Lần đầu đến thế giới khác 025.1, Bữa sáng Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, Liên Y đã thức dậy vê sinh cá nhân, vừa mở cửa đã thấy Đại Hổ đã dậy, gấp chăn màn gọn gàng, đang cúi người vào chậu rửa mặt trên bàn.
"Chào buổi sáng." Liên Y thân thiện chào hỏi, bước vào bếp, lại bắt đầu gặp khó khăn – bày trò cả ngày, cuối cùng trong nhà vẫn không có nửa hạt gạo, bữa sáng hôm nay phải làm sao đây?
Đại Hổ lặng lẽ rửa mặt xong, lau khô bằng chiếc khăn ở bên cạnh. Liên Y nhìn anh, cảm thấy càng xấu hổ, trong nhà chỉ còn lại chút rong biển khô, không thể để Đại Hổ đói bụng ra đồng được.
Khi tôi nhìn lên và nhìn thấy bộ quần áo tôi đã giặt tối qua, tôi nảy ra ý tưởng và cởϊ qυầи áo ra, cuộn lại vài lần rồi ôm vào lòng. "Đại Hổ, đợi tôi với. Tôi đi xong sẽ tới ngay." Anh nói rồi chạy ra khỏi sân.
Khi ngẩng đầu thấy quần áo đã giặt sạch hôm qua, cô nảy ra ý tưởng, kéo áo xuống, cuộn lại và nhét vào ngực. "Đại Hổ, đợi một chút, tôi đi một lúc về ngay." Nói xong, cô chạy ra khỏi sân.
Tô Liên Y chạy ra ngoài, Đại Hổ quay người nhìn bóng lưng của cô, lông mày nhíu lại.
Anh nghĩ cô không có ý định tiếp cận anh với mục đích gì khác, nếu không thì đã âm thầm theo dõi chứ không phải phô trương như vậy, anh đã suy nghĩ suốt một đêm và đưa ra phán đoán này.
Tô Liên Y đi đâu? Cô đi đến nhà Tô Chính.
Lúc này, Triệu thị nấu ăn xong, đang chuẩn bị cùng Tô Chính ăn rồi đi ra đồng, nhìn thấy Liên Y thở hồng hộc chạy đến, vội vàng đứng dậy ra đón "Liên Y, sáng sớm thế này có chuyện gì gấp gáp vậy?”
"Đại bá mẫu," Liên Y dừng lại, chưa ăn sáng mà lại chạy vội, cơ thể có chút mệt mỏi. "Cái đó... con có chút… chuyện, muốn … thương lượng với người" cô vừa nói vừa thở hổn hển.
"Mau vào nhà uống chút nước đi, dù chuyện có nghiêm trọng đến đâu còn có đại bá mẫu mà, con đừng vội." Nói xong, anh nắm lấy tay Liên Y kéo vào trong sân.
Sau khi uống vài ngụm nước, cô hít một hơi rồi nói: "Đại bá mẫu, chuyện là, nhà cháu hết lương thực rồi, cho nên Liên Y mạo muội, muốn dùng bộ quần áo này đổi lấy mấy cái màn thầu." vừa nói vừa đưa bộ quần áo trong tay cho Triệu thị.
Quần áo của Tô Liên Y khá đẹp, mặc dù cô khá mập, nhưng lại yêu thích cái đẹp, thưường xuyên mua những bộ đồ xinh đẹp cùng phấn son. Phần lớn phụ nữ nông dân ở Tô gia thôn đều mặc vải thô, nhưng quần áo của Tô Liên Y được làm từ vải mịn, có pha chút lụa, trông rất sang trọng và rất mềm mại.
Phụ nữ ai cũng thích làm đẹp, ngay cả Triệu thị, người đã lớn tuổi, cũng không ngoại lệ. Dù gia đình bà sống khá ổn, nhưng vẫn phải dành dụm cho cậu con trai thi lấy công danh, sau này còn phải cưới vợ cho con, nên chẳng có dư tiền mua sắm những bộ quần áo làm bằng chất liệu tốt như vậy.
Khi thấy đồ, Triệu thị chợt động lòng, nhưng vẫn đẩy lại, "Nha đầu, con làm vậy thì đại bá mẫu sẽ tức giận đấy, mấy cái màn thầu chẳng đáng bao nhiêu, đại bá mẫu sao lại tiếc mấy cái màn thầu chứ? Bộ đồ này... chắc đắt lắm nhỉ?"
Quần áo đương nhiên đắt tiền, lúc đó Tô Liên Y không ít lần đòi tiền cha và huynh đệ để có được những bộ quần áo đẹp này.
Tô Liên Y cũng là người biết nhìn hàng, biết rõ giá trị của bộ quần áo, “Đại bá mẫu, là Liên Y sai, hắn đáng bị phạt, ý của con không phải nói Đại bá mẫu keo kiệt mấy cái màn thầu, nhưng mà người luôn giúp đỡ con, khiến con thật sự không yên lòng, như một sự báo đáp, bộ quần áo này con xin tặng đại bá mẫu.”
Thấy Liên Y nói một cách chân thành, Triệu thị trong lòng ấm áp và vui vẻ, "Một bà già như ta mặc quần áo đẹp như vậy để làm gì chứ? Liên Y còn trẻ, nên chăm chút bản thân nhiều hơn."
Liên Y cười khổ, nàng đã mập như quả bóng rồi, chăm chút một chút có thể biến thành Dương quý phi sao? "Nói thật với bá mẫu, Liên Y có quá nhiều quần áo, không thể mặc hết được, nếu người chê bộ quần áo này quá cũ, thì lát nữa con sẽ mang cho người một bộ mới."
Quần áo của Tô Liên Y hầu như đều là mới, lý do rất đơn giản - cô lười giặt, mặc bẩn thì vứt sang một bên rồi mua mới, vì vậy những bộ đồ này đều chỉ mới qua một lần giặt.