44.1 – Biện pháp Tô Hạo ngẩng đầu lên, giật mình, “Liên Y, muội sao thế... sao lại gầy như vậy? Có phải dạo này sống không tốt, hết tiền tiêu rồi sao? Cần bao nhiêu?”
Vừa rồi Tô Hạo chìm trong cú sốc nặng nề, không để ý đến dáng vẻ của muội muội, giờ mới nhận ra tình trạng của cô.
Tô Liên Y cười khổ, chẳng lẽ mình gầy đi lại không tốt ư? Nhưng trong lòng cô cũng cảm động, Tô Hạo rất quan tâm đến muội muội, dù có có thể sẽ bị muội muội gài, nhưng vẫn lo lắng xem cô có đủ tiền tiêu không.
“Huynh đừng lo, dạo này muội sống rất tốt. Chuyện của xưởng rượu là sao, kể muội nghe đi.”
Tô Hạo thở dài, “Ta cũng không biết nữa, Lý phủ đã lấy rượu của nhà ta hơn mười năm.
Họ cần rượu, chúng ta giao rượu, từ trước tới giờ không có vấn đề gì.
Nhưng vừa rồi người của Lý phủ lại đến báo rằng sau này không cần giao rượu nữa, chuyện này... chuyện này một chút dấu hiệu cũng không có, haizz…” Nói đến đây, anh không nói tiếp được nữa, chỉ có thể thở dài.
Trong lòng Liên Y chợt lạnh đi, thầm kêu không ổn, tám chín phần là có liên quan đến cô! Nếu vì vấn đề chất lượng của rượu, quả gia của Lý phủ chắc chắn sẽ đến chất vấn.
Một danh môn đại hộ như thế nào có thể âm thầm chịu thiệt chứ?
Nếu Lý lão gia đã chán uống rượu của Tô gia, thì có thể thông báo vào ban ngày, hoặc từ chối nhận khi giao rượu, không cần thiết phải báo trong đêm.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tô Liên Y lại không biểu lộ ra ngoài, giữ vẻ bình tĩnh, “Huynh đừng lo quá, chắc chắn có hiểu lầm gì đó, muội sẽ vào huyện thành rồi đến Lý phủ hỏi thăm một chút. Huynh cứ nghỉ ngơi đi.”
Đang nói, thì một gia nhân mang đến một chén tả dược, Liên Y nhận lấy, “Ca, huynh uống chút thuốc này đi, lát nữa có thể sẽ phải đi vệ sinh vài lần, nhưng sẽ giúp huynh thải bớt nhiệt độc ra ngoài, huynh nhất định không được ngã bệnh.”
“Liên Y, muội nói đúng, chúng ta không thể ngồi chờ chết. Ta sẽ đi đến Lý phủ gặp Lý lão gia ngay bây giờ, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Tô Hạo lập tức đứng lên, định đi ra ngoài, nhưng bị Liên Y kéo lại.
Cô dìu Tô Hạo ngồi lại vào ghế, nhét bát thuốc vào tay anh, kiên nhẫn giải thích, “Ca, việc này không thể hấp tấp, binh pháp có câu, biết địch biết ta thì trăm trận trăm thắng, đừng vội kinh động đến Lý lão gia. Để muội tìm người hỏi thăm trước, rồi chúng ta sẽ tính tiếp.”
Tô Hạo kinh ngạc!
Người muội muội Tô Liên Y anh nhìn lớn lên từ nhỏ, không biết chữ, tính tình nóng nảy, hành xử hấp tấp, từ khi nào lại có thể bình tĩnh chín chắn thế này? Cô phân tích rõ ràng, khiến người nghe cảm thấy rất đáng tin cậy.
“Liên Y, muội… có làm được không?” Dù không hiểu vì sao, muội muội dường như đã trở nên đáng tin hơn, nhưng anh sao có thể vì mấy câu nói mà tin tưởng cô ngay lập tức chứ?
“Ca, huynh yên tâm, dù huynh có gặp Lý lão gia cũng phải chờ trời sáng.
Muội chỉ đến Lý phủ hỏi thăm một chút, sẽ không hành động bừa bãi, có chuyện gì cũng sẽ về bàn bạc với huynh.
Nhưng trước tiên huynh phải giữ sức khỏe trước, uống thuốc này và nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, cô đỡ bát thuốc cho Tô Hạo uống, “Nửa đầu đêm nay chắc chắn sẽ khó chịu, đi vệ sinh là không tránh khỏi, nửa đêm có thể uống thêm thuốc cầm tiêu chảy.”
Dùng tả dược để hạ hỏa? Trước giờ Tô Hạo chưa từng nghe qua lý thuyết này, nhưng anh vẫn uống xuống.
“Ca, nghỉ ngơi cho tốt, muội đi rồi về ngay.” Nói xong, Liên Y quay lưng bước ra khỏi phòng.
“Tô Liên Y, đồ không biết xấu hổ, rõ ràng đã kết hôn còn cứ bám lấy Nhị thiếu gia Lý phủ, giờ còn khiến đại ca ngươi thành ra thế này, còn định nhân cơ hội đi gặp nhị thiếu gia Lý phủ nữa! Ngươi còn biết xấu hổ không?” Giang thị vừa khóc vừa mắng.
Tô Liên Y đứng lại, lạnh lùng nhìn Giang thị, “Sao tẩu biết tôi đến Lý phủ là để gặp nhị thiếu gia Lý phủ?” Giọng nói lạnh lùng, không cảm xúc, khiến người nghe sởn gai ốc.