Lần đầu đến thế giới khác 012, Chẩn bệnh (phần thượng) Tôn đại tẩu, bà lão và cậu bé cùng chạy vào trong phòng, kinh ngạc nhìn Tô Liên Y bình tĩnh cấp cứu, kỹ thuật vô cùng điêu luyện.
Không lâu sau, Tôn đại ca tỉnh dậy.
"Cha, cha tỉnh rồi, cha..." Đứa trẻ kiên cường khi nhìn thấy cha tỉnh lại, cuối cùng cũng không cầm được khóc lên. Chị Tôn và bà lão cũng chạy về phía trước, thấy Tôn đại ca tỉnh dậy, vừa vui mừng vừa cảm động rơi lện, thậm chí không hoài nghi tại sao nữ ma đầu Tô Liên Y vốn bất tài vô dụng lại biết y thuật cứu người.
Mặc dù Tôn đại ca đã tỉnh, nhưng thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Trong nhà có kẹo không?” Liên Y quay đầu hỏi. Lúc này trông cô rất bình tĩnh, mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng không còn khiến mọi người sợ hãi nữa, mà còn mang lại cho mọi người cảm giác an toàn, dường như chỉ cần có cô ở đây, dù trời sập cũng không sợ.
Một gia đình nghèo như vậy, lấy đâu ra kẹo chứ? "Không có..." Tôn đại tẩu nhỏ giọng nói.
"Không phải có tiền xu đó sao? Đi mua đi.” Tô Liên Y nói một câu, rồi lại chuyên tâm kiểm tra tình hình của Tôn đại ca.
"Hả? Đi... mua kẹo? Tô cô nương, nhưng... nhưng đây là tiền cứu mạng." Trong quan suy nghĩ của họ, kẹo là thứ chỉ có thể nghĩ tới sau khi no bụng.
“Đi mua kẹo đi.” Tô Liên Ý cởϊ áσ của Tôn đại ca ra, một cơ thể tốn cao lớn, lúc này lại vô cùng gầy gò.
Hành động của cô khiến phụ nữ Tôn gia nhân đỏ mặt, tuy không dám nói ra nhưng trong lòng vẫn rất kinh ngạc không biết Tô cô nương muốn làm gì.
Kỳ thực Tô Liên Y đang quan sát trên người bệnh nhân có vết gì hay không, nhiều loại bệnh sẽ biểu hiện trên da, ví dụ như sưng tấy, những vết tụ máu, .... Khi người bệnh không nói được lại không có những thiết bị chẩn đoán cơ bản nhất như ống nghe, thì Tây y cũng phải nhìn, nghe, hỏi, sờ như Trung Y.
“Ngươi cái đồ đàn bà hạ lưu này!” Hai người phụ nữ chưa nói gì, cậu bé đã mắng cô trước.
"Cẩm Nhi, không được mắng!" Tôn đại tẩu giật mình, vội vàng ôm cậu bé vào lòng, bịt chặt miệng cậu lại.
Liên Y không quan tâm, "Lúc nãy không phả muốn đưa tiền cho tôi sao? Dùng tiền đó mua đi. Cứ coi như là tôi mua kẹo, đi nhanh về nhanh” giọng điệu của cô không tính là dịu dàng, nhưng cũng không lạnh nhạt, là một giọng điệu rất nghiêm túc, cực kỳ thuyết phục.
Trong giây lát, Tôn đại tẩu có cảm giác - Tô Liên Y có thể chữa khỏi bệnh của tướng công.
Liên Y đang muốn tiến hành bước chẩn đoán tiếp theo, đột nhiên hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Tôn đại tẩu: "Ở chỗ mọi người có đường đỏ không?"
Tôn đại tẩu vội vàng gật đầu: “Có ạ, không biết Tô cô nương…”
“Mua đường đỏ.” Nói xong lại quay đầu lại.
Bà lão bỗng nhận ra, chẳng lẽ Tô Liên Y định mua đường đỏ cho con trai bà ăn? Bà không nhịn được mạnh dạn hỏi: “Tô… Tô cô nương, đường nâu là…là dành cho phụ nữ ăn trong thời gian ở cữ.”
Liên Y thấy là bà lão đang hỏi, dừng lại động tác trong tay, quay người lại nghiêm túc trả lời, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. “Vị đại thẩm này, đường nâu không chỉ thích hợp cho phụ nữ kinh nguyệt không đều và phụ nữ đang ở cữ, mà còn thích hợp cho người già và người bệnh. Trong đường nâu có chứa nhiều loại vitamin và nguyên tố vi lượng, cơ thể dễ hấp thụ và có thể nhanh chóng phục hồi năng lượng. Vị này...Ta gọi hắn là Tôn đại ca đi, dù tạm thời vẫn chưa biết là bệnh gì, nhưng hắn bị suy dinh dưỡng trầm trọng, thể lực yếu ớt, nếu không tiêm tĩnh mạch thì chỉ có thể bổ sung bằng đường uống thôi. " Cô luôn kính trọng người lớn tuổi.
Không thể so sánh được.
Bà lão và Tôn đại tỷ ngơ ngác nhìn nhau, tại sao lời Tô Liên Y nói, bọn họ nghe không hiểu nhỉ? Tại sao lại không giống lời đại phu khác nói?
Tôn đại tẩu mạnh mẽ gật đầu: “Tô cô nương, tôi tin cô, tôi đi mua đường nâu.” Nói xong, chị ta quay người rời đi, cậu bé lo lắng cho mẫu thân, cũng chạy đi theo sau.
Tôn đại tẩu chạy đi, nhưng Liên Y lại mỉm cười, nụ cười vui vẻ khác thường.
Có lẽ người cổ đại giản dị, không đa nghi như người hiện đại, họ có lòng tin vào người khác, nếu đặt tình huống này ở hiện đại, sẽ không ai tin cô cả.
Nghĩ tới đây, Liên Y sắc mặt trầm xuống, cô cụp mắt, tràn đầy bất lực.
Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân trong xã hội hiện đại vô cùng nghiêm trọng, bệnh nhân không tin tưởng bác sĩ, cho rằng bác sĩ chỉ nhìn thấy tiền, nếu không tin tưởng bác sĩ sẽ trực tiếp can thiệp vào việc chữa trị, nghi ngờ đơn thuốc và chản đoán của bác sĩ, khiến bệnh tình bị trì hoãn, cuối cùng lại đổ lỗi cho bác sĩ. Đó chính là lý do, cô thề... không bao giờ hành nghề y nữa.
Khi nghĩ đến đây, Liên Y sửng sốt, không bao giờ hành nghề y ư!? Vậy bây giờ cô đang làm gì chứ?
Đang suy nghĩ thì Tôn đại tẩu chạy lại với một túi giấy dầu trên tay, chị ấy cầm nó rất cẩn thận và cứng nhắc, như thể thứ cô ấy đang cầm không phải là đồ vật mà là một sinh mạng.
Tô Liên Y ngước mắt lên, trong ánh mắt thờ ơ thường ngày của cô hiện lên vẻ bối rối.
Vì chuyện đó, cô thề sẽ không hành nghề y nữa, nhưng… bây giờ phải làm sao đây?
Tôn đại tẩu dùng hết sức lực chạy đi chạy lại, lúc này đang thở hổn hẹne, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bối rối của Tô Liên Y, tim chị lỡ nhịp. "Tô... cô nương, đường nâu… tôi mua về rồi." Ngoài thở hổn hển, còn có cảm giác bất an mãnh liệt.
Lông mày Liên Y run rẩy, dừng lại vài giây, cuối cùng thả lỏng, trong mắt có sự kiên quyết: "Ngâm đường nâu vào nước nóng, khuấy cho đặc và phải nhanh." Thôi vậy, lần này, coi như là tình huống khẩn cấp, lần đầu cũng là lần cuối cùng.
Tôn đại tẩu thấy vẻ bối rối trong mắt Tô Liên Y được thay thế bằng sự bình tĩnh, kích động muốn khóc, dùng sức gật đầu. “Vâng, vâng, tôi sẽ làm ngay.” Ngay cả bản thân chị ta cũng không nhận ra, từ lúc này trở đi, cô đã coi nữ ma đầu nổi tiếng này như một cọng rơm cứu mạng.
Liên Y quay đầu lại, rất cung kính và nghiêm túc hỏi bà lão: "Tôn đại thẩm, cho ta hỏi, Tôn đại ca bắt đầu phát bệnh từ khi nào và có biểu hiện gì?"
Bà lão nhớ lại khoảnh khắc con trai ngã xuống, cuối cùng không khỏi lau nước mắt, “Là… khoảng hai tháng trước, một người vốn đang rất tốt, cứ như vậy… cứ như vậy đột nhiên ngã xuống,” bà lấy khăn tay ra lau nước mắt, “Vốn dĩ chúng tôi nghĩ nó chỉ là mệt thôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt, không ngờ… không ngờ nó lại không đứng dậy được nữa.”
Liên Y thấy bà lão kích động, không hỏi nữa mà nghĩ xem người này có thể mắc bệnh gì.
Cô nhớ hồi mới vào đại học có môn Đông y nhưng rất cơ bản và chỉ giảng rất khái quát, nên cô không biết chẩn mạch. Bây giờ mới biết Trung y uyên thâm như vậy, không dùng thiết bị y tế mà chuẩn đoán được bệnh tình đúng là thần kỳ biết bao.
Không có ống nghe, cô chỉ có thể sử dụng phương pháp lâu đời nhất - nằm trực tiếp lên ngực bệnh nhân để nghe, trước khi phát minh ra ống nghe, các bác sĩ đều dùng cách này, dù không chính xác nhưng có còn hơn không.
Bà lão và cậu bé đều vô cùng kinh ngạc, Tô... Tô Liên Y này vừa nãy cởϊ áσ ra, bây giờ lại nằm trên ngực người khác, thật là... đồi phong bại tục!
Cậu bé còn muốn nói thêm gì nữa, thì bị Tôn đại tẩu mang nước đường nâu đến ngăn lại, lắc đầu ra hiệu cậu im lặng.
Nhịp tim chậm, rối loạn nhịp tim, đánh trống ngực.
Liên Y ngẩng đầu, đứng dậy, mày nhíu chặt.
Huyết áp cao và nhồi máu não là những bệnh đầu tiên được loại trừ, Tôn đại ca gầy ốm như vậy, mắc bệnh đó là không có khả năng. Bệnh tim? Khả năng cao là một cơn đau tim, nhưng nó sẽ không khiến người bệnh bị liệt giường hai tháng liền.
Khi cô ngẩng đầu lên, thấy Tôn đại tẩu đang cầm một bát nước đường nâu. “Tôn đại tẩu, cho anh ấy uống nước đường nâu đi.”
"Vâng." Tôn đại tẩu nhanh chóng đáp lại, ngồi xuống và đút từng chút một.
"Trong khoảng thời gian này, Tôn đại ca có biểu hiện gì như sốt, tiêu chảy hay nôn mửa không? Chỉ cần là biểu hiện bất thường, đều phải nói cho tôi biết."
Bà lão bắt đầu nhớ lại, trả lời trước “Theo như lời cô nói, thì không hề bị sốt hay tiêu chảy, nhưng thường xuyên nôn mửa.”
Cậu bé đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, "Tô...Tô...tỷ tỷ", cậu bé cực kỳ thông minh, thấy Tô Liên Y đang giúp đỡ gia đình mình, nên đã nỗ lực vượt qua sự chán ghét trong lòng. "Cha không phải hai tháng trước mới bệnh ngã, thật ra...cha bị bệnh hơn một năm rồi, đệ từng nhìn thấy, cha đột nhiên choáng váng, nhưng... nhưng cha không cho đệ nói" Cậu cúi đầu, vô cùng tự trách, có lẽ nếu cậu nói ra sớm hơn thì cha đã không ngất ngã.
Liên Y gật gật đầu.
Một năm trước đã choáng váng, hai tháng trước ngất ngã và nằm liệt trên giường, nôn mửa, không sốt và tiêu chảy, nhịp tim chậm, rối loạn nhịp tim, đánh trống ngực và sụt cân bất thường, những biểu hiện này có thể là bệnh gì?
Cô quyết định bắt đầu với chứng đánh trống ngực, các bệnh thường gây ra đánh trống ngực là các bệnh về tim, bệnh ở động mạch vành, rối loạn nhịp tim và thiếu máu, hạ kali máu, rối loạn thần kinh tim…
Sau khi uống nước đường đỏ, Tôn đại ca dần dần tỉnh lại.
Khi nhìn thấy Tô Liên Y, anh vừa ngạc nhiên vừa tức giận, tưởng cô lại đến bắt nạt gia đình mình, anh tức giận đến mức vận lộn muốn đứng dậy để bảo vệ gia đình, nhưng không tài nào dậy được. Tôn đại tẩu vội vàng đỡ lấy anh và kể về chuyện vừa xảy ra, giải thích rằng Tô Liên Y tới đây để giúp họ chứ không hại họ.
Trong phòng có tiếng hét, nhưng không thể kéo Liên Y ra khỏi suy nghĩ của mình.
Cô cúi đầu xuống nhìn Tôn đại ca.
Bệnh nhân có thể gặp vật lộn muốn đứng dậy, vậy có thể bác bỏ phán đoán bị tê liệt trước đó, nhưng không thể đứng dậy, chứng tỏ cơ yếu.
Cơ yếu, nôn mửa, nhịp tim chậm, đánh trống ngực...
Tô Liên Y đột nhiên nhớ tới một căn bệnh, hai mắt sáng lên: "Hình như tôi biết Tôn đại ca bị bệnh gì rồi."