Vì nội thương chưa được chữa trị, linh lực lại bị phong bế, nửa đêm mơ màng Vân Uy một lần nữa mơ thấy giấc mơ kỳ lạ mà nàng thường mơ thuở bé.
Trong mơ, nàng vẫn còn nằm trong tã lót, bên tai là tiếng vân điểu líu lo, mỗi khi gió thổi lá rơi, chuông ngọc dưới hiên nhà cũng khẽ vang lên.
Nhưng dần dần, tiếng vân điểu bị thay thế bằng tiếng khóc thê lương, tiếng cầu xin không ngừng bên tai, khói đen đầy trời, lửa cháy khắp nơi.
Vân Uy bị những âm thanh đau đớn này làm lay động, không thể kìm nén cảm giác đau khổ, cho đến khi một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng bịt tai nàng lại, nỗi đau ấy mới dần tan biến.
Vân Uy có một cảm giác kỳ lạ, rằng đây là người mẫu thân mà nàng chưa từng gặp.
Bên tai luôn có người đang cãi nhau.
Nàng không nghe rõ, chỉ lờ mờ nghe thấy “dịch bệnh”, “yêu ma”, “Độ Ách Thành”, “phong ấn”... Cuối cùng là một câu hỏi xen lẫn tiếng khóc: “Ngươi làm sao nỡ...”
Nỡ cái gì?
Vân Uy cố gắng nghe rõ những lời sau đó, nhưng ngay lập tức cảm thấy như bị chết đuối, cả thế giới lại trở về im lặng.
Cảm giác chết đuối ấy quá thật, khiến Vân Uy gần như thở hổn hển tỉnh dậy, rốt cuộc vì sao nàng lại liên tục mơ thấy giấc mơ này? Phụ thân rõ ràng đã nói, mẫu thân nàng chỉ là người phàm, thân thể yếu đuối, sau khi sinh nàng thì qua đời.
Người trong mơ có phải là mẫu thân không? Mẫu thân nàng có liên quan gì đến Độ Ách Thành tà ác?
Những điều này như lớp sương mù trước mắt, trong vô thức có một giọng nói bảo nàng, muốn biết sự thật phải ra ngoài kết giới đến Độ Ách Thành.
Vân Uy đang ngẩn người, bên cạnh có giọng nữ vui mừng nói: “Thiếu phu nhân tỉnh rồi.”
Một giọng khác nghiêm chỉnh sửa lời: “Thạch Hộc, bây giờ chưa thể gọi như vậy.”
Vân Uy nhìn kỹ, phát hiện trong phòng không biết từ lúc nào xuất hiện hai khuôn mặt xa lạ.
Họ đều mặc y phục màu lục nền trắng, trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, búi tóc kiểu tỳ nữ.
Người nhà họ Việt gửi đến? Vân Uy bình tĩnh lại, nhớ ra sự việc này.
Kiếp trước, nhà họ Việt cũng từng gửi sính lễ và hai tỳ nữ đến cho nàng.
Nhưng khi đó nàng chắc chắn Bùi Ngọc Kinh sẽ đến, lòng nàng căm ghét cuộc thành hôn do triều đình ban cho, lại lo lắng cho phụ thân không biết sống chết ra sao, không chỉ không nhận sính lễ mà còn không gặp hai tỳ nữ này.
Không ngờ lần này lại trực tiếp gặp người.
Quả thật có những chỗ khác biệt, nàng nghĩ.
Tỳ nữ vừa mở lời lúc nãy nói: “Thiếu phu nhân... Trạm tiểu thư, người còn chỗ nào không thoải mái không?”
Vân Uy phát hiện nội thương của mình đã được xử lý tốt, chỉ cần điều dưỡng, xem ra y sư đã đến, nàng lắc đầu, nhìn hai tỳ nữ: “Các ngươi tên gì?”
“Nô tỳ tên Thạch Hộc.”
Người tỳ nữ điềm đạm hơn, chính là người vừa sửa lời mở miệng nói: “Nô tỳ tên Bạch Nhuỵ.”
Vân Uy nhìn trời, thì ra đã gần trưa.
Trầm Diệp đang chờ với sính lễ ở bên ngoài, khi Vân Uy mở cửa phát hiện hai con loan điểu kéo xe, trên xe chất đầy pháp bảo.
Nàng nhìn một cái không khỏi ngạc nhiên, nhà họ Việt sao lại hào phóng như vậy?
Trong ký ức của Vân Uy, người nhà họ Việt không ưa Việt Chi Hằng, không nhất định sẽ chuẩn bị sính lễ cho hắn một cách tận tâm.
Nhưng nàng chỉ nhìn sơ qua, đã thấy trên xe loan điểu có mấy pháp khí quý giá.
Những thứ này thật sự là một niềm vui bất ngờ, nàng vốn phải nghĩ cách đưa Trạm Thù Kính và tộc nhân trong lao rời đi, có gì thích hợp hơn một đống pháp bảo lợi hại cho một người bị phong bế linh lực như nàng!
Gửi những thứ này đến, liệu Việt Chi Hằng có quá tự phụ không? Là chắc chắn nàng không thể trốn, hay là không định nhận?
Vân Uy còn nhớ, lần đầu tiên nghe thấy cái tên Việt Chi Hằng, là từ miệng phụ thân, Sơn chủ nhìn dân chúng chạy trốn hoảng loạn, thở dài: “Người này tuổi trẻ nham hiểm, lại thông minh xuất chúng, mưu trí kỹ lưỡng, chỉ cần có thời gian nhất định là đối thủ khó nhằn.”
Không ngờ một lời thành sấm, chẳng bao lâu Việt Chi Hằng đã trở thành người được sủng ái của triều đình, đao phủ bất khả chiến bại của bệ hạ.
Nàng không thể không cân nhắc, phụ thân đã nói người đó tâm cơ thâm trầm, nhất định không tồn tại sự tự phụ.
Nàng cắn răng, tốt thôi, xem ra hắn chắc chắn rằng nàng sẽ không nhận.
Lần này nàng nhất định nhận.
Đã cho nàng cơ hội, dù thế nào cũng phải nắm bắt.
“Thay ta cảm ơn đại nhân và Việt phu nhân.”
Trầm Diệp không ngờ Vân Uy sẽ nhận, ngẩn người, sau đó mới dẫn người rời đi.
Đợi hắn ta đi rồi, Vân Uy cùng hai tỳ nữ xem xét đồ trên xe loan điểu.
Là ngự linh sư, Vân Uy không thông thạo pháp khí, nàng phát hiện trên phần lớn pháp bảo có dấu vết hoa sen xanh lam nhạt, liền hỏi hai tỳ nữ: “Đây là gì?”
Bạch Nhuỵ trước đây không phải người nhà luyện khí nhà họ Việt, cũng không rõ lắm, ngược lại Thạch Hộc mở miệng giải thích: “Pháp khí do đại công tử tự tay rèn đều có dấu ấn này.”
Nghe vậy, Vân Uy cảm thấy xui xẻo, vội vàng đặt pháp bảo có dấu hoa sen xuống. Nàng không dám coi thường Việt Chi Hằng, cuối cùng chỉ có thể chọn mấy pháp bảo có thể có ích trong số pháp bảo không có dấu hoa sen.
“Còn lại, cất đi đã.”
Ba chủ tớ bận rộn đến nửa đêm, Thạch Hộc mới nhớ ra ngày mai Vân Uy còn phải thành hôn, khẽ kêu một tiếng, thúc giục Vân Uy mau đi nghỉ.
Bạch Nhuỵ mang nước đến đi theo Vân Uy vào nội thất, thấy Thạch Hộc còn đang thu dọn đồ đạc, nàng ấy chậm rãi đóng cửa đến bên cạnh Vân Uy.
Vân Uy nhận ra sự khác thường, giơ tay, chiếc quạt ngọc lưu ly trong lòng bàn tay đặt lên cổ nàng ấy, hỏi: “Ngươi là ai?”
Bạch Nhuỵ không ngờ nàng là một ngự linh sư lại nhạy bén như vậy, pháp khí sắc bén, hơi bất cẩn sẽ cứa vào da, Bạch Nhuỵ hạ giọng nói: “Trạm tiểu thư, mẫu thân của nô tỳ từng là đệ tử của Trường Gia sơn, tên là Tiết Vân Mộng, không biết người có nhận ra? Tề trưởng lão biết tiểu thư bị ép gả cho tên giặc kia, đặc biệt an bài ta đến nhà họ Việt giúp tiểu thư tìm cơ hội thoát thân."
Khi nàng ấy nói những lời này, không còn nét dịu dàng như ban ngày, lông mày kiên nghị quả quyết lại rất bình tĩnh.
Nhìn kỹ, có thể thấy vài phần khí chất hiên ngang, hóa ra nàng ấy cũng là một linh tu đã thức tỉnh linh mạch.
Vân Uy không ngờ lại là người của mình, nàng thu lại quạt, cuối cùng không giấu được sự lo lắng: "Người của tiên môn thế nào? Phụ thân ta, người hiện giờ có khỏe không?"
Bạch Nhụy cúi mắt, trong mắt trầm ngâm.
Sơn chủ tự nhiên là không khỏe, sơn chủ Trường Gia Sơn nhân từ, những năm qua không biết bao nhiêu lần vào Độ Ách Thành cứu bách tính, sớm đã bệnh tật đầy mình. Tiên môn cùng vương triều đại chiến, vì bảo vệ người tiên sơn rời đi an toàn, sơn chủ Trường Gia còn hi sinh toàn bộ tu vi, thiêu đốt linh đan.
Bạch Nhụy nói: "Sau trận chiến đó, chúng ta liền lạc với Bồng Lai, các trưởng lão tuy hợp lực bảo toàn mạng sống cho sơn chủ, nhưng sơn chủ đến giờ vẫn hôn mê không tỉnh."
Cũng vì vậy, các trưởng lão dù muốn cứu Vân Uy và Trạm Thù Kính nhưng lúc này cũng vô lực.
Nhưng Vân Uy nghe được tin tức của phụ thân, cảm thấy quý giá hơn bất cứ thứ gì. Kiếp trước nàng cũng biết phụ thân đã hi sinh như thế nào, trong lòng lo lắng sợ hãi, nhưng vẫn phải gắng gượng giữ vững cảm xúc vì Trạm Thù Kính trong ngục.
Hiện nay từ miệng Bạch Nhụy biết được phụ thân còn sống, các trưởng lão đang hợp lực cứu trị, Vân Uy cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng treo cao cũng hạ xuống.
Còn sống là tốt rồi, linh đan có thể nghĩ cách tu sửa.
Bạch Nhụy nhìn pháp khí trong tay nàng, nhíu mày nói: "Tiểu thư, hiện nay vương thành cấm nghiêm, ngày mai người sẽ phải gả cho tên cẩu tặc Triệt Thiên Phủ kia, người trong lòng có tính toán gì không?"
Vân Uy nói: "A huynh và tộc nhân vẫn còn trong tay triều đình."
Nếu họ hành động thiếu suy nghĩ, người gặp chuyện đầu tiên chính là Trạm Thù Kính. Dù Việt Chi Hằng trước khi chết đã từng cho nàng một viên linh đan, nhưng tính cách người này thất thường, tàn nhẫn lạnh lùng, nàng tuyệt không dám lấy mạng của Trạm Thù Kính ra đánh cược.
Nàng thà tin rằng lúc đó Việt Chi Hằng bị tra tấn đến mất trí, hoặc có âm mưu gì đó.
Dù sao thì việc đào linh đan điên rồ như vậy, không phải người bình thường có thể làm được.
Bạch Nhụy hiển nhiên cũng biết việc của Trạm Thù Kính là khó giải quyết, may mà trước khi nàng ấy đến đây, các trưởng lão đã sớm thảo luận cách đối phó, bảo nàng ấy mang theo một vật.
Bạch Nhụy từ trong lòng lấy ra một vật, trong hộp ngọc nhỏ cỡ móng tay có một viên đan dược trong suốt.
"Đây là Yêu Khôi Đan."
Vân Uy không ngờ các trưởng lão để Bạch Nhụy mang thứ này đến. Nàng hồi nhỏ từng thấy Yêu Khôi Đan, cùng với nhiều vật yêu tà khác được phong ấn trong cao các, đều là từ Độ Ách Thành thu hồi về. Tiên môn có quy định, không được sử dụng "vật bất chính" từ Độ Ách Thành.
"Các trưởng lão nói, nếu Bùi thiếu chủ không thể cứu tiểu thư, chúng ta sẽ tìm cách cho Việt Chi Hằng ăn vào. Thế lực triều đình lớn mạnh, hiện nay người có thể an toàn đưa tộc nhân và công tử rời đi chỉ có chưởng ti Triệt Thiên Phủ Việt Chi Hằng."
Tiên môn bị đẩy vào cảnh khốn cùng, thậm chí phải mang Yêu Khôi Đan ra, quả là thế cùng lực kiệt.
Không biết nên buồn hay nên than thở, Vân Uy nhìn viên đan dược trong tay.
Nàng biết, người ăn Yêu Khôi Đan vào trong ba canh giờ sẽ trở thành khôi lỗi vô tri vô giác, bị điều khiển hoàn toàn, dù tu vi cao đến đâu cũng không thể chống lại yêu tính của Yêu Khôi Đan.
Đây quả thực là cách tốt nhất để cứu huynh trưởng và tộc nhân.
Bạch Nhụy đề nghị: "Ngày mai đại hôn, tâm trí Việt Chi Hằng e rằng đề phòng Bùi thiếu chủ, nô tỳ thấy không bằng nhân lúc hắn không phòng bị bỏ thuốc vào rượu, hoặc thức ăn?"
Vân Uy lắc đầu: "Vô dụng, Yêu Khôi Đan có mùi, hắn một khi phát hiện sẽ không uống."
Bạch Nhụy ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy một chút hương thơm từ Yêu Khôi Đan.
Không nồng nặc, nhưng với bản lĩnh của Việt Chi Hằng chắc chắn sẽ nhận ra.
Bạch Nhụy nhất thời cũng cảm thấy khó xử, một lúc sau, nàng ấy nhìn môi đỏ dưới viên minh châu của Vân Uy: "Tiểu thư, người không bằng hi sinh một chút? Ta phát hiện mùi của Yêu Khôi Đan không khác gì với son môi."
"..." Vân Uy không giữ được biểu cảm, trợn to mắt nhìn Bạch Nhụy.
Nàng nhìn cô gái trước mắt có vẻ ngoài tương tự mình, không ngờ Trường Gia Sơn lại có nhân tài như vậy!
Bạch Nhụy nói: "Ồ, nô tỳ không lớn lên ở Trường Gia Sơn, mà theo phụ thân ở biên cương trưởng thành."
Nơi biên cương triều đình, ngư long hỗn tạp, đủ loại hạng người không gì không thấy? Cũng vì thế, trẻ con nơi đó từ nhỏ đã gan dạ, đồng thời cũng không từ thủ đoạn.
"Không, không được!" Vân Uy cảm thấy, mình nói ra hai chữ này gần như từ kẽ răng mà ra.
Bạch Nhụy không đồng ý nhìn Vân Uy, nói: "Chúng ta là linh tu, trinh tiết không quan trọng, làm sao để sống mới quan trọng."
Vân Uy đau đầu: "Không phải vì lý do đó."
"Vậy là vì lý do gì."
Thấy nàng gặng hỏi đến cùng, nhất quyết dùng phương pháp này, Vân Uy cười giận, không nhịn được nói: “Ngươi tại sao cảm thấy Việt Chi Hằng chịu…” Chịu hôn ta?
Hắn điên rồi sao?
Bạch Nhụy cũng rơi vào trầm mặc, nhíu mày: "Chẳng lẽ hắn không gần nữ sắc sao?"
Vân Uy nghĩ ngợi một lúc, gật đầu.
Rồi lại lắc đầu, nàng nhớ lại, khi làm đạo lữ với Việt Chi Hằng trong ba năm, thực ra bọn họ cũng không thiếu lần cùng nhau chung chăn chung gối, lúc nàng bị Việt Chi Hằng làm cho giận vô cùng thậm chó cũng thử qua gϊếŧ chết hắn.
Có thể là người này hết sức cảnh giác, cho dù nàng động thủ khuya như thế nào thì khi tay mới nâng lên, cổ tay nàng đã bị hắn cầm vứt qua bên.
Hắn nhắm mắt lại, cười lạnh nói: “Tỉnh lại đi Trạm tiểu thư. Việt mỗ sống còn chưa có đủ, tạm thời không muốn chết. Nếu ngươi còn cử động nữa, Việt mỗ không ngại trói ngươi vào để ngủ đấy.”
Nàng nghi ngờ lúc Việt Chi Hằng nằm cạnh mình căn bản không có ngủ, cũng không biết thanh tỉnh vì đang suy nghĩ ý nghĩ xấu xa gì.
Nhiều khi, họ không ngủ trên cùng một giường.
Có lẽ chán ghét cuộc sống luôn đề phòng, nàng nhớ, cũng là mùa hạ này, từng trong cơn mưa lất phất, nhận được một phong thư truyền từ Việt Chi Hằng, linh thư mở ra giữa không trung.
Thư viết:
Cô nương, vương triều tà ác hoành hành, Triệt Thiên Phủ bận rộn, từ đêm nay ta không về phủ, ngươi tự lo liệu.
Ba năm đạo lữ, tình cảm giữa hai người còn lạnh nhạt hơn băng tuyết. Vân Uy chưa từng thấy hắn có tình cảm với ai. Ngoài việc từ nhũ mẫu của hắn biết được sự tồn tại của một cô nương họ Khúc.
Nhưng nàng cũng chưa từng thấy cảnh Việt Chi Hằng và cô nương họ Khúc ở bên nhau.
Vậy nên —
Vân Uy nhìn vào Yêu Khôi Đan, loại ý tưởng tồi tệ này, có lẽ chỉ có cô nương họ Khúc mới có khả năng thành công. Nếu không, nàng bỗng có biểu cảm kỳ lạ, chẳng lẽ mình phải cưỡng ép sao?
Nàng thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh đó, tỉnh lại, Vân Uy mặt đen lại, phát hiện mình đã bị Bạch Nhụy kéo chệch hướng, chưa từng nghe qua trên đời này có ngự linh sư nào có thể ép linh tu nằm yên! Mà còn thành công nữa chứ!