49.1 – Bảo vệ "Liên Y?... Ồ, là Liên Y à." Đôi mắt mờ đυ.c của Tô Phong dần dần tỉnh táo, cảm thấy có chút thất vọng.
"Cha, không còn sớm nữa, con tới giúp cha dọn dẹp nhà cửa, cha dậy trước đi." Tô Liên Y quyết định, cô nhất định phải làm mọi thứ trong khả năng để thay đổi họ, đưa họ đi đúng đường, sống một cuộc đời tốt đẹp.
Tô Phong vẻ mặt kinh ngạc nói: "Con gái, con nói cái gì cơ?"
Trong lúc nói chuyện, Liên Y đã không ngừng tay, cô bắt đầu nhặt những bộ quần áo bẩn mà Tô Phong vứt lung tung rồi ném ra ngoài cửa, “Từ ngày mai, con sẽ cho tam đệ đến nhà con, con đã nhờ hàng xóm là Hoàng thị dạy nó học chữ. Tam đệ năm nay đã mười bốn tuổi rồi, nếu bây giờ không học thì muộn mất.”
Tô Phong ngồi dậy, dừng việc mặc bộ quần áo mới được nửa chừng lại, mở to mắt ngạc nhiên nói: "Ta nói này, Liên Y à, con làm sao thế? Có phải con không khỏe không? Sao tự dưng lại bắt đệ đệ của con học chữ thế?"
Liên Y cụp mắt xuống, hàng mi dày che đi sự tinh ranh trong ánh mắt. Cô vốn tưởng sẽ phải đấu khẩu một trận, nhưng không ngờ vừa mới đây đã phát hiện điểm yếu của Tô Phong, thế này thì dễ rồi.
“Cha, đêm qua con mơ thấy nương.”
Quả nhiên, sau khi Tô Phong nghe được lời này, lập tức ngồi thẳng dậy, mặt đỏ bừng kích động, thậm chí nói năng lắp bắp: "Thật sao? Nương của con... bà ấy đã nói gì?"
Liên Y bỏ quần áo trong tay xuống, đi tới trước mặt Tô Phong, cố gắng làm vẻ mặt vẻ chân thành nhất, "Nương nói, nhìn thấy con và tam đệ đều không chịu học hành, khiến bà cảm thấy rất buồn, ở dưới suối vàng không thể yên lòng."
Tô Phong sắc mặt tái nhợt, "Quế Hoa... Quế Hoa đang trách ta, nàng ấy... nàng ấy đều biết cả..."
Dù lúc này Tô Phong trông rất đáng thương, nhưng bản chất con người vốn thiện lương. Khách quan mà nói, việc Tô Liên Y và Tô Bạch trở nên thế này thực sự là trách nhiệm của Tô Phong.
“Ừ, nương nói, bà không thể tha thứ cho cha.” Giọng điệu của Liên Y lạnh lùng, lời nói như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào ngực Tô Phong.
Quả nhiên, đúng như Liên Y dự đoán, Hứa Quế Hoa chính là tử huyệt của Tô Phong! Lúc này, Tô Phong vô cùng đau đớn.
“Nhưng nương cũng nói, bây giờ khắc phục tình trạng này cũng chưa muộn. Đêm qua sau khi được nương dạy dỗ, con đã ngộ ra rất nhiều điều. Nương bảo con truyền đạt lại ý của bà cho cha, và giao cho con nhiệm vụ phải đưa Tô Bạch đi theo con đường đúng đắn.” Liên Y tiếp tục nói.
Tô Phong ngồi phịch xuống giường, mùi rượu trong phòng dần dần tan đi, không biết là lời nói của Liên Y khiến Tô Phong tỉnh táo, hay là vì mùi rượu tan đi nên ông mới tỉnh táo.
"Nương của con... thật sự... nói như vậy sao?" Giọng Tô Phong yếu ớt.
"Ừm, cha, việc liên quan đến nương, sao con có thể nói dối được chứ?" Liên Y đáp.
Một lúc sau, Tô Phong mới chậm rãi gật đầu, không còn vẻ kiêu ngạo hống hách như trước nữa, dường như đã già đi mười tuổi, ông rời khỏi giường, chậm rãi bước ra khỏi phòng, ngồi xuống chiếc ghế trong sân, vò đầu suy nghĩ.
Liên cảm thấy có chút có lỗi với Tô Phong, nhưng sau đó cô nghĩ lại, tuy rằng Tô Phong không gϊếŧ người, phóng hỏa, nhưng ông cũng không ít lần bắt nạt kẻ yếu.
Ông cần phải bình tĩnh mà suy ngẫm, hy vọng Hứa Quế Hoa thực sự có thể thay đổi được ông.
Liên Y mở tất cả các cửa sổ trong phòng, không khí trong lành lập tức tràn vào, lấp đầy không gian bị phủ bụi bao lâu nay.
Cô lặp lại công việc vừa làm trong phòng của Tô Bạch, ném quần áo bẩn ra sân, tháo chăn ra, phơi lõi chăn lên dây, vứt tấm ga bẩn đến nỗi không còn nhận ra màu ban đầu ra sân chờ giặt.
Khi Tô Liên Y bước ra khỏi phòng, bên trong đâu còn mùi rượu nồng nặc như lúc trước nữa? Chỉ còn lại hương thơm nhẹ nhàng của bột bồ kết.
"Tiếp theo, chúng ta giặt quần áo trước." Liên Y xắn tay áo lên, gom tất cả quần áo bẩn lại với nhau, đưa tay nhanh chóng tóm lấy Tô Bại đang định chạy trốn: "Đệ định đi đâu đấy? Ở lại làm việc."
Tô Bạch mặt mày bí xị, đành phải miễn cưỡng ở lại.