Lần đầu đến thế giới khác 006, Suy nghĩ trong đêm *Từ giờ đôi chính đổi thành tôi – anh* Chương trước dịch nhầm bột bồ kết thành bột xà phòng, từ giờ tui sửa lại nha Sự kinh ngạc của Liên Y chỉ trong chốc lát, trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh, tay với sang lấy chiếc bát trống rỗng của người đàn ông và nói “Làm việc cả ngày rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi lấy thêm đồ ăn cho anh.” Nói xong cũng không chờ anh phản ứng liền quay người đi vào nhà bếp.
Trong nhà bếp, Tô Liên Y nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.
Mặt của anh góc cạnh sắc nét, sống mũi cao, hốc mắt sâu, hai hàng lông mày rậm dựng hướng lên thái dương như thanh kiếm, theo lý mà nói thì phải là một mỹ nam. Vấn đề nằm ở làn da, đó cũng là nguyên nhân cô bị doạ khi lần đầu nhìn thấy.
Trên mặt Đại Hổ đầy vết lở loét, chúng mọc lên từng lớp từng lớp che kín cả khuôn mặt, cả mặt không có một kẽ hở nào để đón ánh sáng. Vết loét ấy đỏ, một số còn rỉ mủ, nhìn vừa ghê tởm vừa đáng sợ.
Nếu cố nhớ không nhầm thì vết loét này có lẽ là pemphigus, một căn bệnh ngoài da ác tính, nguyên nhân chính là do cơ thể thiếu khả năng miễn dịch, nên vết loét này khó điều trị và có tính chất di truyền. Nếu nghiêm trọng, thì thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Cô là bác sĩ khoa não không phải khoa da liễu, mặc dù cô đã từng tiếp xúc với một số trường hợp về da hồi đại học, nhưng lại không nghiên cứu sâu. Sở dĩ có thể biết là bệnh pemphigus là vì căn bệnh ngoài da này quá nghiêm trọng.
Bỗng Tô Liên Y dừng lại một chút, sau đó cười nhẹ lắc đầu, cô lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi, nhìn thấy bệnh trạng nhịn không được bắt đầu phân tích nhưng cô đã thề kiếp này sẽ không hành nghề y nữa.
Cô thở dài một hơi và tự nhủ, sẽ không bao giờ đi khám bệnh nữa.
Cô bưng súp mì vào phòng, ánh mắt nhìn Đại Hổ đã trở nên bình thường, cười nhẹ: “Đại Hổ, trong nồi còn có một ít, nếu không đủ ăn, thì lát nữa tôi lại lấy cho anh.”
Người đàn ông cuối cùng không nhịn được lại kinh ngạc, hôm nay Tô Liên Y tuyệt đối không bình thường!
Nếu là bình thường, cô sẽ không bao có vẻ mặt ôn hoà với mình, cũng chưa từng nhìn thẳng vào mặt, hơn nữa còn cho rằng mụn trên mặt cô là do anh lây sang, thậm chí có lúc còn không cho anh vào sân.
Đặt bát xuống trước mặt anh, Liên Nghi chỉ vào đĩa rau ở giữa, “Ăn chút rau đi.”
Người đàn ông ngơ ngác gật gật đầu, sau đó gắp một chút rau có sốt mè vào miệng, mùi thơm của rau trộn lẫn với mùi thơm nồng của nước mè, tạo ra một hương vị độc đáo.
Anh sửng sốt, nghĩ "thức ăn cho lợn" mà Tô Liên Y tuỳ tiện bỏ vào nồi cùng với nước và bột mì hóa ra lại ngon đến thế, vốn tưưởng rằng cô không biết nấu ăn nên bỏ bừa rau vào, vậy mà lại tạo nên một hương vị đặc biệt.
Tô Liên Y cũng ngồi xuống và tiếp tục ăn, cô cũng đang rất đói, nhưng tư thế khi ăn cũng rất lịch sự.
Người đàn ông vừa ăn, vừa lén lút quan sát người đối diện, sự hoài nghi trong lòng anh càng ngày càng lớn, đây thật sự là Tô Liên Y sao?
Sau khi ăn xong bữa tối, Liên Y dọn bát đũa vào trong bếp, dùng giẻ lau trước đó tỉ mỉ lau sạch bàn.
Trong lúc cô đang dọn bát đũa, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế gần đó, không cử động, nhưng đôi mắt sắc bén thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô.
Sau khi dọn xong, căn phòng yên tĩnh càng làm tăng thêm sự ái muội và ngại ngùng.
"Đại Hổ, anh ngủ trước đi, tôi còn có chút quần áo phải giặt." Liên Y cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên nhất, nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương.
Không phải cô không thích dáng vẻ của Đại Hổ, mà cô thực sự không thể ngủ cùng một giường với người lạ, lúc này cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, lát nữa cô vừa giặt vừa nghĩ cách làm sao tránh vấn đề này mới được.
Ngón tay thon dài của người đàn ông chỉ vào chiếc giường được dọn dẹp gọn gàng: “Ý cô là để tôi ngủ trên giường ư?” Chứ ngủ trong bếp?
Vì quá ngạc nhiên nên hôm nay anh bất ngờ nói hẳn hai câu, bình thường anh kiệm lời như vàng.
Trọng tâm trong lời của Đại Hổ là "giường", bởi vì “Tô Liên Y” muốn "thủ thân như ngọc" vì Nhị thiếu gia Lý phủ, nên đương nhiên từ chối ngủ với Đại Hổ, đương nhiên nếu muốn ngủ cùng giường với Đại Hổ, cũng phải hỏi anh có đồng ý không.
Chỉ có một cái giường, Tô Liên Y ngủ rồi, anh đương nhiên phải ngủ trong bếp.
Nhưng cùng một câu nói, lọt vào tai Tô Liên Y, trọng điểm lại chuyển sang “tôi”, có nghĩa là - lẽ nào cô để tôi ngủ một mình sao?
Bỗng nhiên tiếng chuông cảnh báo vang lên!
Bỏ qua vẻ ngoài của Đại Hổ, bây giờ dù đưa cho cô một tuyệt sắc mỹ nam, thì cô cũng sẽ không động tâm mà ngủ cùng giường với anh ta, tuy là người hiện đại nhưng cô lại bảo thủ hơn cả người xưa. Nếu không, ở hiện đại sao ba mươi mốt tuổi mà vẫn là một xử nữ được.
"Đúng vậy, anh ra đồng làm việc cả ngày cũng mệt rồi, không cần đợi tôi, đi ngủ trước đi." Liên Y mỉm cười, cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên, như thể đó là cuộc trò chuyện bình thường giữa hai vợ chồng, không để lộ một chút sơ hở nào.
"Tôi còn có việc phải làm, ngày mai… ngày mai lại ngủ với anh." Ngày mai phải làm sao đây? Đương nhiên lại có việc của ngày mai rồi.
"..." Ý anh không phải vậy.
Không đợi anh phản ứng, Liên Y liền như chạy trốn chạy ra ngoài, bắt đầu giặt quần áo, quét sân.
Chiếc chậu gỗ rất to và nặng, sau khi Liên Y đổ nước vào, lại đổ rất nhiều bột bồ kết vào đó, chọn ra vài bộ quần áo có thể mặc vào mùa này rồi ném vào ngâm nước.
Cô nghi ngờ những bộ quần áo này chưa bao giờ chạm nước. Dưới ánh trăng màu trắng bạc, nước xà phòng màu trắng đυ.c gặp số quần áo bẩn này, bắt đầu chuyển sang màu đen. Miệng Liên Y không khỏi giật giật, nước này chắc có thể trực tiếp dùng làm mực rồi.
Cô cởi giày ra, nhảy thẳng vào chậu và bắt đầu giẫm lên chúng.
Đôi chân nhỏ mập mập trắng nõn ẩn hiện trong nước giặt, sinh viên khoa học tự nhiên Tô Liên Y, chợt tưởng tượng ra cảnh đẹp nên thơ, tự hỏi đây liệu có phải “gần bùn nhưng không tanh mùi bùn” trong truyền thuyết hay không.
Giẫm trên quần áo, cô ngước mắt ngắm nhìn ánh trăng sáng.
Bầu trời trong màu xanh mực, đẹp đến mức người ta không khỏi muốn đưa tay chạm vào, đây là cảnh mà ở đô thị hiện đại không thể thấy được.
Dù hòa bình hay chiến tranh, dù giàu sang hay nghèo đói, dù cổ đại hay hiện đại, ánh trăng trên đỉnh đầu vẫn luôn như vậy.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, như có gì đó vây quanh cô, là nỗi buồn và sự cô đơn.
Cô không phải người có cảm xúc mạnh mẽ, khi còn đi học mọi người đều gọi cô là mọt sách, sau khi đi làm họ gọi cô là người cuồng công việc, nhưng cô cũng rất nhớ gia đình và quê hương của mình, cô vô cùng chán nản và nặng nề, nhưng lại không biết làm sao để trút ra.
Người xưa tin rằng mặt trăng ở trên bầu trời, nhưng là người hiện đại, Tô Liên Y biết rằng mặt trăng và trái đất là riêng biệt và cách xa nhau.
Có lẽ hàng trăm nghìn năm trước, mặt trăng cũng giống như bây giờ.
So với những hiện tượng thiên văn này, đời người thật ngắn ngủi, con người cũng thật nhỏ bé. Trong trăm năm ngắn ngủi này, chúng ta phải trải qua biết bao thăng trầm của số phận, đau khổ vì bệnh tật, sinh tử ly biệt, vất vả nhất trên thế gian này chính là con người, vậy tại sao không tự tìm cho mình niềm vui, cũng coi như là niềm vui trong khổ đau.
Cô đã chết, nhưng may mắn vẫn còn có anh chị em của cô chăm sóc cha mẹ, đó là mối bận tâm duy nhất của cô.
Cô nhảy ra khỏi chậu, bắt đầu chăm chỉ làm việc, không nghĩ về những chuyện buồn đấy nữa, dùng sự mệt mỏi để kiềm chế những suy nghĩ linh tinh của mình.
Quần áo quá bẩn, đến mức Tô Liên Ý phải cười bất lực. Phải thay đến năm chậu nước, dùng rất nhiều bột xà phòng, mới nhìn thấy được màu sắc ban đầu của quần áo. Khi vắt quần áo và treo lên dây phơi cao, Liên Y mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, lưng và chân đau nhức.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trăng đã lặn về hướng đông rồi, bầu trời màu xanh mặc lúc nãy dẫ dần dần chuyển sang màu tím - Cô đã giặt quần áo cả một đêm.
Khác với tâm trạng chán nản lúc trước, giờ đây tâm trạng cô bỗng trở nên thoải mái hơn, còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tô Liên Y sửng sốt một lúc, nhớ lại hồi nhỏ từng xem một tác phẩm của diễn viên hài Triệu Bản Sơn, trong đó có một câu - Tôi nghĩ nhân dân lao động mới là người đẹp nhất!
Nghĩ đến thời trang làm ruộng “hiện đại” của Triệu Bản Sơn, cộng với hương vị đậm chất Đông Bắc của ông, vừa rất hài hước vừa hấp dẫn được người hâm mộ.
Trong sân vang lên tiếng cười giòn tan, êm tai như tiếng chuông bạc, du dương như chim sơn ca, nỗi buồn bị đè nén cũng bị cuốn đi, khoảng sân yên tĩnh tràn ngập niềm vui.
Đèn trong phòng đã tắt, không ai phát hiện, trước cửa sổ có một bóng dáng cao lớn, đôi mắt lạnh lùng trầm tư, hai hàng lông mày nhíu chặt.