Chương 37.1: Trở về

37.1 – Trở về

Đây là ngày thứ tư kể từ khi Tô Liên Y rời khỏi Tô Gia thôn.

Sáng sớm, Đại Hổ đứng trong sân, nhìn chằm chằm vào cửa sân đã đóng chặt. Chỉ một canh giờ nữa là tròn ba ngày ba đêm. Từ đó, anh và Tô Liên Y sẽ thành kẻ thù, nếu gặp lại nhau, anh sẽ gϊếŧ cô.

Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc và sống chung với một người phụ nữ. Anh đã quen với việc, buổi sáng có người chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, buổi trưa có người giao đồ ăn và nước uống ra đồng, buổi tối có người ngồi cùng anh lặng lẽ đếm sao.

Anh đã quen với những lần thay đổi ấn tượng về cô, những lần kinh ngạc trước những ý tưởng kỳ lạ của cô, nhưng chưa từng nghĩ rằng, sự chung sống như thế này lại kết thúc bằng sự lừa dối và phản bội.

Anh rất mong đây chỉ là một sự hiểu lầm, mong rằng khi anh mở cửa sân, Tô Liên Y đã ở bên ngoài và nói - Tôi về rồi đây.

Trong vô thức, Đại Hổ thực sự đã bước ra và mở cửa. Đương nhiên, bên ngoài không có ai cả.

Đại Hổ ngẩn người trong giây lát, nhận ra mình thật ngây thơ, anh vừa làm gì vậy? Rõ ràng là đang tự lừa dối chính mình. Xem ra, kiếp này anh sẽ không thể kết bạn với Tô Liên Y, mà chỉ có thể trở thành kẻ thù, như lần đầu gặp nhau!

Có tiếng xe lừa từ xa truyền đến, thì ra là xe lừa của xưởng rượu Tô Gia.

Đại Hổ nhìn thoáng qua, không khỏi tự cười nhạo: "Thúc từ giờ không cần đến nữa đâu, Tô Liên Y đã đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa."

Lão Mã giật mình: “Đại Hổ, ngươi nói cái gì vậy?” Ông thắc mắc sao hôm nay Đại Hổ lại kỳ lạ như vậy.

Đại Hổ toàn thân căng cứng, cơ bắp siết chặt lại, anh ghét cảm giác bị phản bội này. Anh muốn lập tức đi tìm cô, gϊếŧ chết cô. Không chỉ cô, mà cả Tô gia của cô! Cả nhà toàn những kẻ độc ác, anh sớm đã không nhịn được rồi! Nếu không phải có nhiệm vụ...nếu không phải có nhiệm vụ!

Lão Mã nhìn Đại Hổ đang cúi đầu, cảm thấy kỳ lạ, con lừa dường như cảm nhận được sát khí toả ra từ người Đại Hổ, nó lo lắng không yên, lắc lắc đầu, móng trước không ngừng đào đất.

Cuối cùng, Đại Hổ thở dài một hơi nặng nề. "Tô Liên Y đã đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa." Nếu anh thật sự làm như vậy, thì có khác gì những kẻ ác đó chứ?

Chỉ mới ba ngày, sao anh lại nghĩ rằng Tô Liên Y chắc chắc sẽ không bao giờ trở lại chứ? Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao, chỉ là trong lòng anh có một cảm giác mãnh liệt - Tô Liên Y đã đi rồi, không trở lại nữa.

Nhìn thấy Đại Hổ thường ngày ít nói, nay lại có hành động kỳ lạ, lão Mã khó hiểu. "Đại Hổ, hôm nay cậu sao vậy? Thấy không khoẻ à? Lát nữa đi gặp đại phu xem sao, nhưng trước tiên cậu đưa Liên Y vào nhà trước đi, cô ấy đang ở trong xe."

Đại Hổ sững sờ, Tô Liên Y ở trong xe ư?

“Đêm qua ta đến huyện thành giao rượu, bánh xe bị hỏng, không còn cách nào khác phải dừng lại qua đêm để tìm thợ sửa. Sáng sớm mới vội vã quay về, vừa đi đến đường lớn, thì thấy Liên Y một mình bước trên đường, ta vội vàng cho cô ấy lên xe, cô ấy chắc chắn đã mệt lắm rồi, vừa lên xe thì ngủ say sưa, đến giờ vẫn chưa tỉnh.” Lão Mã vừa nói vừa nhích người sang một bên, để lộ ra khoang xe chật hẹp.

Đại Hổ nhìn vào, quả nhiên, người đang ôm tay nải ngủ ngon lành trong khoang xe, không phải Tô Liên Y thì ai?

Không biết cô đã đi đâu, giày và ống quần đầy bùn đất, Tô Liên Y vốn ngủ rất nhẹ, mỗi ngày đều dậy sớm dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn, nhưng hôm nay, dù anh và lão Mã đã nói chuyện khá lâu, cô vẫn chưa tỉnh, rõ ràng đã quá mệt mỏi và kiệt sức.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bế thê tử của cậu vào nhà đi." Lão Mã bĩu môi, trầm giọng nhắc nhở Đại Hổ.

Đại Hổ toàn thân cứng đờ, cảm thấy tai mình nóng ran. Anh... chưa từng chạm vào phụ nữ.

“Một thanh niên như cậu không bế, chẳng lẽ muốn ta, một lão già bế ư? Đừng nói đến chuyện có hợp lễ giáo hay không, chỉ nói riêng về thân hình của Liên Y, thì ta, một ông già gầy gò thế này, làm sao mà bế nổi." Lão Mã nói tiếp.