Chương 45.1: Diệp Từ

Chương 45.1 - Diệp Từ

Quả nhiên, cứ có bạc là mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Chỉ khoảng một tách trà, đã thấy tiểu nha hoàn dẫn theo Lưu ma ma vội vã đi từ trong phủ ra, vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, sợ bị ai bắt gặp.

Lưu ma ma thoáng thấy bóng dáng của Tô Liên Y, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Lão Vương thấy lạ bèn quay sang hỏi lão Mã:

"Từ khi nào mà Lưu ma ma lại thân thiết với Liên Y cô nương vậy? Trước đây chưa từng nghe nói mà."

Lão Mã cười nói, "Ông cái lão đông tay này, có nhiều chuyện ông còn chưa biết lắm, Liên Y cô nương nhà chúng ta cũng không phải là người như ông nghĩ đâu."

Lời này nghe đầy vẻ tự hào, cứ như thể Tô Liên Y là đứa con gái mà ông ấy hãnh diện vậy.

Tô Liên Y hiểu rõ trong lòng, Lưu ma ma vui mừng không phải vì được gặp cô mà vì qua cô mà thấy được tiền bạc.

"Liên Y à, có chuyện gì mà nhất định phải làm phiền vào tối khuya thế này, cẩn thận sức khỏe chứ?"

Lưu ma ma vừa đến đã nói một câu như vậy, nghe như có vẻ rất quan tâm.

Lưu ma ma là người đã lăn lộn trong hậu viện cả đời, tuy không đến mức tinh tường nhưng cũng chẳng thiếu gì, thấy tiểu nha hoàn nhiệt tình như vậy là biết đã nhận được lợi lộc, hỏi kỹ mới biết, được cho năm mươi đồng, không khỏi cảm thán Tô Liên Y thật rộng rãi!

Tô Liên Y thay đổi biểu hiện bình tĩnh vừa rồi, gương mặt nở nụ cười hiền hòa:

"Đúng là có chút chuyện, nhưng cũng là vì nhớ ma ma rồi, sợ ban ngày ma ma bận rộn, nên chỉ có thể đến tối mới làm phiền ma ma."

Nói xong, cô quay đầu gọi, "Mã thúc, phiền thúc đưa chúng tôi đến Phong Thiện Lâu được không, ta muốn mời ma ma dùng bữa khuya."

Lão Mã và lão Vương đều ngạc nhiên, Phong Thiện Lâu là tửu lâu tốt nhất trong huyện, ăn một bữa ở đó ít nhất cũng phải tốn mấy lượng bạc, giờ này các quán nhỏ đều đã đóng cửa, chỉ có những tửu lâu lớn như vậy mới còn mở, để phục vụ cho giới nhà giàu vui chơi.

Lưu ma ma cũng giật mình, trong lòng vui sướиɠ, bà còn chưa từng đến Phong Thiện Lâu, sự khó chịu vì bị kéo ra khỏi giường cũng tan biến, "Liên Y nha đầu đúng là có nhã hứng."

Liên Y mỉm cười, không nói gì, đích thân đỡ Lưu ma ma lên xe lừa, rồi chính cô cũng leo lên.

Lão Mã hiểu rõ Liên Y làm việc có chừng mực, nên yên tâm đánh xe đến Phong Thiện Lâu.

Thế giới này có phần giống với Trung Quốc cổ đại, nhưng lại có một số chi tiết khác biệt.

Một lượng bạc tương đương với một xâu tiền, mà một xâu tiền là một nghìn đồng xu. Một lượng bạc nhìn có vẻ ít, nhưng tiền công một tháng của tiểu nha hoàn chỉ có một lượng rưỡi bạc, đó cũng là lý do vì sao nha hoàn lại vô cùng vui vẻ khi nhận được năm mươi đồng.

Phong Thiện Lâu, đặt vào hiện đại sẽ là khách sạn năm sao, có đủ sơn hào hải vị, một bữa ăn ít nhất cũng mất hai lượng bạc, ai lại dùng hơn một tháng tiền lương cho một bữa ăn chứ, vậy nên Lưu ma ma mới vô cùng vui sướиɠ.

Phong Thiện Lâu cao năm tầng, là tòa nhà cao nhất trong huyện Nhạc Vọng, tầng cao nhất gọi là Trích Tinh Các, ý chỉ tòa lầu cao đến mức có thể vươn tay hái sao, đây cũng là một trong những điểm thu hút của Phong Thiện Lâu.

Phía trước Phong Thiện Lâu dừng rất nhiều xe ngựa, những chiếc xe này đều dùng vật liệu cao cấp, ngựa kéo cũng là loại ngựa cao lớn, người hầu trên xe ăn mặc sạch sẽ, ngồi trò chuyện chờ chủ nhân.

Họ quay đầu nhìn lại, rồi cười ha hả khi thấy một chiếc xe lừa cũ kỹ đang lạch cạch tiến về phía Phong Thiện Lâu.

Giữa những chiếc xe ngựa hào hoa kia, chiếc xe lừa nhỏ của xưởng rượu Tô gia trông nghèo nàn vô cùng, con lừa kéo xe chỉ cao ngang vai một con ngựa quý bên cạnh.

Người tiểu nhị chuyên đón khách của Phong Thiện Lâu nhìn thấy liền vội vàng chạy tới.

"Người giao hàng đi cửa sau, đừng đi cửa trước, có biết quy củ không?" Thì ra, hắn tưởng xe lừa của lão Mã là xe chở hàng.

Một bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vịn vào thành xe, những người phu xe đang xem náo nhiệt liền ngừng cười chế giễu, tò mò nhìn vào bên trong xe lừa, xem thử người ngồi trong đó là ai.