Lần đầu đến thế giới khác 027.1, Cẩm Nhi Những ngày tiếp theo, Tô Liên Y rất bận rộn, cô đã nhờ Triệu thị giúp đỡ, mời người tới sửa sang lại căn nhà.
Khi nhà của "nữ ma đầu" đang sửa chữa, những ngày trước không ai dám đến xem náo nhiệt. Nhưng sau đó, tin tức về ngôi nhà có hình dáng độc đáo của Liên Y đã lan truyền nhanh chóng, một số người dũng cảm đã đến xem, phát hiện Liên Y không ở nhà, vì vậy ngày càng có nhiều người đến xem ngôi nhà này có gì đặc biệt.
Trong lúc sửa chữa, chỉ còn Đại Hổ ở lại, còn Liên Y mang số rong biển còn lại và cái cối nhỏ đến Tôn gia, cùng Ngô thị nghiên cứu cách nghiền rong biển thành bột.
Tô gia thôn là thôn có nhiều người trong tộc, mọi người đều biết nhau, Liên Y không muốn giả làm một tên lưu manh, cũng không muốn vì sự thay đổi của mình mà gây ra rắc rối lớn, nên chỉ có thể trốn tránh. Tô gia thôn vốn đã được định sẵn chỉ là nơi dừng chân tạm thời, cô không muốn dính líu quá nhiều đến mọi người ở đây.
Cái cối nhỏ dùng để nghiền thuốc và cối đá dùng để xay bột có nguyên lý hoạt động tương tự, nhưng do đây là công việc tinh xảo nên cái cối nhỏ tự nhiên cũng tinh tế hơn nhiều.
Ngô thị là người giỏi trong sinh hoạt, nấu ăn ngon, trồng cây cũng giỏi, xay được lúa mì, làm được đậu phụ, khiến Liên Y rất ngưỡng mộ. Với sự giúp đỡ của Ngô thị, rong biển khô đầu tiên được nghiền nát bằng chày, sau đó nghiền thành bột từng chút một bằng cối nhỏ.
“Liên Y muội muội, đang yên đang lành sao lại phải nghiền rong biển bột?” Ngô thị thắc mắc.
Liên Y mỉm cười, đem lọ muối của Tôn gia ra. "Cho dù Tôn đại ca thiếu kali, cũng không thể ngày nào cũng ăn rong biển, việc bổ sung kali là một quá trình lâu dài, không thể bổ sung trong thời gian ngắn. Rong biển tuy không đắt nhưng lại khó mua, chỉ có thể mua ở các làng chài xa xôi. Nhưng nếu nghiền tảo biển thành bột và trộn với muối, vừa dễ bảo quản vừa tiết kiệm hơn." Vừa nói, cô vừa đổ từng chút bột rong biển vào lọ muối rồi dùng đũa nhẹ nhàng trộn đều.
Ngô thị nhìn Tô Liên Y trước mặt, gần như quên đi hình ảnh trước đây của Tô Liên Y, lúc này mái tóc dài được cẩn thận quấn trong khăn trên đỉnh đầu, vài sợi tóc đen rũ xuống khuôn mặt trắng ngần, đôi mắt trong veo điềm tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, không gấp gáp. Chỉ cần ở bên cạnh cô, cô cảm thấy bình yên lạ thường.
" Liên Y muội muội, muội... muội đã giúp đỡ gia đình chúng tôi rất nhiều, chúng tôi phải cảm ơn và báo đáp muội thế nào đây?" Nghĩ đến nhưng ngày qua Liên Y đi đi lại lại để kiểm tra tình trạng của Tôn Đại Hải, không lấy một đồng, đã vậy còn mang đến nhiều thịt rừng và rong biển, mắt chị đỏ hoe, nắm lấy tay Liên Y không chịu buông.
Liên Y mỉm cười và nhẹ nhàng nắm lại tay chị. Thực ra, Ngô thị lúc này mới hơn ba mươi, nhưng trông có vẻ già dặn, lại như đã gần bốn mươi, đôi bàn tay gầy gò đầy vết chai. "Tôn đại tẩu, tẩu quá lời rồi, trong cuộc sống, ai có thể đảm bảo sẽ luôn thuận buồm xuôi gió chứ? Hôm nay tôi giúp chị, có lẽ nhiều năm sau tôi gặp khó khăn, chị sẽ đến giúp tôi, phải không? "
Ngô thị rưng rưng nước mắt,
gật đầu liên tục: “Không nói gì nữa, Liên Y muội muội, sau này chỉ cần muội có gì cần đến Tôn gia chúng tôi, lên núi đao hay xuống biển lửa, chúng tôi đều sẽ không từ chối.”
Liên Y dở khóc dở cười: "Tôn đại tẩu, tẩu quá lời rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Ngô thị không để ý đến sự từ chối của Liên Y, đưa tay gọi Tôn Tiểu Cẩm lại: "Cẩn Nhi, quỳ xuống."
Liên Y sửng sốt: "Tôn đại tẩu, tẩu đang làm gì vậy?"
Những đứa trẻ nhà nghèo tưởng thành sớm. Mặc dù Tôn Tiểu Cẩm chưa đầy 9 tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện. Sau khi nghe thấy lời của của mẹ, ngoan ngoãn quỳ xuống.
"Cẩm Nhi, Liên Y cô nương đối với chúng ta ơn nặng như núi, con thề đi, rằng cả đời sẽ nghe theo lời của Liên Y cô nương, phải hiếu kính cô ấy như mẹ ruột."
"Đừng... Tôn đại tẩu, như vậy không được đâu." Liên Y vội vàng thoát khỏi tay Ngô thị, muốn kéo Tôn Tiểu Cẩm đứng dậy.