Chương 23: Cam kết

Trên đường về quận Phần Hà, vì tình trạng cơ thể mà Việt Chi Hằng không dùng Thanh Qủy Hạc mà phải mượn dùng xe loan của Phương Hoài.

Phương gia đời đời làm quan, Phương Hoài những năm đầu cũng là kẻ ăn chơi trác táng, mấy năm gần đây phải tiếp nhận gánh nặng gia đình, mới dần dần trở nên trầm ổn.

Xe loan rộng rãi thoải mái, Việt Chi Hằng tựa vào vách xe, đối diện là Trạm Vân Uy. Hắn cưỡng ép thúc đẩy linh lực nghịch hành, lúc này sắc mặt tái nhợt, vừa mới hồi phục một chút nhưng lúc này lại phải đối mặt với việc linh lực tán loạn thêm lần nữa.

"Ta vẫn chưa rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, với tính cách của ngươi làm sao có thể mắc bẫy của Trạm tiểu thư được?"

Phương Hoài liếc nhìn Trạm Vân Uy đang ngất xỉu bên cạnh. Sao chỉ trong mấy ngày không gặp, Việt Chi Hằng đã trở thành khôi lỗi của người ta?

Việt Chi Hằng ngừng lại một lúc, nói: "Một lúc sơ ý, lần này đa tạ ngươi."

"Việt huynh không cần khách sáo, mấy năm nay ngươi cũng đã giúp Phương gia không ít."

"Sau này nếu có việc gì cứ nói ra, ta nhất định sẽ tận lực mà giúp."

Phương Hoài cũng không khách sáo với hắn: "Ngươi cũng biết từ mấy năm trước, kết giới linh vực không ổn định, cha ta phụng mệnh tu sửa kết giới, thời gian này lo lắng đến già đi mười tuổi. Ngay cả biểu đệ bà con xa mười ba tuổi của ta cũng bị bắt đi, sau này chắc chắn sẽ có việc nhờ ngươi."

Nếu kết giới tà khí rò rỉ gây nên đại loạn, nhất định phải có Triệt Thiên Phủ giúp đỡ tiêu diệt tà ma mới sinh, nếu không Phương gia khó thoát tội.

Nghĩ đến tối nay mặc dù chặn được hơn mười đệ tử tiên môn, nhưng cũng để chạy thoát quá nửa, Phương Hoài hỏi Việt Chi Hằng: "Ngươi có kế hoạch gì?"

Việt Chi Hằng thản nhiên nói: "Chạy thì chạy thôi, đều là một đám tạp nham."

"Cũng đúng." Phương Hoài hạ thấp giọng, "Mục tiêu của bệ hạ là lão đầu Bồng Lai và Bùi Ngọc Kinh, bắt được Trạm tiểu thư về là được. Nhưng ngươi cuối cùng cũng không làm tròn nhiệm vụ, khó tránh được việc bị phạt."

"Ừm, vài ngày nữa ta sẽ vào cung chịu tội."

Phương Hoài thấy hắn đã có sắp xếp, chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì nghiêm trọng. Nghe nói Việt Chi Hằng từ cung trở về bị trọng thương, Phương Hoài có nghe qua, nhưng không dám suy đoán đã xảy ra chuyện gì, nay nhìn lại đối với tình hình hiện tại của Việt Chi Hằng lại có lợi.

Việt Chi Hằng vì bệ hạ mà bị thương, nên mới để tiên môn có cơ hội lợi dụng, bệ hạ cũng không nghiêm phạt Việt Chi Hằng, cùng lắm chỉ là làm cho có.

"Trạm tiểu thư ngự linh sư nhà ngươi thực sự là lợi hại." Phương Hoài thở dài, "Nếu không phải ngươi so với nàng hèn hạ hơn nhiều, hôm nay e rằng sẽ bị nàng đánh bại."

Việt Chi Hằng nói: "Qúa khen. Đường muội của Trạm Vân Uy là do Phương đại nhân mang đến phải không?"

"…Khụ, tiện tay thôi, ta nghĩ có thể dùng đến."

Việt Chi Hằng nhìn Trạm Vân Uy đang hôn mê: "Thực sự là đã dùng đến."

Hắn cười lạnh một tiếng.

Nếu không phải vì lo ngại Trạm Tuyết Ngâm, mấy mũi tên của Trạm Vân Uy chắc đã không chút do dự hướng thẳng vào hắn.

Trước kia trong mộng cảnh đã thấy qua Khống Linh Thuật của Trạm Vân Uy, nhưng khi đó Khống Linh Thuật của nàng vẫn chưa thành thục, hôm nay đã có thể khống chế linh tu.

"Phương Hoài, chuyện hôm nay mong ngươi giữ kín miệng."

Phương Hoài nhìn Trạm Vân Uy, gật đầu: "Ta hiểu."

Năng lực của Trạm Vân Uy ít nhất sẽ khiến người khác dòm ngó hoặc kiêng dè. Hơn nữa linh vực cấm tu luyện Khống Linh Thuật, cũng không biết sơn chủ Trường Gia nghĩ gì mà lại cho phép viên ngọc quý của mình vi phạm điều cấm.

Trời sáng, đã đến quận Phần Hà.

Trầm Diệp biết mình đã gây họa, lúc này đứng đợi ở cửa Việt phủ.

Việt Chi Hằng nói: "Vòng Khốn linh."

Trầm Diệp vội vàng đưa lên vòng Khốn Linh mới, Việt Chi Hằng nhận lấy khóa vào cổ tay của Trạm Vân Uy.

Thấy Việt Chi Hằng ôm Trạm Vân Uy xuống xe, Phương Hoài khó giấu nổi bản tính xem náp nhiệt.

Chậc, để Việt Chi Hằng chịu thiệt thòi lớn như vậy, mang theo thương tích và khôi lỗi, Trạm tiểu thư thực sự lòng dạ nhẫn tâm.

Cũng không biết người luôn mang thù, ăn miếng trả miếng như Việt Chi Hằng sẽ làm thế nào?

*

Khi Trạm Vân Uy tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn sức lực, một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhớ lại những việc trước khi ngất đi, nàng mở mắt thấy Việt Chi Hằng dựa vào bên sạp nhỏ.

Hắn cầm trong tay một quyển phổ khí, nhưng lúc này không nhìn, mà nhìn nàng một cách lạnh lùng: "Tỉnh rồi?"

Trạm Vân Uy từ dưới đất ngồi dậy, thấy trời đã sáng, không biết đã qua mấy ngày. Nàng cúi đầu, quả nhiên thấy vòng Khốn Linh lại được đeo lên cổ tay, mà họ cũng đã trở về viện của Việt Chi Hằng.

Việt Chi Hằng đã thay xong y phục băng bó vết thương, trông có vẻ tốt hơn mấy ngày trước. Chỉ riêng nàng vẫn giữ nguyên bộ dạng vài ngày trước, vẫn mặc chiếc váy lụa, ngay cả áo choàng cũng chưa cởi ra.

Không lạ gì khi nàng cảm thấy toàn thân đau đớn, Việt Chi Hằng đã ném nàng xuống đất mấy ngày, vừa là mặt đất lạnh lẽo cứng ngắc, vừa là tà khí lan tràn khắp nơi, đau đớn cũng không có gì lạ.

Đã vào tháng sáu ở quận Phần Hà, thời tiết có cảm giác oi bức, ve sầu trong vườn kêu không ngớt.

Trạm Vân Uy đối diện ánh mắt lạnh lùng của Việt Chi Hằng, trong lòng thở dài.

Mấy ngày trước nàng còn cầu nguyện, tốt nhất là đời này không gặp lại Việt Chi Hằng, không ngờ lại rơi vào tay hắn nhanh như vậy.

Tuy nhiên, nàng còn nhớ một số việc khác, phải hỏi cho rõ: "Việt Chi Hằng, người của tiên môn thế nào rồi?"

Trước khi lấy thân mình và linh lực chắn tên, nàng thấy có người rơi khỏi thuyền mây, những chuyện sau đó đều không biết, vừa sợ mọi người đều bị bắt lại, vừa sợ có người vì lần trốn chạy này mà bị thương chết.

"Nếu ta nói, tất cả đều chết, Trạm tiểu thư có hối hận về những việc mình đã làm không?"

Sắc mặt Trạm Vân Uy tái nhợt.

Việt Chi Hằng từ trước đến giờ đều nhìn nàng, thấy màu máu trên mặt nàng rút hết, không thể tin bàng hoàng lo sợ, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, cũng hiện lên vẻ u ám.

Hắn im lặng một lúc, lạnh lùng nói: "Nhưng tiếc là, chưa chết. Chạy quá nửa, còn lại mười bảy người, bị giam lại trong ngục."

Một câu ngắn gọn, nhưng khiến Trạm Vân Uy như sống lại từ cõi chết đuối.

Nàng ngước mắt nhìn Việt Chi Hằng: "Việt Chi Hằng, ngươi vẫn còn giận ta sao?"

"Ngươi và ta lập trường khác nhau, làm gì có chuyện giận dỗi? Ta biết Trạm tiểu thư làm tất cả vì tộc nhân tiên môn, ta thua một bước, không có gì để nói. Còn ngươi không chạy thoát là ngươi vô dụng. Đã là tù nhân, thì làm ơn từ nay có ý thức của tù nhân."

Cái gì gọi là "ý thức của tù nhân", Trạm Vân Uy rất nhanh đã biết rõ.

Đến bữa tối, Việt Chi Hằng vì bị thương ăn uống thanh đạm, nhưng cũng có ba món một canh, còn đến tay Trạm Vân Uy chỉ có một bát cháo trắng.

Nàng ngất đi mấy ngày cũng mấy ngày không ăn, cầm bát nhìn thức ăn của Việt Chi Hằng cảm thấy không biết mùi vị gì.

Nhưng so với việc hàng chục tộc nhân thành công trốn thoát, cái giá này thực sự quá nhỏ. Dù là cháo trắng, Trạm Vân Uy cũng không lãng phí lương thực, nàng ăn hết sạch.

Không ai đun nước nóng cho nàng, cũng không có y phục thay đổi, Trạm Vân Uy chỉ có thể từ trong phòng tìm ra tịnh trần phù để tạm dùng.

Thạch Hộc ra ra vào vào, cảm nhận được bầu không khí giữa họ không đúng, cũng không dám tự ý nói chuyện với Trạm Vân Uy.

Không thấy bóng dáng Bạch Nhụy.

Trạm Vân Uy nhìn ra cửa, nghĩ Bạch Nhụy có thành công trốn thoát không, Bạch Nhụy nói sau đó sẽ ra phủ cùng nàng hộp họp.

Việt Chi Hằng lật một trang sách, không ngẩng đầu, nói: "Trạm tiểu thư đang đợi Bạch Nhụy? Ta quên nói với ngươi, nàng ta cũng ở trong ngục."

"…" Nàng nghiến răng, không nói gì.

Chỉ cần sống sót thì vẫn còn ngày mai, đợi Trạm Thù Kính dưỡng thương xong cùng Bùi Ngọc Kinh tới có thể cứu được tất cả mọi người còn lại.

Mặt trăng lên đến ngọn cây, đã đến lúc đi ngủ, Trạm Vân Uy đi đến bên giường, một cuốn sách đập vào trán nàng.

“Làm gì đấy, Trạm tiểu thư.”

Nàng dời cuốn phổ khí đi, đối diện với đôi mắt màu mực đen nhạt không chút cảm xúc.

“Việt Chi Hằng, ngươi định bảo ta ngủ dưới đất?”

Việt Chi Hằng ánh mắt lạnh lùng, phản chiếu bóng dáng của nàng.

Trạm Vân Uy bắt đầu cảm thấy khó hiểu, nói chạm vào vảy ngược của Việt Chi Hằng, nàng tự hỏi những việc mình làm trong đời này còn xa không quá đáng như kiếp trước.

Kiếp trước hai người ban đầu cũng không hòa hợp, nàng không chỉ ném đồ đập hắn, còn mắng hắn, khiến hắn mất mặt trước người khác, dùng hết từ ngữ trong từ điển, Việt Chi Hằng cũng chỉ cười giễu cợt một tiếng.

Khi hai người nằm cùng nhau, nàng còn nhiều lần muốn gϊếŧ Việt Chi Hằng, nhưng hắn chỉ giam nàng lại, không cho nàng động đậy, không hề tổn thương nàng.

Phần lớn thời gian, không cần cùng nàng chung giường, Việt Chi Hằng thậm chí còn tự mình đi ở thư phòng và phòng khách, để lại giường diệu tiên linh ngọc cho nàng.

Để nàng ngủ trên sạp nhỏ, đây là lần đầu tiên.

Rốt cuộc có gì khác, lần này nàng còn quá đáng hơn sao? Nhưng trước đó nàng và Việt Chi Hằng đối xử với nhau rất tốt, tốt hơn nhiều so với kiếp trước.

Trạm Vân Uy nghĩ mãi, chỉ còn một khả năng.

Ánh mắt của nàng từ sống mũi cao thẳng của Việt Chi Hằng hạ xuống, dừng lại ở đôi môi của hắn.

Thực ra nàng cũng không phải quên, chỉ là quá xấu hổ, không dám để mình nhớ lại.

Trước đó nàng chưa từng có kinh nghiệm này, nàng và Bùi Ngọc Kinh đính hôn đã lâu, lúc gần gũi nhất cũng không đến bước này.

Nàng nhớ mình ngày đó từng chút một mở miệng môi đưa Yêu Khôi Đan qua thế nào.

Cũng nhớ dáng vẻ hắn nuốt chửng xuống.

Không trách hắn tức giận, trong tình huống đó ai bị ép nuốt cũng cảm thấy nhục nhã. Thì ra Việt Chi Hằng ghét ngự linh sư đến mức độ này, việc nàng đưa thuốc trong mắt Việt Chi Hằng còn khó chịu hơn việc muốn gϊếŧ hắn?

Lúc này, nàng nhìn lâu, thấy yết hầu của Việt Chi Hằng chuyển động.

Việt Chi Hằng chú ý đến ánh mắt của nàng, lạnh lùng nói: “Cút xuống!”

Trạm Vân Uy cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng lùi ra khỏi giường. Nàng lại nhận ra, kiếp trước Việt Chi Hằng hiếm khi nói những lời thô bỉ với nàng.

Hắn gϊếŧ người vẫn cười, đối với kẻ chán ghét vẫn có thể giả vờ.

Trạm Vân Uy nói: “Việt Chi Hằng, nếu ngươi thật sự tức giận, không ngại cũng có thể trừng phạt lại?”

Hắn sắc mặt khó coi, đôi mắt dài hẹp sắc bén.

Trạm Vân Uy nhớ đến quy định của linh vực không được tổn thương ngự linh sư, không trách Việt Chi Hằng tức giận mà không có nơi phát.

Trạm Vân Uy đành phải đổi ý, nói: “Việt Chi Hằng, ta trước đây cũng bất đắc dĩ, nếu ngươi thật sự nhớ lại khó chịu có thể tìm một đan tu xin vài viên đan dược quên đi ký ức ngày đó?”

Nàng còn muốn nói, nàng cũng cần một viên.

Chỉ cần hai người đều không nhớ, chuyện này hoàn toàn có thể coi như chưa từng xảy ra.

Câu trả lời của Việt Chi Hằng là một cuốn sách lạnh lùng ném vào váy nàng, không lạnh lùng ra lệnh nàng im miệng.

Trạm Vân Uy không chịu thua, lần này trốn thoát tính ra nàng lại chiếm được lợi, bình tâm mà nói, trừ sự sợ hãi tà khí ban đêm, tâm trạng nàng thực ra cũng không tệ.

Nhưng Trạm Vân Uy phải cố nhịn tâm trạng tốt này, tránh để tâm trạng tốt quá rõ ràng khiến Việt Chi Hằng càng muốn gϊếŧ nàng.

Vì vậy nàng nhặt cuốn sách đó, ra ngoài tìm Thạch Hộc lấy vài cái chăn dày hơn, ôm về trải dưới giường.

Cũng không biết có phải cố ý hay không, Việt Chi Hằng lạnh lùng nhìn nàng một lúc, khi nàng sắp trải xong, hắn mới mở miệng: “Cách ta xa một chút.”

“……” Nàng cũng thấy kỳ lạ, tại sao hằng ngày lại ngủ ngay bên sạp nhỏ mà ngủ?

Trạm Vân Uy dứt khoát đứng lên, đi quanh phòng một vòng, cuối cùng tìm được một chỗ bên cửa sổ, mở cửa sổ, trải chăn ra, như vậy ngước mắt có thể nhìn thấy sao trời của quận Phần Hà chuyển động.

Hai người cách bình phong và rèm che, nằm xuống không nói gì.

Trạm Vân Uy nghĩ, không biết mấy cái chăn này có hiệu quả hay không, mong rằng nàng không bị tà khí nhập thân.

Lâu lâu, lâu đến khi nàng nghĩ Việt Chi Hằng đã ngủ, bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng và bình tĩnh: “Trạm tiểu thư, ngươi còn nhớ, trước đó hứa sẽ đáp ứng ta một yêu cầu?”

Trạm Vân Uy sững sờ, nhớ đến cuộc trao đổi khi về nhà, nói: “Tất nhiên nhớ.”

“Tốt.” Việt Chi Hằng nhắm mắt, “Vậy ta cần ngươi nhớ, sau này dù ngươi dùng cách nào để rời đi chống lại vương triều. Chuyện lần trước, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”

Hậu quả của việc tàn dư tiên môn trốn thoát hắn chấp nhận, nhưng chuyện này, hắn chỉ cho phép xảy ra một lần.

Trạm Vân Uy thở dài, nàng nói: “Ta đồng ý với ngươi.”

Làm gì có lần sau, Việt Chi Hằng tránh chuyện này như tránh bệnh dịch, kiếp trước kiếp này, nàng cũng chưa từng nghĩ đến Việt Chi Hằng, hai người chắc chắn có thể giữ khoảng cách cho đến ngày nàng rời đi.

Trạm Vân Uy đồng ý một cách thoải mái, không ngờ thế sự vô thường, cuộc đời còn kỳ lạ hơn kịch, bước ngoặt chỉ vài ngày sau.