Lần đầu đến thế giới khác 028, Tin đồn Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, Đại Hổ xách nông cụ chuẩn bị ra đồng.
Vừa ra khỏi cổng, anh đã nhạy bén nhận thấy cách đó không xa có mấy người đang cúi đầu thảo luận chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn về phía anh. Anh vừa nhìn qua, thì những người đó vội vàng trốn vào trong góc.
Đại Hổ hơi nheo mắt, cố gắng nhớ xem những người đó là ai. Anh nhớ ra mấy hôm trước khi sửa nhà, họ đã đến xem náo nhiệt, chắc chắn là người Tô gia thôn. Vậy nên, anh tạm thời yên tâm, đóng cổng lại và đi về hướng đồng ruộng của mình.
Càng tiến gần đến đồng ruộng, sắc mặt của Đại Hổ càng trở nên khó coi, lòng đầy nghi ngờ. Đây không phải ảo giác, những người đó chắc chắn đang bàn tán về anh! Nhưng mà, anh có gì để họ bàn tán chứ?
Cùng lúc đó, Liên Y ở bên kia thu dọn bát đĩa, ngâm một nắm đậu vào chậu, chuẩn bị buổi tối nấu thịt lợn xào đậu xanh. Sau đó đổ đầy một chậu nước, làm ướt miếng giẻ rồi bắt đầu lau phòng từ trên xuống dưới.
Bỗng nhiên, cửa sân bị đẩy ra, có người xông vào.
Liên Y nhướng mày, thầm nghĩ với danh tiếng xấu của cô, liệu có ai dám tự ý đột nhập vào nhà cô chứ? Chẳng lẽ là tam đệ Tô Bạch của Tô Liên Y?
"Liên Y muội muội, Liên Y muội muội, không xong rồi." Người đó hoảng sợ hét lên, là Ngô thị.
Liên Y vứt giẻ lau đi, vội vàng ra khỏi nhà, "Tôn đại tẩu, hôm nay không ra đồng à?" Lúc này Tôn đại tẩu phải đang làm việc ngoài đồng mới đúng.
Ngô thị, người đang mặc một bộ quần áo thô vá, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Liên Y, khi thấy rõ cô, mới thở phào nhẹ nhõm: "Liên Y muội muội, xảy ra chuyện lớn rồi! Bây giờ ngoài kia đang lan truyền tin đồn, rằng cô có người tình ở huyện thành, đang... đang... nɠɵạı ŧìиɧ!” Ngô thị là một người phụ nữ truyền thống, đối với chị ấy, từ “nɠɵạı ŧìиɧ” này, ngay cả nghĩ cũng không dám.
Tô Liên Y sửng sốt: "Ồ, tôi biết rồi, không có gì nghiêm trọng đâu." Chẳng lẽ Tô Liên Y thật sự người tình tròn huyện thành sao? Không thể nào, cô ta thích Nhị thiếu gia Lý gia, đến mức đàn ông trong nhà cũng không động đến, sao có thể có người tình được được?
Ngô thị sửng sốt, nắm lấy tay Liên Y, "Muội muội, muội ngốc rồi à? Đây là không chung thủy đấy!"
Ở cổ đại, tội “nɠɵạı ŧìиɧ”, đủ để lấy mạng của một người phụ nữ.
Nhìn khuôn mặt gầy gò của Ngô hết đỏ lại trắng do lo lắng, Liên Y chợt thấy vô cùng cảm động. Lúc này mà còn đến báo tin, thì phải là người thật lòng quan tâm, nếu không thì đã vội vàng chối bỏ mối quan hệ rồi.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Liên Y càng dịu dàng hơn, nắm tay Ngô thị đi vào phòng cô: “Tôn đại tẩu, tẩu cho rằng, tôi là người sẽ làm chuyện bậy bạ sao?”
"Đương nhiên không phải, Liên Y là một cô gái tốt." Ngô thị kiên quyết nói.
Tô Liên Y buông tay ra, mở tủ quần áo ra, trong đống quần áo, cô chọn ra hai bộ màu sẫm, nghiêm túc đo lên người Ngô thị: “Bộ đồ này, Tôn đại tẩu mặc có thể hơi rộng một chút, có thời gian thì sửa lại, bộ màu xám đậm là dành cho Tôn đại thẩm, hai bộ này có thể cắt ra một ít vải, xem có may được cho Tiểu Cẩm một chiếc quần dài không, dù sao cũng là màu tối, thằng bé mặc cũng không sao.” vừa so cô vừa nói một mình, hoàn toàn như một người đứng ngoài cuộc.
Ngô thị lo lắng đến mức suýt khóc: “Liên Y à, danh tiếng của phụ nữ là thứ mang theo cả đời. Nếu Đại Hổ tin tưởng, rồi hoà ly với muội, sau này muội chính là một người bị chồng bỏ, khi đi trên đường… sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng.”
Liên Y đã đo xong, quyết định chọn hai bộ quần áo, cẩn thận gấp lại, “Tôn đại tẩu, đừng lo lắng quá, muội cũng không phải là chưa từng bị chỉ trỏ sau lưng, không có gì phải sợ cả. " Cô đặt bộ quần áo đã gấp gọn vào tay Ngô thị, nói: "Tôn đại tẩu, đi ra đồng làm việc đi, xong việc thì sửa lại quần áo một chút."
Nói xong, cô đẩy Ngô thị vẫn đang luyên thuyên ra ngoài.
Ngô thị không còn cách nào khác, phải rời đi, nhà của Liên Y cuối cùng cũng trở nên im lặng.
Liên Y bước vào nhà như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dùng giẻ lau bụi. Một lúc sau, lại có khách đến, là Triệu thị.
“Liên Y, có chuyện lớn rồi.” Giống như Ngô thị, Triệu thị hoảng hốt, có vẻ như vừa từ ruộng về, vẫn còn mặc bộ đồ đi làm ruộng, đôi dép vải dính đầy bùn.
Tô Liên Y bật cười, trong lòng không khỏi cảm kích những người đã lan truyền lời đồn, vì họ khiến cô cảm nhận được tình người. Những người đến thông báo cho cô lúc này đều là những người thật lòng, không sợ bị liên lụy.
Kéo Triệu thị vào nhà, Liên Y vừa an ủi, vừa pha trà cho bà, nói chuyện một hồi, cuối cùng cũng khiến Triệu thị bình tĩnh lại, rồi tiễn bà ra khỏi nhà.
Cô bình tĩnh đi vào tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, chưa được bao lâu, ngoài sân lại vang lên một giọng nam "Tỷ, tỷ... có chuyện lớn rồi..."
Liên Y bỏ giẻ lau xuống và bước ra ngoài, cô nhìn thấy Tô Bạch loạng choạng chạy vào, thân hình mập mạp, suýt nữa thì ngã lăn vào trong.
Liên Y không có nhiều cảm xúc với cậu em này, nếu nói cậu ta tốt, nhưng lại theo Tô Liên Y làm nhiều điều ác, còn nếu nói xấu, thì lại luôn nghe theo lời chị. "Ta biết xảy ra chuyện gì rồi, đệ có thể đi ra ngoài rồi." Liên Y nhăn mặt, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Tô Bạch sửng sốt, nhìn khuôn mặt quen thuộc của nhị tỷ Tô Liên Y, vẫn là thân hình ấy, tại sao lại... xa lạ như vậy?
"Tỷ... bọn họ nói... bọn họ nói..." Tô Bạch khổ sở chỉ tay ra ngoài sân.
Liên Y nhướng mày: “Ai tung tin đồn này?”
"Không biết." Tô Bạch lắc đầu.
Tô Liên Y không khách khí đá hắn một cước, "Không biết thì đi tra đi, ngươi là tới giúp ta hay là gây thêm phiền toái cho ta vậy?"
"Vâng... vâng... tỷ, bây giờ đệ đi ngay." Tô Bạch bị Tô Liên Y đá một cái, không những không tức giận mà còn lăn lộn bò ra khỏi sân.
Khoảng sân nhỏ trở lại yên tĩnh.
Liên Y thở dài, không biết là lần thứ mấy vào phòng nhặt giẻ lau, tiếp tục công việc còn dang dở.
Sau khi dọn xong phòng mình, cô sang phòng Đại Hổ. Điều khiến cô ngạc nhiên là phòng của Đại Hổ không hề bừa bộn, mà còn rất gọn gàng. Chăn được gấp gọn gàng, ga trải giường phẳng không một nếp gấp. Đối diện giường là một chiếc bàn, trên bàn văn phòng tứ bảo bày biện gọn gàng.
Liên Y hơi cụp mắt xuống, không biết thân phận của người đàn ông này là gì? Nếu là thổ phỉ, lại thích mấy thứ văn mực này, nếu nói là văn nhân, thì trên người lại toát ra một luồng sát khí đáng sợ, thật kỳ lạ.
"Cô đang tìm cái gì?" Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một thanh âm lạnh lùng, khiến Tô Liên Y đang chìm trong suy tư giật mình, vội quay đầu lại thì thấy Đại Hổ không biết từ khi nào đã yên lặng đứng ở cửa.
Cô giơ miếng giẻ trong tay lên “Tôi đang dọn phòng, anh yên tâm, tôi không tò mò về thân phận của anh đâu, nên anh không cần phải suy nghĩ nhiều.” Nói xong, cô quay người và bước ra khỏi phòng.
Đại Hổ đóng cửa lại, không lâu sau, anh thay một bộ quần áo sạch sẽ. “Cô biết về tin đồn rồi đi”
"Ừ, tôi biết." Liên Y gật đầu.
“Cô có biết ai đã truyền ra không?” anh lại hỏi.
Không có câu hỏi hay lời giải thích nào mà mọi người mong đợi, cuộc đối thoại giữa những người thông minh thường diễn ra ngắn gọn và hiệu quả.
Liên Y khẽ mỉm cười, cụp mắt xuống: "Chắc chắn cách không xa."