35.2 - Tin tưởng Quả nhiên có vấn đề! Đại Hổ thả chiếc liềm trong tay xuống, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cau mày nhìn chằm chằm Tô Liên Y đang nhặt rau: “Cô có âm mưu gì?”
Liên Y cười khúc khích, ném rau trong tay đi, ánh mắt tươi tắn nhìn Đại Hổ đang ngồi đối diện, chỉ cách cô hai bước. “Ta một cô thôn nữ, có thể có âm mưu gì? Tôn đại ca tuy đã khoẻ hơn, có thể ra đồng, nhưng chỉ cần ngừng ăn rong biển, không biết lúc nào bệnh sẽ lại tái phát. Tình hình của Tôn gia người cũng thấy rồi đấy, nhà chỉ có bốn bức tường, chẳng lẽ chúng ta không nên giúp một chút sao?”
Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý.
Câu “chúng ta” của Tô Liên Y khiến Đại Hổ sững sờ trong chốc lát, trong tim có một cảm giác kỳ lạ, như thể hai người đã là một gia đình, là một thể thống nhất.
Thói quen là thứ thật đáng sợ!
Dù trong lòng có chút kỳ lạ, nhưng giọng Đại Hổ đã hoà hoãn hơn: “Để Triệu thị viết thư tìm người mang đến, hết bao nhiêu tôi trả.”
"Vậy sao mà được? Họ đã giúp chúng ta rất nhiều, sao có thể lại làm phiền đại bá mẫu chứ?" Liên Y lập tức phản bác.
Đại Hổ hơi nheo mắt lại, quan sát Tô Liên Y, cố gắng tìm kiếm manh mối trên mặt cô: "Cô tự đi?”
“Nếu như anh có thời gian, có thể đi cùng tôi.” Trên khuôn mặt trắng nõn của Liên Y chỉ có vẻ chân thành, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đại Hổ, rất thẳng thắn.
Không biết vì sao, Đại Hổ bỗng thấy có chút xấu hổ, sau đó lại có cảm giác tai nóng bừng, "Tôi không đi." Anh còn có nhiệm vụ, vốn không thể rời khỏi Tô gia thôn.
Liên Y cười thầm trong lòng, cô chờ chính là câu nói này, cô nhún vai: "Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ một mình tôi thôi."
Đại Hổ cúi đầu, nhặt con dao lên, chậm rãi mài đi mài lại trên đá: “Bên ngoài không tốt như cô nghĩ đâu, hoàng đế bệnh nặng, Nam Khang Vương và Đông Phúc Vương đóng quân ở biên giới nổi loạn, thời loạn lạc nhiều cướp bóc, một người phụ nữ đi một mình, chỉ cần một chút sơ sẩy, hậu quả có thể là sống không bằng chết."
Đại Hổ tựa hồ đang nói về sự nguy hiểm khi tới Phương Trì, nhưng thực chất anh lại có ý khác.
Tim Liên Y bỗng lỡ nhịp, đấy cũng là điều cô luôn lo lắng. Thực tế không giống như tiểu thuyết, nhân vật chính luôn có thể biến nguy thành an, nếu một người phụ nữ gặp nguy hiểm, thực sự sẽ không sống nổi, chết không xong. Ở hiện đđ cũng vậy, chứ đừng nói đến cổ đại nơi hệ thống pháp luật vẫn chưa hoàn thiện.
"Ừm, ta biết rồi, nhưng Tô gia thôn và Phương Trì cách nhau không xa, hẳn là không có nguy hiểm gì, yên tâm đi.” Liên Y nói, khởi đầu chưa xong, sao có thể chết trước chứ? Cô không đi ra xem thử, sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ?
Đại Hổ tăng tốc độ mài dao, âm thanh sắc lạnh càng lúc càng lớn, “Còn nữa.” Giọng nói không còn hoà nhã như trước, mà lạnh lùng hơn. "Tô Phong, Tô Hạo, Tô Bạch đều ở Tô gia thôn, hoà thượng chạy được nhưng chùa vẫn còn đó, nếu cô thật sự nghĩ không thông, tôi không ngại giúp cô chăm sóc người nhà đâu."
Tô Liên Y tay run rẩy một chút, lập tức giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục nhặt rau, trong lòng hoảng loạn. “Anh không tin tôi đến vậy sao?”
Nghe vậy, Đại Hổ đặt con dao trên tay xuống, nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. “Cô mong tôi tin cô à?”
Liên Y nhặt rau càng nhanh hơn, nhưng lại không dám ngẩng đầu lên. "Anh nói xem?"
Đại Hổ nhất thời không có trả lời, ngay lúc Tô Liên Y định ngẩng đầu lên, thì cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ, cằm của cô bị nắm chặt: "Cô, hy vọng tôi tin tưởng cô sao?" là Đại Hổ.
Cằm của Liên Y bị nắm đau, buộc phải ngước lên nhìn anh.
Đại Hổ mặt đầy vết loét, nhưng mắt lại sâu như hồ nước, trong ánh mắt lạnh lùng tràn đầy nghi ngờ và đánh giá, sát khi trên người anh khiến Tô Liên Y cảm thấy rùng mình.
"...Hy vọng." Hết cách, cô chỉ có thể trả lời như vậy.
Cô có thể nhận ra, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo trước mặt dần dần có thêm chút ấm áp, như thể vừa rồi không chỉ đang ép buộc cô, mà còn ép buộc chính anh.
Khi cằm được thả ra, Liên Y mới cảm thấy cổ đau nhức.
“Hy vọng, cô đừng làm tôi thất vọng.” Đại Hổ kéo chiếc khăn khỏi sợi dây trong sân, rồi bước ra ngoài.
Đại Hổ rời đi, trong sân trống rỗng, Tô Liên Y ngơ ngác ngồi trong sân, ngước nhìn vầng trăng sáng treo trên bầu trời, lòng đầy mâu thuẫn, không biết mình nên đi đâu về đâu.
Trên Tiên Thuỷ Sơn, hồ Tiên Thuỷ quanh năm lạnh lẽo, sâu không thấy đấy.
Đại Hổ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lặng lẽ ngâm mình trong nước, ánh trăng bạc chiếu rọi khiến cơ bắp rắn chắc của anh càng trở nên hoàn mỹ hơn. Anh ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng sáng, thực ra anh không phải kẻ gϊếŧ người, những điều anh nói hôm nay cũng là bất đắc dĩ.
Anh thực sự hy vọng mối quan hệ hợp tác với Tô Liên Y có thể thành công, hy vọng Tô Liên Y sẽ không làm anh thất vọng.