Lần đầu đến thế giới khác 032.2, Goá phụ "..." Tô Liên Y đầu óc hỗn loạn. “Là tôi đánh cô sao?” “Tô Liên Y” khốn kiếp này, ác đến mức ức hϊếp cả goá phụ nhỏ, cướp đồ thì cướp đồ, sao lại ra tay đánh người chứ?
Goá phụ gật gật đầu, trên mặt đều là nghiêm túc: “Ta chỉ muốn nhắc nhở cô, chiếc lược rất sắc, lúc dùng phải cẩn thận, nếu không sẽ dễ bị thương. Nhưng cô tưởng tôi muốn phản kháng, nên… nên... nên là đánh tôi…”
"..." Tô Liên Y hoàn toàn không nói nên lời, không biết nên trách “Tô Liên Y” vô lương tâm, hay là cảm thán về sự vô tri của quả phụ nữa, lúc này, cô thật sự muốn ký đầu cô gái này như đã làm với Tô Bạch - Góa phụ ngốc nghếch, tỉnh táo lên đi!
Những tảng đá trên mặt đất dính đầy máu, chứng tỏ vết thương rất sâu. “Cô là hàng xóm của tôi ư?” Không đến Tôn gia được rồi, cô phải về nhà chăm sóc vết thương.
"Ừ, đúng vậy." Góa phụ nhỏ trả lời, đôi tay run run che miệng, đôi mắt đỏ hoe nhìn vết thương trên lưng Liên Y.
Cô ấy chảy rất nhiều máu, trên bộ quần áo đã rách cũng bị nhuộm đỏ.
"Cô về trước đi, lát nữa tôi sẽ nhờ Đại Hổ giúp cô xách nước đổ đầy thùng." Nói xong, cô quay người rời đi.
"Tôi... tôi... tôi đưa cô ..." Góa phụ nhỏ đuổi theo cô.
Liên Y bất đắc dĩ lắc đầu, sắc mặt đã trắng bệch vì đau đớn, “Vết thương ngoài da thôi, tôi không sao, vừa rồi chắc cô cũng đã bị kinh động, trở về tự hầm chút canh gà để bồi bổ đi, hai ngày này cố gắng đừng cử động nhiều.”
“…Ò.” Góa phụ nhỏ ngoan ngoãn gật gật đầu, do dự mãi, cuối cùng không nói ra sự thật rằng gà mái đẻ trứng của mình đã bị Tô Liên Y cướp mất, hơn nữa dù có gà, cô cũng không dám gϊếŧ.
Khi Tô Liên Y về đến nhà, mắt cô đã tối sầm.
Sau lưng đau đến tê dại, cổ tay cũng không khác gì.
Vết thương ở sau lưng, tay phải không dùng được, trong nhà cũng không có ai, hết cách, cô đành phải bước đến bên bàn, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, tay trái dùng sức rót một ít nước, uống để bổ sung thể lực, bắt đầu nghĩ xem lát nữa làm sao dùng tay trái xử lý vết thương.
Cổng mở ra, có người bước vào, dáng người cao lớn, là Đại Hổ.
Đại Hổ nhìn thấy sau lưng Tô Liên Y đầy máu, lông mày nhíu chặt, quoay người đi vào phòng.
Liên Y quay đầu, nhìn chằm chằm con người ít nói kia đi vào trong nhà, rồi đi vào phòng, cô muốn mắng to – đúng là đồ vô lương tâm, dù không phải vì mối quan hệ hợp tác của hai người, thì nể tình cô đã nấu ăn mấy ngày qua mà thăm nửa câu chứ.
Đại Hổ vào phòng không lâu, lại đi ra, đặt một chiếc bình gốm màu nâu lên bàn.
Liên Y nhìn nhìn: "Đây là cái gì?" Giọng nói yếu ớt.
“Thuốc kim sang” Đại Hổ trả lời.
*Thuốc kim sang: thuốc bôi vết thương do đao kiếm gây ra Liên Y vô cùng ngạc nhiên, ở đây vậy mà có thuốc kim sang, thật tuyệt vời! Cô đang lo lắng không biết dùng thuốc gì để giảm viêm, cầm máu, thì đã có thuốc kim sang!
"Tôi đi gọi Ngô thị." Xoay người rời đi.
Liên Y cầm bình thuốc kim sang, nhìn bóng lưng Đại Hổ, cuối cùng dựa lên bàn mỉm cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Mặc dù không biết lai lịch của đối phương, nhưng thật tốt khi giúp đỡ lẫn nhau như thế này.
Chỉ trong chốc lát, Đại Hổ lại quay lại.
"Sao vậy?" Liên Y hỏi.
Đại Hổ chỉ ra bên ngoài: "Có người tới, nói muốn chăm sóc ngươi."
"Chăm sóc tôi?" Liên Y bối rối, chẳng lẽ ở Tô gia thôn này còn có người liên quan đến “Tô Liên Y” sao?
Một lúc sau, người ngoài cửa cẩn thận thò đầu nhỏ ra, để lộ đôi mắt to trong veo như nai con, “Để tôi… để tôi chăm sóc cô đi…”
Không phải ai khác, mà chính là góa phụ nhỏ mà cô vừa cứu.