừa chạy vừa la lớn.
"Đù mé ngày đéo gì đen thế nhở!".
Bôn ba suốt một ngày, cuối cùng Hân cũng về được đến nhà. Ngày hôm đó, cô đã thề rằng sẽ không bao giờ chọn chuyến xe đêm đi về nhà nữa. Trên con đường mòn trống vắng, đâu đó vẫn còn tiếng hát ca đồng dao thiếu nhi.
Lê Thị Thanh Vân dừng cước bộ, đứng trước cánh cổng cao sừng sững này, thân gỗ đàn hương quý hiếm được chạm khắc tinh xảo, dù qua trăm năm vẫn duy trì dáng vẻ mới mẻ của nó, có thể thấy chủ nhà đã bảo dưỡng rất tốt.
Cô lấy trong người chìa khóa nhà, thò tay vào mở ổ khóa, căn nhà năm gian cao lớn, mái ngói cong ở đoạn cuối còn có tượng lân nghiêm trang gắn đầu ngói, gian nhà chính to lớn đối diện của ra vào, bên cạnh còn có gian phụ nhỏ hơn chút, xa xa còn có tròi viện nghỉ mát, trước mặt còn có cái ao. Căn nhà mang kiến trúc cổ đại này đã tồn tại được trăm năm, mang nhiều giá trị lịch sử.
Cánh cửa gian nhà chính được mở ra, một người đàn ông thân hình gầy yếu bước ra, ông ta đứng chống gậy nhìn chằm chằm Vân, cô cũng nhìn lại ông một lát rồi nở một nụ cười mỉa mai, cô ngâm nga bài đồng dao rồi bước đến gian nhà phụ, đi thẳng vào bên trong cũng chả đoái hoài gì đến sự hiện diện của ông.
Vân ngồi trước gương trải lại mái tóc của mình, lúc này trên người cô chỉ có chiếc váy hai dây màu be lộ xương quai xanh xinh đẹp, mái tóc được thả sau lưng, đuôi tóc xoăn nhẹ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc mặc dù ngũ quan gương mặt vô cùng dịu dàng, Vân đưa tay đặt lên mặt gương che khuất nửa khuôn mặt, cô thở dài bất đắc dĩ rời đi đôi tay mình.
Nhưng khoẳnh khắc cô rời đôi bàn tay đó ra, đột nhiên sau lưng cô xuất hiện một bóng người phụ nữ. Cửa sổ đã cài then chốt bỗng bật mở, ánh trăng xanh theo đó mà len lỏn chiếu sáng cả căn phòng tối đen, cái bóng biến mất nhưng lại xuất hiện thêm cái xác treo lủng lẳng trên trần nhà, cặp mắt nó trắng dã, lưỡi thè ra ngoài vì dây thừng thít chặt vào cuống họng, cái cổ lệch sang một bên, làn da thâm đen không có chút sức sống, gió lạnh thổi vào làm cái xác đung đưa trên không trung, Vân thở dốc nhìn cái xác sau lưng mình qua gương, cô lấy ra một tấm vải đen chùm lên gương rồi quay đầu lại nhìn. Không có cái xác nào ở đó cả, mọi thứ trở về bình thường.
Âm thanh ghế đổ vang lên trong căn phòng, đổ một lần, rồi lần nữa, tiếng "kít kít" của vòng bi quạt trần cổ kính theo từng vòng quay, chiếc quạt trần từ lâu đã không còn đó nay lại xuất hiện. Vân bịt tai lại, cô ngâm nga giai điệu.
"London brigde is falling down, falling down, falling down, London brigde is falling down...."
Khi sắp đến đoạn cuối bản đồng dao thì ngay bên cạnh cô vang vọng một âm thanh, âm thanh khàn đặc như bị bóp nghẽn, nó nói.
"My fair lady". Vân bất động, cả người cô không thể di chuyển được, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào in bóng cô và một cái bóng khác lên tường.
Vân ngồi thụp xuống đất, tay ôm đầu, tiếng thở nặng nhọc của cô làm không gian thêm trầm lắng, dưới mặt đất xuất hiện một bàn chân khác, móng chân bẩn thỉu dính chút bùn đất, màu da thâm đen như xác chết, một mớ tóc rủ xuống người cô. Vân ôm đầu ngồi trên mặt đất, người phụ nữ đứng gần cô cúi nửa người xuống. Tiếng cười "ha ha" vang lên cùng với tiếng ghế đổ, hai âm thanh hòa vào nhau làm Vân thêm khó thở, cô ôm cả người chui vào góc tường chịu đựng. Bỗng âm thanh ngừng lại, căn phòng tối đen như ban đầu, cửa sổ tưởng như đã mở từ lâu nhưng giờ nó lại đóng kín.
Vân ngồi dậy, khóa cửa sổ lại rồi chui vào chăn, cô tự ôm lấy bản thân mình, nằm gọn trong góc tường. Mặc dù hai tay che tai mình lại nhưng cô lại nghe tiếng bước chân rất rõ ràng. Bà ta đang ở đây! Đang nhìn cô!
Cô không thể cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh kinh dị kia, đôi mắt hõm sâu đến độ chỉ nhìn thấy màu đen sâu thẳm, mồm há to, không thể thấy răng hay lưỡi mà chỉ có màu đen, cái đầu nghiêng như không có xương, bà ta nhìn cô.
Vân thở dốc, khóe mắt ươn ướt nặn ra vài giọt nước mắt, rồi bên ngoài chợt có tiếng mèo kêu ba lần, người phụ nữ đó liền biến mất. Cô bật dậy hít lấy hít để không khí, cửa sổ đập đập vài lần còn có tiếng mèo kêu nữa, cô chần chừ một lát rồi mới mở cửa sổ, bên ngoài là một con mèo đen tuyền có bộ lông mượt mà, óng ả, cặp mắt vàng mở to ra nhìn cô. Nó lách qua song cửa sổ, nhảy xuống giường rồi nằm cạnh gối cô. Vân ngơ ngác nhìn rồi chợt mỉm cười, cô đóng lại cửa sổ rồi nằm ôm nó.
Âm thanh ghế đổ rầm rầm va vào tủ quần áo, rồi tiếng bước chân lần nữa vang lên nhưng lần này người phụ nữ đó không làm cô bất động nữa, con mèo ngẩng đầu dậy trừng mắt nhìn người phụ nữ đó, bà ta vươn tay ra như muốn nắm lấy Vân. Con mèo đen đứng dậy, khè với bà ta mấy tiếng rồi bà ta lần nữa biến mất, Vân ngủ một mạch tới sáng, chưa bị đánh thức lần nào.
Sáng hôm sau, Hân dậy từ rất sớm, cô muốn phụ bố mẹ làm đồng nhưng hai người lại không cho, họ bảo cô nên đi tìm mấy người bạn trong xóm chơi vì cũng đã lâu rồi không gặp. Hân năn nỉ không được liền đi tìm bạn mình, đến một bãi sân cỏ trống, cô nhìn thấy một đàn trâu đang ở đó, một chàng trai cao to đang dắt một con trâu kéo đi ra giữa bãi cỏ. Hân nheo mắt lại nhìn, một lát sau cô hô lớn.
"Ê, Khánh ơi Khánh!".
Người kia quay đầu lại nhìn, thấy cô đang vẫy vây tay với mình, anh nhận ra Hân rồi hô đáp lại.
"Ơi! Hân đấy à!". Hân chạy đến gần anh rồi hỏi.
"Đang chăn trâu à, khi nào xong?". Khánh nhìn giờ trong điện thoại một lát rồi nói.
"Xong rồi, đang tính dắt về". Hân cầm dây thừng trong tay anh, rồi nhìn anh lùa từng con về.
"Lên đây từ bao giờ đấy?". Khánh tay cầm dây thừng, tay còn lại cầm cái roi phe phẩy vào mông con trâu, anh quay qua hỏi cô.
"Hôm qua vừa về, thôi đừng nhắc lại nữa, ngày đen bỏ mẹ". Hân nhíu mày, giọng ghét bỏ, cô mà kể chuyện ngày hôm qua cho Khánh nghe là đái ra quần.
Anh mặc dù là thanh niên trai tráng, to khỏe nhưng lại rất nhát ma, nghe mấy câu truyện ma quỷ thôi là anh đã run cầm cập rồi. Thấy cô có vẻ ghét bỏ ngày hôm qua nên anh không còn hỏi nữa.
Hai người dừng lại trước một căn nhà, cánh cổng cao to lớn bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo, Trần Khả Hân thầm cảm thán, căn nhà này có vẻ xa xỉ nhất chỗ này đấy.
"Hân đợi đây một tí, đợi dắt trâu về đã". Nói xong, anh để Hân lại một mình rồi dẫn trâu đi.
Cô đứng khoanh tay nhìn về phía Khánh, rồi vu vơ nhìn đi chỗ khác, tiếng chim hót trong trẻo vang lên trong không gian, Hân cảm thấy tiếng hót khá hay nhưng lại nghe có vẻ dồn dập hơn nữa còn kèm theo tiếng l*иg sắt bị va đập, cô liếc mắt nhìn vào nơi phát ra âm thanh, Hân thấy cái cổng to lớn.
Một cô gái xinh đẹp, tao nhã, đang đứng trước sân nhà, cô mặc áo trắng cộc tay, sẻ cổ chữ V lộ ra xương quai xanh tinh xảo, váy dài màu xanh navy che khuất đôi chân thon dài, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, làn da trắng muốt như sứ nhưng lại có chút xanh xao, mặt đeo gọng kính vàng càng thêm trưởng thành, đôi môi hồng câu lên một nụ cười mỉm, dưới chân có con mèo đen đang nhìn cô gái đó.
Thân hình thon thả, mỏng manh như tiên nữ bước ra từ trong tranh, khí chất tao nhã làm cô liên tưởng tới mấy cô nàng đài các mang hương vị truyền thống, cánh tay thon dài mân mê chiếc l*иg chim, cổ tay mang lắc tay màu bạc tinh khiết, tiếng chuông theo từng động tác tay cô mà vang lên từng âm thanh trong trẻo. Cô gái mở l*иg chim ra cho thức ăn và đồ uống, một lát sau trông như đang vuốt ve nó. Hân bất ngờ nhìn cô gái bên trong, cô hô lên một tiếng nhưng làm cô gái ấy chú ý tới.
Vân nhìn chú chim trong l*иg, cô nhíu mày vào nói.
"Mày ồn ào ghê".
Cô cho đồ ăn và nước uống vào l*иg, rồi tay cô bóp chặt lấy thân hình nó, con chim cố gắng dãy dụa, tiếng hót the thé, dồn dập của nó khiến cô trở nên vui vẻ hơn, đôi mắt cong lại, nở một nụ cười. Bên ngoài cổng chợt phát ra tiếng hô, Vân nhìn qua nơi đó, tay cô thả con chim ra, mắt cô mở to, có vẻ bất ngờ không kém.
"Là cái cô tối qua này". Vân nói nhỏ.
Cả hai người nhìn nhau rất lâu, cô gái bước xuống thềm một bước như muốn tiến về phía Hân, Khánh kịp lúc quay trở lại, anh vẫy tay gọi cô.
"Hân ơi!". Hân tỉnh lại, không đợi anh chạy về phía mình thì cô đã đến chỗ anh rồi.
Cô kéo tay anh đi xa căn nhà kia, Khánh ú ớ không hiểu chuyện gì, cô chỉ nói với anh cứ đi tiếp đi. Thấy Hân đã rời đi, Vân mỉm cười, rồi cô xoay người đi vào trong nhà.
"Hân đi đâu thế, đầu ngõ ở ngược lại mà".
Hân dừng lại, nhìn đằng sau, thấy có lẽ đã cách căn nhà đó đủ xa rồi cô mới thở phào.
"Làm gì mà đi như bị ma đuổi vậy?". Khánh nhíu mày hỏi Hân.
Cô nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua, cô gái xinh đẹp nhưng hành xử như kẻ điên, cô liền nổi một trận da gà da vịt, cô không đáp lại Khánh càng khiến anh thêm hoài nghi.
"Lần sau đừng nhìn vào cái nhà đấy lâu, xui xẻo lắm". Khánh cẩn thận nói với Trần Khả Hân, còn làm bộ dạng thần bí thì thầm với cô.
"Sao lại xui?". Hân ghét bỏ đẩy anh ra rồi hỏi lại.
"Cái này tao cũng không chắc lắm, chỉ nghe dân xung quanh đồn thôi". Hân nhíu mày, đá một cước vào mông Khánh, giọng nói gằn xuống.
"Nói đại đi má, làm bộ thần bí cho ai xem".
Khánh bĩu môi tỏ vẻ oan ức không chịu được, Hân rùng mình một cái lại cho một cước vào mông anh, tiện thể vả cái bốp vào mỏ anh.
"Ngày xưa tổ tiên của cái nhà đấy từng là địa chủ cái xã này, ở nơi này chả ai là không biết, vừa giàu có, trai tài giỏi, gái xinh đẹp, ông Trịnh có hai vợ, ngày xưa vợ cả mang thai hai người con, đến năm đứa con cả lên 9 tuổi đã chết rồi, nghe nói là bị gϊếŧ. Ông cưới thêm một người nữa, ngày đấy được mọi người gọi bà ấy là mỹ nhân của xã đấy, nhưng mới 18 tuổi thôi. Đúng là trâu già gặm cỏ non, bà ấy sinh thêm một đứa con gái, nói là đứa bé cũng rất xinh đẹp nhưng tính tình dị hợm, bà mẹ do không chịu được tính của con mình nên treo cổ mà chết, còn đứa con đấy bị đem lên thành phố đưa vào bệnh viện tâm thần rồi". Hân nghe thôi cũng thấy hãi rồi, cái nhà quái gở gì thế này.
"Dù gì cũng chỉ là nghe đồn thôi chứ ai biết sự thật là gì, cô tuyệt đối không được tiếp xúc gì cái nhà đấy đâu nhá, không may mắn gì đâu".
Hân gật đầu, theo Khánh ra đầu ngõ, khi đi ngang qua căn nhà kia, cô vẫn vô thức nhìn vào nhưng không có ai ở trong sân cả, nhưng cô thoáng nghe được giọng hát nhẹ nhàng của người con gái ấy.
"My fair lady".