Chương 71: Cầu giúp đỡ

“Ngươi thật sự là Thu Diệc Nồng?”

Lần này đến lượt ngọc châu kinh ngạc: “Ngươi nhận ra ta?”

“Đã gặp qua một lần, nhưng ngươi chắc không nhận ra ta.”

Trạm Vân Uy và Thu Diệc Nồng gặp nhau một lần, ấy là trong thận cảnh của Việt Chi Hằng.

Ngọc châu rất vui mừng: “Khi ngươi gặp ta, ta trông thế nào?”

Trạm Vân Uy hồi tưởng một chút, hôm ấy Thu Diệc Nồng mặc y phục vàng nhạt, có đôi mắt đào hoa, dung mạo tươi sáng.

Nàng thiếu nữ đứng ngoài Kiến Hoan Lâu, lạnh lùng nói với Văn Tuần: “Ngươi quên lời ngươi đã hứa với ta rồi sao? Ngươi nói, chỉ cần ta còn ở lại Độ Ách Thành, ta sẽ mặc cho ngươi phát tiết nỗi hận, ngươi sẽ thử kiềm chế sự khát máu gϊếŧ chóc, không ra khỏi Độ Ách Thành. Quả nhiên, tà mà vẫn là tà mà, lời ngươi nói không thể tin được chút nào.”

Tính ra đã mười tám năm trôi qua, hóa ra lúc ấy Văn Tuần đã có ý rời khỏi Độ Ách Thành, chỉ là Thu Diệc Nồng luôn ngăn cản hắn ta.

“Ngươi chết như thế nào?”

Thu Diệc Nồng nói: “Đã quá lâu rồi, ta cũng đã quên, dường như là bị Si Vương gϊếŧ, hoặc có thể là bị tà mà khác gϊếŧ. Hiện tại ta chỉ nhớ rõ một điều, đó là phải gϊếŧ Văn Tuần.”

Trạm Vân Uy vươn tay nhận lấy ngọc châu, trong lòng cảm thán thế sự vô thường. Năm xưa Thu Diệc Nồng là một ngự linh sư lại chịu ở lại Độ Ách Thành vì Văn Tuần, hẳn là nàng ấy yêu hắn ta sâu đậm. Không ngờ sau mười năm chết đi, Thu Diệc Nồng gần như sắp quên mình là ai, chỉ nhớ rõ phải gϊếŧ hắn ta.

“Ta đưa ngươi ra ngoài.”

Ngọc châu nói: “Vô ích thôi, ta là hồn linh nhờ vào gác lầu nhà ngươi mới miễn cưỡng bảo vệ được hồn phách, không có linh thể, ra ngoài liền hồn phi phách tán.”

Trạm Vân Uy biết, hiện tại chỉ có cách đem linh thể của mình cho Thu Diệc Nồng mượn mới có thể đưa nàng ấy ra ngoài.

Nàng không biết chiến cuộc ngoài kia ra sao rồi, nhưng kiếp trước Văn Tuần đã đập vỡ một nửa kết giới, dẫn đến hậu họa tà mà loạn lạc, khiến nhiều dân lành và sơn chủ Trường Gia Sơn chết thảm.

Nếu lần này có thể ngăn cản, không đổ máu mà giải quyết được Văn Tuần, nàng tự nhiên nguyện ý thử một lần.

Thu Diệc Nồng đảm bảo: “Ta sẽ không đoạt xá linh thể của ngươi, đợi ta gϊếŧ xong Văn Tuần thì không còn gì tiếc nuối, ta sẽ trả lại linh thể cho ngươi.”

“Ta không phải không tin ngươi.”

Người được cấm địa chấp nhận làm sao có thể là kẻ ác. Chỉ là Trạm Vân Uy có chút lo lắng, linh thể cho mượn có di chứng, hậu quả khó lường.

Sử sách ghi chép nghiêm trọng nhất là có người xem mình như trẻ con năm tuổi, tuy rằng một tháng sau khôi phục lại, nhưng đã gây ra không ít chuyện cười.

Nàng nói với Thu Diệc Nồng: “Ngươi chờ một chút.”

Lo trước phòng hậu họa, Trạm Vân Uy dùng bút mực đỏ viết vài dòng chữ nhỏ trong lòng bàn tay: “Nhà họ Việt đều là người tốt, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng làm hại Việt Chi Hằng.”

Nàng nhẹ nhàng lau một cái, chữ mực đỏ phai nhạt, nhưng không hoàn toàn biến mất, cũng không dễ dàng rơi ra.

Thu Diệc Nồng bên cạnh gật đầu không ngừng: “Cách này hay, sau khi ngươi khôi phục quyền kiểm soát linh thể sẽ không ngay lập tức quên mình phải làm gì.”

Vấn đề linh thể đã giải quyết, chỉ còn lại làm thế nào đối phó với Văn Tuần. Hiện tại Văn Tuần đã ăn quá nhiều tà mà, bản thể đã trở thành bóng dáng đáng sợ khó gϊếŧ.

Thu Diệc Nồng nói: “Ngươi theo ta.”

Hai người đi trong cấm địa một đoạn đến dưới một cây khô lớn, dưới cây có một hộp kiếm đầy bụi. Trạm Vân Uy mở ra thấy bên trong có một thanh kiếm.

Nàng nhận ra, đó là mệnh kiếm của Văn Tuần.

Chỉ là mệnh kiếm không còn sáng như ban đầu, đã nhuốm màu máu nên trông rất quỷ dị tà ác.

Thu Diệc Nồng giải thích: “Trước khi trở thành tà mà, Văn Tuần bị người ta cướp mất linh đan, sau này hắn phải dựa vào thanh mệnh kiếm này để duy trì kinh mạch và máu thịt.”

Dù thời gian có trôi qua bao lâu, mệnh kiếm vẫn là bản thể của Văn Tuần, có thể khiến hắn ta không nơi ẩn náu, cũng có thể gϊếŧ hắn ta một lần.

“Vì sao mệnh kiếm của Văn Tuần lại ở trong cấm địa?”

Thu Diệc Nồng không còn sinh động hoạt bát như trước, nàng ấy im lặng một lúc lâu: “Ta trước kia… dùng ngự linh thuật nuôi dưỡng kiếm cho hắn, trừ bỏ tà niệm trên kiếm, chỉ cần mệnh kiếm sáng rõ thì linh hồn hắn sẽ giữ được tỉnh táo. Nhưng ở Độ Ách Thành, một tà mà tỉnh táo không gϊếŧ chóc thì tu vi khó mà tiến triển.”

Trạm Vân Uy nghe nàng ấy nói nhỏ: “Văn Tuần quyết ý tìm người trong lòng nên muốn rời khỏi Độ Ách Thành. Để nâng cao tu vi, hắn ta bắt đầu ăn tà mà, sau đó bỏ mệnh kiếm.”

Và cũng bỏ rơi Thu Diệc Nồng.

Nhiều ký ức của Thu Diệc Nồng đã mờ nhạt, nhưng nàng ấy vẫn nhớ rõ hoàng hôn hôm đó, tu vi Văn Tuần tăng vọt, một đường vượt qua dòng sông đen muốn rời khỏi Độ Ách Thành.

Thu Diệc Nồng ôm hộp kiếm đối mặt với tà khí đầy trời, cố gắng lần cuối kéo người đã sa vào ma đạo trở lại.

Nhưng vô ích, mệnh kiếm nhuốm máu, Văn Tuần cuối cùng trở thành tà mà, còn nàng ấy chết trên đường.

Trước lúc tắt thở, nàng ấy thấy một lầu các, chính là cấm địa bây giờ. Lầu các lưu giữ nàng ấy, không để nàng ấy tan biến ngay lập tức, nhưng lại giam cầm nàng ấy mười năm.

Trạm Vân Uy nhìn mệnh kiếm: “Người trong lòng của Văn Tuần… là phi tử của đại hoàng tử?”

Thu Diệc Nồng nói: “Ừ, người đó là tỷ tỷ của ta, tên là Thu Tĩnh Thù.”

Thu Tĩnh Thù là một mỹ nhân, từ nhỏ nàng ta đã có nhiều người ái mộ, có thể nhận được tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời, bao gồm cả nhân duyên tốt nhất thế gian.

Nếu năm xưa Văn Tuần là trăng trên trời, đại hoàng tử chính là bùn dưới đất.

Nhưng sau đó Văn Tuần bị cướp mất linh đan rồi trở thành phế nhân, Thu Tĩnh Thù liền hủy hôn.

Thu Tĩnh Thù là quý nữ được ái mộ nhất, dù hủy hôn cũng phải có danh tiếng tốt, không thể làm ô uế thanh danh của nàng ta. Vì vậy, con gái riêng của Thu đại nhân, Thu Diệc Nồng bị đẩy ra gả cho phế nhân Văn Tuần.

Thu Diệc Nồng mãi mãi nhớ rằng tỷ tỷ xinh đẹp của mình đã rơi nước mắt đau khổ như thế nào, bất đắc dĩ nói với Văn Tuần: “Diệc Nồng từ nhỏ đã chịu nhiều khổ sở, nàng ái mộ huynh, ta làm sao có thể làm tổn thương tình cảm của nàng?”

Chỉ trong một đêm, nàng ấy trở thành kẻ độc ác cướp người thương của tỷ tỷ.

Đêm tân hôn, nến đỏ cháy suốt đêm, Văn Tuần ngồi trong gió tuyết suốt một đêm, không hề vén khăn trùm đầu của nàng ấy.

Sau đó, Thu Tĩnh Thù lại “bị ép” gả cho đại hoàng tử.

Trạm Vân Uy nghĩ đến Mệnh Thư, Văn Tuần dù đã trở thành tà mà vẫn nhớ nhung Thu Tĩnh Thù, lnàng iền cảm thấy đau lòng cho Thu Diệc Nồng.

“Tại sao ngươi không nói với Văn Tuần, ngươi bị nhà họ Thu đẩy ra?”

Thu Diệc Nồng nói: “Ta muốn nói, nhưng nhà họ Thu làm sao để ta nói. Trước khi xuất giá, họ dùng mẫu thân và bà ép ta phát lời thề hồn, nếu ta nói ra sự thật với Văn Tuần, người thân của ta sẽ chết thảm.”

Dù không có lời thề hồn, Văn Tuần yêu thích Thu Tĩnh Thù như thế, làm sao tin lời nàng ấy nói. Một thời gian dài sau đó, hắn ta đều hận nàng ấy vì lời nói của Thu Tĩnh Thù.

Thu Diệc Nồng nói: “Ngươi không cần buồn cho ta, ít nhất có một điều Thu Tĩnh Thù nói đúng, ta từng yêu Văn Tuần.”

Văn Tuần mất linh đan, vẫn là kiếm tiên tốt và lương thiện nhất trong lòng nàng ấy. Thu Tĩnh Thù không cần hắn ta, nàng ấy lại nguyện ý dìu hắn ta vượt qua đoạn đường khó khăn nhất của cuộc đời.

Chỉ là cuối cùng vẫn thất bại.

Nhưng Trạm Vân Uy không khỏi nghĩ, người mà sau này Văn Tuần yêu thích thực sự là đại hoàng tử phi sao?

Nàng cảm thấy không hẳn, theo cách nói của Thu Diệc Nồng, Văn Tuần mười năm trước đã nên rời khỏi Độ Ách Thành, nhưng hôm đó Thu Diệc Nồng chết. Nhìn dáng vẻ của Văn Tuần, hắn ta đã từng nhiều lần xông vào cấm địa.

Dù bóng dáng trên người hắn ta bị yếu đi, hắn ta vẫn muốn vào, thậm chí đến nay Văn Tuần vẫn không biết hồn phách của Thu Diệc Nồng chưa tan biến.

“Ngươi cho rằng hắn yêu ta sao?” Ngọc châu run rẩy, như đang cười.

Hồi lâu sau, ngọc châu nói: "Nhưng mà Thu Diệc Nồng đã chết rồi."

Nàng ấy chết ngay ngày Văn Tuần từ bỏ nàng ấy và mệnh kiếm để rời khỏi Độ Ách Thành. Hắn ta không còn là người mà nàng ấy từng yêu thương nữa, họ cũng vĩnh viễn không thể quay lại được nữa.

Thu Diệc Nồng muốn gϊếŧ Văn Tuần cũng không phải vì yêu hận. Mà là vì hắn ta đã trở thành một quái vật, không còn là chàng kiếm sĩ không nhiễm bụi trần ngày nào của quận Vĩnh Ninh.

Trạm Vân Uy dừng bước, nàng đã đến ranh giới của cấm địa.

Thu Diệc Nồng hỏi: "Người ngươi viết trong lòng bàn tay là Việt Chi Hằng có phải đang ở đó không?"

Trạm Vân Uy gật đầu.

"Hắn đối với ngươi rất quan trọng, hẳn ngươi đối với hắn cũng vậy." Thu Diệc Nồng rằng, "Nếu nhận ra ta không phải ngươi, muốn gϊếŧ ta thì sao?"

Trạm Vân Uy cười nói: "Không đâu, hắn bây giờ chỉ đang diễn kịch với ta thôi."

Nghĩ đến việc Quỷ Đăng bảo người bắt nàng, nàng liền tức giận.

Nói gì thì nói, khi Việt đại nhân đã quyết định thì quả thật rất quyết tuyệt. Nếu không thấy quá khứ trong Mệnh Thư, biết rằng Việt Chi Hằng không có lựa chọn, bản thân cũng không có cách giải quyết, nàng thật sự muốn dạy dỗ Việt đại nhân một trận.

Ngọc châu có chút suy tư.

"Ngươi cứ nói chuyện tốt với hắn, ngươi là Thu Diệc Nồng, hắn sẽ giúp ngươi tìm Văn Tuần."

Thu Diệc Nồng đáp lời, hồn phách bay ra khỏi ngọc châu. Trạm Vân Uy nhắm mắt lại, thu thần thức vào trong linh đan để linh thể cho Thu Diệc Nồng.

Mười năm rồi Thu Diệc Nồng lần đầu tiên có được linh thể, hơn nữa còn là linh thể đầy đủ linh lực, phải mất một lúc mới thích nghi được cách đi lại.

Nàng ấy đang định ra ngoài, phía sau vang lên một giọng khàn khàn: "Ương Ương?"

Thu Diệc Nồng quay đầu lại: "Ngươi đang gọi ta?"

Trước mắt là một bạch y kiếm tiên, y phục của y gần như bị đốt rụi, dung nhan tiều tụy.

Bạch y kiếm tiên tiến lên vài bước nhìn nàng, ánh mắt như cách biệt đã lâu.

Thu Diệc Nồng chú ý đến vật trong tay y, đó là mảnh vỡ của Luân Hồi Kính, bấy lâu nay, bọn họ đều không cảm nhận được sự tồn tại của kiếm tu này, chắc là y đã lạc vào nơi khác trong cấm địa.

Mảnh vỡ của Luân Hồi Kính cắt vào tay y, máu tươi đầm đìa nhưng y không chịu buông.

Bùi Ngọc Kinh khàn giọng nói: "Ta sẽ không để những chuyện đó xảy ra nữa, sau này sẽ bảo vệ muội thật tốt."

Sẽ không để muội mất đi linh đan, cũng sẽ không có con với ai khác, đời này y sẽ tự kiềm chế, dù có bị mẫu thân thúc ép ra sao cũng sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ với Minh Tú.

Thì ra ở nơi y không biết, y đã từng có, Trạm Vân Uy không phải bạc tình, cũng từng đáp lại tình cảm thời trẻ của y, là do tình cảm của y không đủ kiên định, nên mới lỡ mất hết lần này đến lần khác.

Luân Hồi Kính thượng cổ đã vỡ, chỉ có thể nhìn thấy một số ít đoạn ký ức trong đời và mối tình duyên đã mất.

Tuy nhiên, Bùi Ngọc Kinh vẫn nắm chặt mảnh vỡ trong tay, máu tươi đầm đìa cũng không chịu bỏ.

"Ương Ương, muội nguyện ý tin ta một lần nữa không?" Y sẽ không để tương lai những chuyện đó xảy ra.

Thu Diệc Nồng cảm thấy có lẽ nàng ấy đã chết quá lâu, không còn thích ứng với thế gian này.

Nàng ấy chần chừ nói: "Ngươi gọi là Việt Chi Hằng?"

Bùi Ngọc Kinh nhíu mày nhìn nàng ấy, phát hiện ra điều gì đó không đúng.

Thu Diệc Nồng thấy y không trả lời, bèn nói: "Ngươi không phải là hắn vậy thì buông tay đi, người nàng yêu không phải là ngươi."

Lời nàng ấy thẳng thừng như dao, Bùi Ngọc Kinh lạnh lùng nhìn nàng ấy.

Thu Diệc Nồng thề rằng trong khoảnh khắc đó, nàng ấy cảm nhận được một tia sát ý trong khí chất ôn hòa của y.

"Ngươi là ai?" Bùi Ngọc Kinh lạnh lùng nói, "Ra khỏi thân thể sư muội ta."

Thu Diệc Nồng biết y không nhận ra mình, nói ra mình là ai cũng vô ích, y muốn gϊếŧ thì thật sự sẽ gϊếŧ.

Thấy Bùi Ngọc Kinh triệu hồi thần kiếm, định trừ khử nàng ấy, nàng ấy kinh hoàng, không muốn chết trước khi thành công, không nói hai lời liền chạy khỏi cấm địa.

"Việt Chi Hằng, cứu mạng!" Nàng ấyvừa chạy vừa kêu, "Có người muốn gϊếŧ đạo lữ của ngươi, cứu mạng!"

*

Việt Chi Hằng chỉ canh giữ trước bia đá một ngày rồi đi tìm tung tích của Văn Tuần, để lại Khúc Lãm Nguyệt ở đó, có chuyện gì thì báo cho hắn.

Hắn chiến đấu mấy ngày, nhưng Văn Tuần đã trở thành tà ma nên rất xảo quyệt, mỗi lần bị thương lại hóa thành bóng trốn thoát, nuốt chửng các tà ma khác để phục hồi vết thương, Bách Sát Lục cũng chưa thấy dấu vết.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Việt Chi Hằng có lẽ phải mở liên văn mới có thể gϊếŧ được Văn Tuần.

Nhưng đại chiến sắp đến, âm binh sẽ thành, nếu không đến bước đường cùng, hắn không muốn sử dụng Mẫn Sinh Liên Văn.

Bảy ngày trôi qua, vết thương trên tay hắn đã gần như lành hẳn, hắn lại trở về bia đá xem xét một chút.

Vừa bước tới, liền thấy có người chạy ra từ cấm địa.

Giọng thiếu nữ quen thuộc kêu lên: "Việt Chi Hằng, cứu mạng! Có người muốn gϊếŧ đạo lữ của ngươi!"

"..." Việt Chi Hằng nhíu mày, ngước mắt lên liền thấy Trạm Vân Uy ôm một cái hộp kiếm chạy ra.

Phía sau là kiếm khí mênh mông.

Thật ra, khoảnh khắc đó Thu Diệc Nồng nghĩ mình sẽ chết, nàng ấy tính toán đủ điều nhưng không ngờ lại gặp phải Bùi Ngọc Kinh có thể sử dụng thần kiếm.

Theo nhận thức của Thu Diệc Nồng, những người có thể sử dụng thần kiếm đều là cao thủ vô song. Dù cho Trạm Vân Uy ghi trong lòng bàn tay rằng Việt Chi Hằng rất lợi hại cũng không đỡ nổi thần kiếm phải không?

Nhưng ngay khoảnh khắc thần kiếm hạ xuống, hai mươi bảy mũi băng nhọn từ không trung bay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy tất cả kiếm khí.

Xung quanh đều tĩnh lặng, những hoa cỏ bị kiếm khí quét qua lập tức khô héo.

Thu Diệc Nồng ôm hộp kiếm ngồi xổm xuống đất, vốn dĩ là chờ chết, kết quả một lát sau người trước mặt lạnh lùng nhìn nàng ấy.

Được cứu rồi?

Trạm Vân Uy lợi hại như vậy sao? Nàng ấy trong lòng đang mừng thầm, chốc lát sau lại bị người ta bóp cổ, người trước mặt lạnh giọng nói: "Ngươi không phải Trạm Vân Uy."

"..."

Khúc Lãm Nguyệt thì không nhận ra ngay, nhưng nghe lời chưởng ti mà nhìn về phía Thu Diệc Nồng.

"Ta là Thu Diệc Nồng, ta không đoạt xá Trạm tiểu thư, ta tới để đối phó Văn Tuần."

Việt Chi Hằng không động đậy.

Thấy Bùi Ngọc Kinh sắp đuổi tới, Việt Chi Hằng cũng không có ý định bảo vệ mình. Thu Diệc Nồng đành nói: "Ngươi là Việt Chi Hằng đúng không, Trạm tiểu thư nói nàng cực kỳ yêu ngươi, ngươi mau ngăn kẻ điên phía sau lại, bảo vệ tốt thân thể của nàng."

Lời vừa dứt, Khúc Lãm Nguyệt nhướng mày.

Việt Chi Hằng im lặng một lúc, nghe nàng ấy nói mình là Thu Diệc Nồng, đoán được chuyện gì đã xảy ra hắn vốn định buông tay. Kết quả giây sau nghe được câu nói đó... hắn lạnh lùng nhìn Thu Diệc Nồng, vì để sống quả thật chuyện gì nàng ấy cũng dám nói dối.

Thu Diệc Nồng thấy hắn không buông tay, suýt nữa tức chết.

Đây là chuyện gì chứ.

Bùi Ngọc Kinh phía sau không tin Trạm Vân Uy đối với y không có chút tình ý, người trước mặt này không tin Trạm Vân Uy sẽ yêu hắn sâu sắc.

Mặc dù nàng ấy thực sự là bịa chuyện, Trạm Vân Uy chưa bao giờ nói yêu Việt Chi Hằng, nhưng người trước mặt này không phải quá thiếu tự tin sao?

Không đến mức hắn không những không vui mừng, còn bình tĩnh nhận ra lời nói dối của nàng ấy.