Chương 3: Ngông cuồng

Vân Uy nhận ra rằng mình đã tính toán sai.

Không hiểu vì sao, Triệt Thiên Phủ mãi không có động tĩnh. Thị vệ của phủ Hoàng tử lờ mờ nhận ra rằng cai ngục đang câu giờ, lo ngại sẽ có hậu quả về sau, cuối cùng họ vượt qua cai ngục cưỡng ép đưa Vân Uy đi.

Hoa phu nhân chắn trước mặt cháu gái, không chịu nhượng bộ, khiến thị vệ bực bội, đá vào bà ấy: “Cút ra, mụ điên!”

Thân thể của linh sư vốn yếu ớt, hiện tại còn bị phong ấn linh lực, Hoa phu nhân chịu cú đá mạnh phun ra một ngụm máu, ngất xỉu.

“Mẫu thân!” Trạm Tuyết Ngâm bò tới ôm lấy bà ấy, tiếng khóc thê lương.

Động tĩnh lớn như vậy khiến những tu sĩ bị giam ở phòng bên cạnh kinh động, họ bị thương khắp người, nhìn thấy cảnh tượng này thì mắt đỏ ngầu: “Hoa phu nhân, đại tiểu thư! Lũ cẩu nô tài vương tộc, các ngươi dám…” Nhưng vì bị giam giữ nên họ không thể thoát thân.

Trong họng Vân Uy trào lên một vị tanh ngọt, lòng đầy phẫn nộ, muốn quay đầu nhìn Hoa phu nhân nhưng bị kéo đi thô bạo.

Không giống như trong ngục lạnh lẽo, gió đêm mang theo hơi ấm của tháng năm giữa mùa hạ, chẳng bao lâu sau, trán Vân Uy lấm tấm mồ hôi. Linh đan của nàng bị tổn thương vốn đã nặng, lúc này cổ tay còn đeo một chiếc vòng phong linh, chẳng khác gì người phàm.

Linh vệ của phủ Hoàng tử đứng chờ bên ngoài nói: “Nhẹ tay một chút, nếu chưa đến phủ mà đã xảy ra chuyện, Tam hoàng tử sẽ nổi giận cho mà xem!”

Dù sao ai cũng biết, Tam hoàng tử đã để ý đến tiểu thư của sơn chủ Trường Gia này mấy năm rồi.

Trước đây, ngại vì thân phận cao quý của nàng, còn có vị hôn phu có thiên phú kiếm cốt, chỉ dám tưởng tượng trong lòng. Giờ đây tiên môn không còn, minh châu quý giá nhất của sơn chủ Trường Gia ngày xưa giờ đã ảm đạm phủ bụi, chỉ có thể trở thành tù nhân mặc người xâu xé.

Vân Uy bị nhét vào kiệu, nàn ép xuống dòng máu trong miệng, buộc mình phải bình tĩnh lại.

Đêm ở vương triều bầu trời đen kịt, như một con quái thú mở miệng chờ nuốt chửng con người. Suy nghĩ kỹ, nàng nhận ra mình đã sai ở đâu.

Kiếp trước, Hoa phu nhân đã liều mạng mở kết giới trong ngục, đổi lấy cơ hội cho nàng thoát khỏi ngục giam. Vân Uy mang thương chạy trốn trong màn đêm vương triều nửa canh giờ, cuối cùng bị thị vệ của Triệt Thiên phủ bắt lại đưa về giam giữ lần nữa.

Đêm nay lại khác.

Hoa phu nhân còn sống, nàng cũng không thể rời khỏi ngục trước thời gian.

Nếu nàng đoán không sai, chắc hẳn Triệt Thiên phủ đang bận rộn truy bắt cá lọt lưới của tiên môn, giờ này còn chưa trở về.

Hiểu ra điều này, Vân Uy trầm tĩnh lại, suy nghĩ cách phá thế cục.

Trước năm Thăng Bình thứ sáu, với tư cách là con gái sơn chủ Trường Gia, trời sinh ngự linh sư, cuộc đời nàng có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nhưng sau năm Thăng Bình thứ sáu, nửa đời còn lại của nàng lưu lạc, khó khăn trăm bề, nàng đã quen với việc không tin ai, chỉ dựa vào chính mình.

Lúc này nàng thân không có vật gì, tờ phù chú cuối cùng cũng đã dùng hết khi bảo vệ sơn môn.

Nàng chỉ có thể nhìn vào gấu váy, dùng máu đầu ngón tay làm dẫn. Vân Uy thầm tính toán, nếu lát nữa có xung đột, trước khi chết khả năng gϊếŧ được Tam hoàng tử có bao nhiêu cơ hội.

May mà những linh vệ này tự mãn, không trói tay chân nàng.

Nực cười thay, trong linh vực ai ai cũng tôn sùng ngự linh sư, như thể muốn cung phụng họ bằng cung điện lộng lẫy. Khi tà khí nhập thể, những kẻ quyền quý càng sẵn sàng bỏ ra cả gia tài cầu ngự linh sư cứu mạng.

Nhưng lại vì ngự linh sư không đủ mạnh mẽ, thân thể yếu ớt như người phàm, đối mặt với kẻ thù không chịu nổi một đòn, những linh tu này tự tận đáy lòng sinh ra vài phần khinh thường.

Vân Uy trong lòng không tuyệt vọng, đời người nghịch cảnh nhiều vô số, chỉ là không tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối, để nàng làm lại từ đầu, lại đúng vào lúc khó khăn nhất để phá cục điện.

Nhưng nàng thực sự bực bội, chỉ gϊếŧ một Tam hoàng tử, nghĩ thế nào cũng không đáng.

Những linh vệ thường ngày lười biếng, thậm chí nói chuyện cũng không tránh nàng: “Nàng là vị hôn thê của Bùi thiếu chủ, thân phận không tầm thường. Ta luôn có chút lo lắng, điện hạ làm như vậy, nếu người của Triệt Thiên phủ biết được e là sẽ có tai họa. Các ngươi đâu phải không biết thủ đoạn của người đó…”

Một người khác cười nói: “Sợ gì, nhà họ Việt đã phản bội tiên sơn, quy phục vương triều. Người đó có lợi hại khó đối phó, nhưng cũng chỉ là con chó dữ của bệ hạ, chẳng lẽ còn dám cướp người với điện hạ!”

“Nhưng trong lòng ta vẫn có chút bất an.”

“Yên tâm đi, lát nữa vào phủ rồi ta không tin người của Triệt Thiên phủ dám xông vào phủ Hoàng tử.”

Người kia nghĩ ngợi một chút, cũng cho là phải.

Ba khắc giờ Dần, đoàn người đến phủ Tam hoàng tử.

Vân Uy bị kéo xuống xe.

Quản gia đứng chờ ở cửa có chút mơ màng buồn ngủ.

Những năm qua quản gia theo Tam hoàng tử làm chuyện xấu không ít, mỹ nhân cũng thấy nhiều. Nhưng vừa thấy nữ tử trước mặt, quản gia lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.

Mỹ nhân không phải chưa từng thấy, nhưng dung nhan thế này thì là lần đầu. Nữ tử trước mặt toàn thân nhuộm máu, tóc tai bù xù, thậm chí không có áo ngoài đàng hoàng. Nhưng dưới ánh đèn, dung nhan nàng tuyệt mỹ, nhìn một cái đã kinh tâm động phách, như tiên nữ giáng trần.

Không ngạc nhiên khi Tam hoàng tử dám mạo hiểm bị bệ hạ trừng phạt cũng phải đưa nàng vào phủ tối nay.

Vân Uy cũng ngầm quan sát bố cục của phủ Tam hoàng tử.

Trong phủ, cứ mười trượng lại có một trận pháp, nếu nàng liều mạng không trụ nổi một hơi. Chỉ có hồ nước dưới ánh trăng lấp lánh, không có trận pháp gia trì kéo dài đến tường. Bên kia tường, hoa mai đã sớm tàn, cành vươn ra ngoài.

Nàng nhìn hồ nước một lúc, trong lòng đã có kế.

Phía sau có người đẩy một cái, Vân Uy bị đẩy vào căn phòng xa hoa lộng lẫy, được thắp sáng bằng ngọc minh châu.

“Bẩm điện hạ, Trạm Vân Uy đã được đưa đến.”

Vân Uy nhìn kỹ, người trước mắt mặc áo màu xanh đậm, thêu hoa văn giao long. Dưới ánh đèn, Tam hoàng tử dung mạo đoan chính, nhưng ánh mắt tà ác âm u, mang theo sự kinh diễm và xấc láo, hắn ta lướt qua eo thon của nàng.

Hắn ta đặt tách trà xuống, cười nói: “Trạm tiểu thư, đã lâu không gặp. Hôm đó tại cung yến chỉ một thoáng mà mấy năm nay, nàng khiến ta nhung nhớ khôn nguôi.”

Trên mặt hắn ta là đang cười, nhưng trong mắt lại mang chút hận ý.

Hôm đó tại cung yến, hắn chưa kịp nói với nàng câu nào đã bị Bùi thiếu chủ kề kiếm vào cổ, kiếm khí lạnh lẽo đáng sợ khiến hắn ta mất mặt một trận.

Giờ đây, nàng cuối cùng đã không còn chỗ dựa.

Mất đi thân phận cao quý, không còn phụ huynh, không còn vị hôn phu che chở, dưới ánh minh châu, hàng mi dài của nàng đổ bóng nhạt, nhìn nàng yếu đuối tái nhợt.

Tam hoàng tử hầu như muốn cười lớn, không chỉ vì tâm nguyện đã thành, mà còn vì sảng khoái vì cướp đoạt được vị hôn thê của Bùi Ngọc Kinh.

Tiên sơn ngọc thụ thì đã sao, trời sinh kiếm cốt thì đã sao? Bây giờ Bùi Ngọc Kinh còn không biết đang chờ chết ở góc nào!

Tam hoàng tử lòng đầy mê mẩn, nhìn Trạm Vân Uy trước mắt.

Đây mới là chân chính tiên môn quý nữ. Đặt vào nghìn năm trước, tiên môn cường đại, còn cao quý hơn công chúa của triều đình, coi như là làm hoàng tử cũng không có tư cách quỳ xuống cầu hôn.

Nàng lại đẹp như vậy, đẹp hơn tất cả những cô gái hắn ta từng gặp. Hắn ta không thể kìm nén nữa, hắn ta tiến về phía nàng.

Vân Uy nhìn nụ cười của hắn ta, lòng cảm thấy ghê tởm: "Sau đêm nay, sẽ không làm phiền Tam hoàng tử nhớ đến nữa."

Tam hoàng tử cau mày, chưa kịp hiểu ý nàng là gì, trước ngực đã bị dán một tấm phù.

Hắn ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, mất đi cảm giác của cơ thể.

Trước khi ngất đi, hắn ta nhìn thấy thiếu nữ trước mắt giơ tay, lau vết máu phản phệ trên môi đỏ.

Trong ánh sáng lung linh của ngọc, đôi mắt nâu nhạt của nàng bị đau đớn xâm chiếm, nhưng bị nàng mạnh mẽ đè nén.

Tam hoàng tử lần đầu nhận ra, năm đó trong cung yến dù không có Bùi Ngọc Kinh, không có cha của nàng, nàng cũng sẽ không bị ai khinh bỉ.

Trong lòng hắn ta, lần đầu tiên hối hận vì đã coi thường ngự linh sư.

*

Quản gia vốn nghĩ rằng tối nay cuối cùng cũng có thể ngủ ngon, nhưng khi vừa ra lệnh đóng cửa phủ, cánh cửa đỏ thắm bị một cú đá mở tung.

Quản gia giận dữ: "Ai dám to gan như vậy, dám phá cửa phủ hoàng tử..."

Nửa câu sau, bị ông ta nuốt lại. Trước mắt ông ta là một mảng hoa văn hoa sen mỹ lệ, nhưng trên đó còn dính vết máu tươi của tà ma.

Máu tím rõ ràng trông không lành, đính trên áo người đến, lại giống như một bông hoa tuyệt mỹ rực rỡ.

Quản gia ngẩn ngơ, toàn bộ vương triều đều biết, chỉ có một người sẽ khắc hoa sen lên y phục, nhưng không phải vì lòng thương xót chúng sinh, mà để kiềm chế sát ý lan tràn.

Quả nhiên, ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến sợ hãi.

Nếu không nghe về những thủ đoạn của người này trong những năm gần đây, ai cũng không nghĩ rằng một người có dung mạo xuất sắc như vậy lại liên quan đến chưởng ti Triệt Thiên Phủ.

Quản gia không tránh khỏi sợ hãi, nhưng nhiều năm cậy thế hϊếp người, làm nhiều chuyện xấu, khiến ông ta còn không ít tự tin, nghĩ rằng người này dù có khó khăn cũng không dám manh động trong phủ hoàng tử.

"Việt Chi Hằng, ngươi nửa đêm mang người xông vào phủ Tam hoàng tử, không coi vương tộc ra gì, đây là muốn làm gì? Chỉ cần ngươi mau chóng rời đi, Tam hoàng tử sẽ không tính toán với ngươi."

Ông ta tự nhận rằng những lời này đã nói rất khoan dung, nhưng thấy đám người của Triệt Thiên Phủ nghe thấy liền cười nhạo.

Việt Chi Hằng trước mắt cũng tỏ vẻ mỉa mai nhìn ông ta.

Ngay sau đó, tiếng hét vang khắp phủ, chỉ thấy đầu quản gia rơi xuống đất, đến chết vẫn giữ nguyên nét kiêu căng trên mặt.

Việt Chi Hằng thu hồi pháp khí của mình, đó là một chiếc roi hình rắn màu băng lam, nhìn kỹ thì chia thành hai mươi ba đoạn nối nhau, mỗi đoạn đều khắc phù văn khác nhau, hình dạng kỳ lạ.

Hắn thản nhiên gϊếŧ người, nhưng lại nói: "Phản nghịch của Tiên Sơn bỏ trốn, Việt mỗ vì bảo vệ sự an nguy của Tam hoàng tử nên không thể không vào phủ lục soát, mong thứ lỗi."

Lời nói ra rất khiêm tốn lễ phép, thậm chí ẩn chứa nụ cười, nhưng binh lính hai bên lại kinh hãi, rút lui như thủy triều, nhìn đám người của Triệt Thiên Phủ xông vào phủ mà không ai dám ngăn cản.

Quạ bay qua cành, trăng sáng dần ẩn vào mây.

Trong phủ hoàng tử đèn đuốc sáng trưng, lúc này bỗng nổi lên một luồng sáng đỏ chấn động, chính là dẫn khí của phù chú.

Ai sẽ khởi động phù chú trong phủ hoàng tử?

Việt Chi Hằng ngẩng đầu, thần sắc như có điều suy nghĩ, bước nhanh về phía đó.

*

Trạm Vân Uy tìm thấy chùy thủ mình muốn trên thắt lưng Tam hoàng tử.

Thế gian này là hai cực đoan. Dân thường ở các huyện xa xôi áo không đủ che thân, lo lắng trốn tránh tà ma, còn vương tộc lại sống trong nhung lụa, dùng chùy thủ cũng khảm đầy linh thạch.

Ngoài cửa sổ là hồ nước, chỉ cần Vân Uy gϊếŧ Tam hoàng tử, trước khi bị bắt nhảy xuống hồ, có lẽ còn một chút cơ hội sống.

Nhưng đây cũng là con đường không thể quay đầu, nếu tối nay không trốn thoát, linh đế sẽ không giữ mạng sống nàng chỉ vì nàng là ngự linh sư.

Trong khoảnh khắc đó, Vân Uy cắn môi quyết định, nàng nắm chặt chùy thủ, đâm vào đan điền của Tam hoàng tử.

Nhưng không ngờ lại không đâm thủng được da của Tam hoàng tử.

Trước mắt là một bàn tay lạnh lẽo trắng trẻo nắm lấy chùy thủ, khiến nàng không thể tiến thêm bước nào: "Trạm cô nương, mưu sát hoàng tử, không muốn sống nữa sao?"

Vân Uy ngẩng đầu, chưa từng nghĩ rằng từ sau cuộc sinh tử cách biệt vào năm Thăng Bình thứ mười bốn, có một ngày nàng lại gặp Việt Chi Hằng lần nữa.

Nàng không nhớ rõ dung mạo của hắn, trong đầu chỉ còn lại vẻ mặt kiêu ngạo bình tĩnh của hắn sau khi bị hành hạ đến gầy trơ xương.

Một người làm nhiều việc ác như vậy, linh đan lại nóng rực, như muốn tan chảy trận tuyết lớn đó.

Lúc này, gương mặt mờ nhạt trong ký ức của hắn dần trở nên rõ ràng trước mắt, thay thế trận tuyết đó, lại lần nữa nhuộm màu sắc.

Những thứ kia sau đó tước đoạt sinh mệnh của hắn, lúc này đều chưa giáng xuống thân hắn.

Người trước mắt trông trẻ hơn, ánh mắt cũng sắc bén hơn sau này, Vân Uy nhớ rằng, năm này Việt Chi Hằng là nhân vật phong quang vô lượng, không ai không sợ hãi.

Việt Chi Hằng không thương lượng gì, nắm chặt vòng phong linh trên cổ tay nàng, buộc nàng buông tay. Vân Uy chỉ cảm thấy tay tê dại, đã bị hắn lấy mất chùy thủ.

Hắn cứu Tam hoàng tử.

Nàng không khỏi nhìn người này, nhớ lại tội ác hắn bị liệt kê sau này, trong đó có việc gϊếŧ hết con cháu của linh đế.

So với không muốn sống, hắn rõ ràng kiêu ngạo hơn nàng nhiều, đúng không?

Sau này muốn gϊếŧ Tam hoàng tử, nay lại cứu. Một người như vậy căn bản không có lòng trung thành.

Vân Uy nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, mới phát hiện Việt Chi Hằng cũng đang đánh giá nàng.

Đối với hắn, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn gặp nàng.

Nhưng ánh mắt hắn không giống Tam hoàng tử, cũng không giống linh vệ coi thường ngự linh sư, nàng chỉ là nhìn một tù nhân không an phận khiến hắn phải đến tìm giữa đêm khuya.

Việt Chi Hằng nhìn nàng một cái, liền thản nhiên dời ánh mắt, hướng ra ngoài gọi: "Người đâu."

Trầm Diệp mang theo thuộc hạ của Triệt Thiên Phủ tiến vào, Việt Chi Hằng ra lệnh: "Trói lại, ném lại vào ngục."

Vân Uy ngay lập tức bị trói chặt, cảm giác bị giam cầm từ cơ thể truyền đến, nàng mơ hồ đau đớn.

Nàng thử vùng vẫy, nhưng phát hiện sợi dây trói của Triệt Thiên Phủ lại là pháp khí dùng để trói linh tu.

Với kiểu trói này, phù chú, trận pháp đều không thể sử dụng.

“...”

Ác ý từ Việt Chi Hằng quá rõ ràng, nàng không thể không liếc nhìn hắn.

Dưới muôn ngàn ngọn đèn, Việt Chi Hằng không có chút biến sắc, cũng không từng nhìn về phía nàng bị áp giải đi.

Tựa như tám năm sau, người móc linh đan của mình ra đưa cho nàng vào lúc gió tuyết đó, cho tới bây giờ tựa như một trận ảo giác.