Lần đầu đến thế giới khác 016, Thoả thuận (thượng) Đêm xuống, trong sân mát mẻ, khác hẳn với bên ngoài, trong nhà lại ngột ngạt khác thường.
Tô Liên Y vào phòng, tiện tay mang ấm nước đặt ở cửa. Liên Y không biết thứ này nên gọi là gì, nó được làm bằng sứ, hai lớp, đáy vuông, nắp tròn. Cô đoán nó là một loại bình giữ ấm, giống như bình giữ nhiệt hiện đại.
Bên trong là nước nóng cô vừa đun.
Người đàn ông ngồi thẳng bên bàn, ánh mắt không chớp, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, tạo cho người ta cảm giác nguy hiểm như sát nhân.
Liên Y lấy một chút lá trà cho vào ấm trà, sau đó đổ nước sôi vào, rất nhanh, hương trà lan toả, xua tan bầu không khí ngột ngạt.
"Uống trà." Cô đưa chén trà ra.
Người đàn ông nhìn chén trà bốc khói, sau đó liếc nhìn Tô Liên Y vẫn đang cầm ấm trà trong tay, đôi môi mỏng đột nhiên cong lên, “Đừng làm mất chuyện đề phòng vô vị như vậy, nếu tôi muốn gϊếŧ cô, thì cô nghĩ rằng ấm trà nóng này có thể ngăn được tôi sao?”
Tô Liên Y trong lòng siết chặt, quả nhiên người này không phải nhân vật đơn giản, đã nhanh chóng nhìn thấu tâm tư của cô.
Cô mang nước nóng vào không phải ngẫu nhiên, mà đều do có chủ ý cả, cố ý chọn vị trí gần cửa nhất, nếu hai người nói chuyện không hợp, cô sẽ hất nước nóng lên người anh ta, tranh thủ thời gian chạy ra ngoài kêu cứu.
Cô vẫn nhớ khi dùng gậy gỗ đánh vào người anh ta, gậy đã bị gãy nhưng anh ta vẫn đứng yên như một tảng đá, qua đó có thể thấy chênh lệch sức mạnh giữa hai người lớn đến mức nào, tốt nhất không nên lấy trứng chọi đá.
Điều mà người đàn ông này sợ nhất là bị phanh phui, anh ta ở đây là để che giấu danh tính của mình. Một khi bị bại lộ, tất cả mọi thứ anh ta làm sẽ thất bại, nếu người dân Tô gia thôn cảnh giác, thì lần sau sẽ khó thực hiện được.
Dù biết rõ là như vậy, nhưng cô cũng không điểm phá, lúc này là thời điểm ngu ngốc nhất để tranh cãi, nếu anh ta đã trực tiếp nói ra, thì tình hình sẽ không phát triển theo hướng xấu nhất.
Cô tự rót cho mình một chén trà, thư thả ngồi đối diện với người đàn ông.
"Cô không phải Tô Liên Y, nhưng cô là một người thông minh." Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen sâu thẳm.
Liên Y gật gật đầu, "Anh cũng không phải tên ngốc Đại Hổ, nhưng tôi thấy anh là một người thẳng thắn, nói chuyện với người thông minh cũng sảng dễ hơn, nói đi, rốt cuộc anh có thân phận gì."
Người đàn ông không ngờ cô không chỉ không bất ngờ mà còn rất thản nhiên, có chút thú vi, đôi mắt hơi nheo lại, “Người nào biết thân phận của tôi đều phải chết, chỉ có người chết mới khiến tôi yên tâm, cô còn muốn biết thân phận của tôi không?”
Liên Y thành thật lắc đầu: "Tôi không phải là người hay tò mò, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Người đàn ông cười: “Đúng là một người biết trân trọng mạng sống của mình.”
"Trên đời này ai không tiếc mạng sống của mình chứ? Nếu anh không tiếc mạng sống, thì sao lại chấp nhận làm phu quân của một nữ lưu manh chứ?" Cô phản biện lại.
Người đàn ông nghe vậy có vẻ hơi tức giận, giọng nói to hơn một chút. "Tôi không phải là người tham sống sợ chết, những điều này là vì cẩn trọng mà thôi."
"Ừ, biết rồi." Anh cẩn trọng, còn người khác thì không chắc? Ngoài anh ra, trên thế giới này ai cũng là đồ ngốc sao? Tô Liên Y nghĩ vậy nhưng không nói ra, cô không thích làm những việc vô ích.
"Vậy còn cô là ai?" Người đàn ông hỏi.
Liên Y bật cười, người đàn ông này mặc dù lạnh lùng và hơi lãnh khốc, nhưng nghĩ lại có chút trẻ con. "Anh không nói cho tôi biết thân phận của anh, tại sao tôi phải nói cho anh? Chúng ta hợp tác đi.” nói xong, cô nhìn anh đầy mong đợi.
Người đàn ông chính trực nhưng không khéo đưa đẩy, nếu không sẽ không tức giận khi cô nói "tiếc mạng sống", anh ta ghét nhất việc người khác bảo mình sợ chết, cộng thêm khí thế nghiêm nghị của anh, không phải quân nhân thì là gì? Tất nhiên, tất cả điều này chỉ là suy đoán của cô.
Người phương Tây có câu nói: Tò mò gϊếŧ chết con mèo, ngay cả mèo chín mạng cũng chết vì tò mò, chứ nói gì con người yếu đuối?
Chỉ cần đạt được mục đích, cô không quan tâm người đàn ông đó là ai, cũng không cần biết là người tốt hay xấu.
Hợp tác với một người không rõ nguồn gốc là rất nguy hiểm, nhưng đó là con đường tắt. Cô là một người thích mạo hiểm, so với con đường bằng phẳng, cô càng thích những con đường gồ ghề nhưng nhanh chóng hơn.
"Hợp tác?" Người đàn ông sửng sốt. Tại sao anh luôn cảm thấy quyền chủ động của mình bị người phụ nữ có vẻ ngây thơ này cướp đi?
"Ừ, hợp tác." Liên Y gật đầu, "Ngươi đến tìm ta để nói chuyện, mục đích không phải là hợp tác sao?" Nghĩ lại, việc của người đàn ông này có lẽ rất quan trọng, thậm chí không thể có chút sai sót nào, cho nên anh ta mới lo lắng về sự thay đổi của cô và phải trực tiếp thăm dò.
Điều này giống như việc điều trị, bệnh càng nghiêm trọng thì càng cần phải dùng phương pháp mạnh mẽ hơn, chỉ những trường hợp tương đối nhẹ mới có thể sử dụng được phương pháp điều trị bảo tồn.
"Tôi chỉ muốn biết, cô là ai và mục đích Tô gia thôn của cô là gì." Người đàn ông toàn thân căng cứng, không còn vẻ bình tĩnh như trước, cố gắng kiểm soát hơi thở đang dần mất nhịp.
Liên Y cảm nhận được sát khí, nhưng cô biết, người đàn ông này sẽ không gϊếŧ cô, trừ khi không còn cách nào khác, nếu anh ta gϊếŧ cô, hình tượng mà anh ta đã dày công xây dựng và bảo vệ sẽ tan biến.
"Tôi thực sự là Tô Liên Y, chỉ là sau khi bị nha hoàn Thuý Nhi của Lý gia đánh ngất, thì đã bị mất trí nhớ và tính cách cũng thay đổi, Anh có thể đến Lý gia nghe ngón, cũng có thể hỏi Mã đại thúc, hơn nữa" cô dừng lại một lúc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, "Tôi không biết anh là ai, cũng không biết anh muốn làm gì, nhưng chỉ cần anh không đại khai sát giới ở đây, tôi sẽ không can thiệp."
“Dựa vào đâu tôi phải tin cô?” Giọng anh phát ra từ kẽ răng.
Liên Y suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười: "Anh chỉ có thể tin tôi, không còn lựa chọn nào khác."
"Còn y thuật của cô thì sao? Đồ lưu manh Tô Liên Y đó, biết y thuật ư?"
Liên Y kiên nhẫn giải thích: "Đại Hổ... nếu anh thật sự tên là Đại Hổ, ngươi không cảm thấy mình đang lẫn lộn đầu đuôi sao? Tôi là ai không quan trọng, gay cả Tô Liên Y trước đây cũng chưa chắc đã giúp ích cho kế hoạch của anh." Ngược lại, một người hợp tác với anh sẽ có ích hơn, không phải sao?
"Cô nói muốn hợp tác, vậy mục đích của cô là gì?" Người đàn ông hỏi.
Liên Y nở một nụ cười, cô đang chờ câu nói này: "Sau khi anh hoàn thành việc của mình, hãy đưa tôi rời khỏi Tô gia thôn. Tất nhiên, nếu có thể cho tôi một khoản tiền thì sẽ tốt hơn." Những điều này đều là nói dối, theo kế hoạch của cô, cô cần tìm hiểu về thế giới này trước khi anh ta hoàn thành kế hoạch, tìm được cách mưu sinh, rời khỏi chỗ này.
Người đàn ông sẽ đưa cô rời đi sau khi hoàn thành việc của anh ta ư? Thật nực cười, bình thường trong tình huống này, để bịt miệng, kết cục duy nhất của cô chính là cái chết! Cô nói như vậy chỉ để đánh lừa anh ta.
Người đàn ông có tin Tô Liên Y không? Đương nhiên là không, Có yên tâm vè cô không? Lại càng không.
Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, đúng như Liên Y suy đoán, nếu anh dễ dàng gϊếŧ cô ấy, anh sẽ mất đi sự ngụy trang hoàn hảo nhất, đây cũng là lý do tại sao lúc đầu anh phải chịu đựng Tô Liên Y làm khó anh vô số lần, và dù cô có đánh anh trên đường, anh cũng không đánh trả.
"Được, chúng ta hợp tác." Người đàn ông nói.
"Rất dứt khoát." Liên Y khen ngợi.
“Từ giờ trở đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu cô có bất kỳ hành động bất thường nào, tôi sẽ gϊếŧ cô." Anh ta đưa tay nắm chặt chén trà, cơ bắp trên cánh tay căng lên, chiếc chén lập tức vỡ tan.
Liên Y nhìn chén trà vỡ, cảm thấy một cơn gió lạnh thổi sau lưng. Ngay cả việc bóp vỡ một quả trứng sống cũng cần sức rất lớn, huống chi là chén sứ dày như vậy, người cổ đại ăn gì mà khoẻ như vậy?
"Được rồi, nếu tôi lỡ lời, anh có thể gϊếŧ tôi, nhưng nếu đã ăn ở trong nhà của tôi, còn cần tôi giúp che giấu, không phải ngươi cũng cần thực hiện một chút nghĩa vụ sao?" Chuyện lớn đã nói xong, Tô Liên Y quyết định tiếp tục bàn luận về những chuyện nhỏ này.
“Ừ, cô nói đi.” Người đàn ông gật đầu, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy tò mò, muốn biết người phụ nữ mập mạp thông minh này muốn gì ở mình.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn và mập mạp duỗi ra trước mặt anh, "Đầu tiên, là chi phí trong nhà."
Người đàn ông sửng sốt, chi phí trong nhà?
Liên Y nhướng mày, rất ghét cảm giác không bột đố gột nên hồ, “Đừng giả vờ không hiểu, chi phí trong nhà, chính là tiền, chi phí sinh hoạt, bạc, đồng xu, xu vuông, có thể dùng để mua lương thực và những thứ khác đó." Người đàn ông này phong thái cao quý, rõ ràng không phải người dưới quê, dù là chạy trốn hay đang giải quyết công việc, trên người chắc chắn có tiền.
*Gọi là xu vuông vì ngày xưa đồng tiền bằng đồng có lỗ thủng hình vuông