Editor: Vy Vy 1505
Ngụy Vương phi qua đời là trước giờ cơm trưa mới báo tang đến trong cung, làm trưởng tẩu, cho dù địa vị càng tôn quý hơn nữa, Kỷ Uyển Thanh vẫn phải đi một chuyến.
Vẻ mặt Hà ma ma không vui, nói thầm đen đủi.
Đen đủi hay không đều phải đi, ngày hôm sau, nàng thay đổi quần áo trắng trong đến Ngụy Vương phủ.
Người không ít, vẻ mặt mọi người bi thương, nhìn rất có vẻ tình ý chân thành.
Kỳ thật trong lòng mọi người biết rõ ràng vì sao Ngụy Vương phi “bệnh cấp tính qua đời”, chỉ là Hoàng đế không lên tiếng, liền đại biểu ngầm đồng ý.
Nếu Hoàng đế đều cam chịu, như vậy Ngụy Vương phi không phải chết bệnh cũng xem như chết bệnh, kinh thành không xuất hiện lời đồn đãi, nhà mẹ đẻ Ngụy Vương phi sắp tai vạ đến nơi cũng không dám có dị nghị, nhà cậu càng không cần phải nói.
Mọi người kỹ thuật diễn lợi hại, vẻ mặt trầm trọng, duy độc An Nhạc đại trưởng công chúa ngoại lệ.
Kỷ Uyển Thanh ngày hôm sau khi đại hôn yết kiến Hoàng đế, đã từng gặp An Nhạc đại trưởng công chúa một lần, vị này bối phận cao, rất nhiều chuyện đã không cần cố kỵ.
“Một đứa bé đang yên đang lành liền như vậy không còn.”
Kỷ Uyển Thanh đứng gần, ẩn ẩn nghe được đối phương than một câu như vậy. Nàng im lặng, An Nhạc đại trưởng công chúa bởi vì thân thể suy yếu, dưới gối cũng không có con, nói vậy cảm xúc sẽ càng sâu.
An Nhạc đại trưởng công chúa phiền muộn một lát, thu liễm cảm xúc, xoay người thấy nàng, liền nói: “Thái tử phi đại hôn không đủ một tháng, tới một lát bày tỏ tâm ý là được, sớm chút trở về đi.”
Kỷ Uyển Thanh cũng không muốn ở lâu, thuận thế theo đối phương cùng nhau đi ra ngoài, trước khi lên kiệu. An Nhạc đại trưởng công chúa quay đầu lại, nói một câu: “Thái tử là người có quy củ, chỉ cần con an phận thủ thường, sẽ có thể sống an nhàn.”
Chủ yếu là bà thương tiếc Thái tử, thấy xung quanh cũng không có người khác, liền dặn dò một câu.
Tuy Kỷ Uyển Thanh gần quan được ban lộc, nhưng kiến nghị này cũng là tốt cho nàng, nàng lãnh tâm ý, hơi hơi hành lễ nói: “Uyển Thanh cẩn tuân cô tổ mẫu dạy bảo.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nói thêm nữa liền không đẹp, hai người phân biệt lên kiệu, từng người trở về.
Ngụy Vương phi qua đời cuối năm, vì để không ảnh hưởng hứng thú mừng năm mới của Xương Bình Đế, tang lễ tổ chức rất điệu thấp, quàn một đoạn thời gian, liền vội vàng hạ táng.
Đang trong không khí mừng năm mới, Xương Bình Đế liên tiếp áp suất thấp nhiều ngày rốt cuộc rẽ mây thấy trăng sáng, tiền triều hậu cung cũng không ai dám tìm xúi quẩy, chỉ một lòng trêu chọc, đẩy không khí đến tối cao.
Ngụy Vương phi như phù dung sớm nở tối tàn cố tình bị phai nhạt, nhưng Kỷ Uyển Thanh cũng không nhàn hạ cảm khái quá nhiều, từ trừ tịch đến nguyên tiêu, liên tiếp đại yến không gián đoạn, nàng mệt đến váng đầu hoa mắt, làm sao có dư tinh lực để ý cái khác.
Thật vất vả ra nguyên tiêu, không đợi nàng thở một hơi, Cao Húc ngã bệnh.
Bệnh này đương nhiên là giả bệnh, rốt cuộc năm trước năm sau bận rộn như vậy, nếu Hoàng Thái tử “thân thể suy yếu” lại tiếp tục bình yên vô sự, vậy sẽ chọc người khả nghi.
Thái tử bị bệnh, Thái tử phi đương nhiên phải lưu lại Thanh Ninh Cung hầu hạ, mặc kệ nàng có được sủng ái hay không.
“Điện hạ, làm phiền ngài.” Nếu không phải hắn, nàng còn không thể nghỉ một chút nào.
Kỷ Uyển Thanh bưng một chén thuốc đến trước giường, tùy tay để chén trên bàn nhỏ. Cao Húc diễn kịch diễn nguyên bộ, trong điện tràn ngập mùi thuốc chua xót, sắc mặt hắn tái nhợt, suy yếu dựa vào gối màu vàng nghệ thêu chữ phúc.
Nàng xem xét khuôn mặt tuấn tú của hắn, thuốc bôi trên mặt cực giống thật, nhìn không ra chút sơ hở nào, đương nhiên cũng dựa vào Thái tử điện hạ kỹ thuật diễn lợi hại.
Kỷ Uyển Thanh làm như hài lòng gật đầu, đúng là quen tay hay việc.
Nàng giống như nghiêm túc, thực tế mắt đẹp mang theo hài hước, Cao Húc hừ nhẹ một tiếng: “Hình như nàng rất cao hứng.”
Hắn mở cánh tay, nàng hiểu ý, lập tức ôm qua.
Tiểu phu thê ở chung hai tháng, hai người không có mâu thuẫn, cũng từ từ tiếp nhận đối phương, tình cảm tự nhiên mà tăng tiến, quan hệ hòa hợp.
Cao Húc cô độc một mình nhiều năm, hiện giờ nhiều thêm một thê tử, lúc ban đầu là phòng bị, hiện giờ lại dần dần hưởng thụ lạc thú trong đó.
Hắn liếc nàng: “Hửm?”
Âm cuối hơi cao, hình như mang theo một chút nguy hiểm, Kỷ Uyển Thanh rụt rụt cổ, vội lấy lòng cười: “Làm gì có?”
Đáp lại nàng, là Cao Húc một tiếng hừ nhẹ.
Tiểu phu thê thấp giọng nói mấy câu, liền có tiểu thái giám vội vàng tiến vào thông báo, nói Càn Thanh cung Tổng quản thái giám Tôn Tiến Trung tới, phụng khẩu dụ Xương Bình Đế, đến thăm Hoàng Thái tử.
Cái gọi là “thăm” có ý gì trong lòng lẫn nhau biết rõ ràng.
Tiểu phu thê lập tức tách ra, Cao Húc nằm xuống đắp chăn gấm, mà Kỷ Uyển Thanh thối lui đến gần rèm cửa nội điện, cách giường rất xa.
Hiện tại hai người đang trong phòng ngủ của Hoàng Thái tử ở tiền điện. Một lát, Tôn Tiến Trung liền tới rồi, ông ta là tâm phúc của Hoàng đế, mặc bào phục nội giám màu đỏ sậm thêu mãng văn, tay cầm phất trần, vừa vào cửa, trước tiên không dấu vết quét mắt trong nội điện.
Trong nhà tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, lư hương trong góc phun ra mờ mịt sương mù nhưng vẫn không áp được mùi thuốc chua xót.
Thái tử phi Kỷ thị hơi hơi cúi đầu, nàng không được Thái tử sủng ái, có thể vào nội điện đã thực không tệ, nhưng chỉ có thể đứng xa xa, cũng không dám đến trước giường.
Tôn Tiến Trung trước tiên hành lễ với hai vị chủ tử, Hoàng Thái tử Cao Húc đã được thái giám bên người nâng đỡ ngồi dậy, nghiêng nghiêng dựa vào gối, ông ta vội tiến lên ngăn cản: “Điện hạ, không được.”
“Tôn tổng quản phụng thánh chỉ của phụ hoàng tới thăm cô, cô có sức lực, làm sao có thể nằm trên giường không dậy?”
Trong miệng Cao Húc nói có sức lực, kỳ thật thực miễn cưỡng. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, sắc môi nhàn nhạt, mất đi ánh sáng, tuy tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm như ngày xưa, nhưng rõ ràng trung khí không đủ, nói xong còn ho khan vài tiếng, mới hoãn một chút.
Tôn Tiến Trung tinh tế đánh giá Thái tử nằm trên giường, từ đầu đến chân, từ thần thái đến giọng điệu động tác, một tia không bỏ sót.
Ừ, ông ta âm thầm gật đầu, năm trước năm sau làm lụng vất vả quá độ, Hoàng Thái tử “thân thể suy yếu” từ trong bụng mẹ chịu đựng không nổi, bệnh tình còn nghiêm trọng hơn chút so với dĩ vãng.
Tôn Tiến Trung yên tâm, trước tiên bày ra vẻ mặt quan tâm thăm hỏi vài câu, lại nói tiếp: “Điện hạ là tay trái tay phải của bệ hạ, không thể thiếu, điện hạ trăm triệu phải điều dưỡng thật tốt, sớm ngày lành bệnh.”
Lời này là thật, Xương Bình Đế vừa phòng bị Thái tử, vừa cậy vào Thái tử.
Cao Húc vào triều năm sáu năm, hiểu rõ triều vụ không ít, cũng ôm chính vụ phức tạp vụn vặt, Xương Bình Đế nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ông ta vốn dĩ đã không cần chính, chuyện này rất hợp ý ông ta.
Đương nhiên, Hoàng đế bởi vậy cũng càng kiêng kỵ Thái tử.
Cao Húc lại ho khan vài tiếng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt nhiễm lên một tia ửng đỏ không bình thường, hắn thuận thuận khí, mới nói: “Phân ưu vì hoàng phụ là trách nhiệm của cô, nhờ Tôn tổng quản hồi bẩm phụ hoàng, nói cô nhất định tĩnh dưỡng thật tốt, sớm ngày khang phục.”
Tôn Tiến Trung liên tục gật đầu, cuối cùng cười tủm tỉm nói: “Điện hạ dưỡng tốt thân mình, vừa lúc đuổi kịp lúc tùy giá đi tránh nóng.”
Bởi vì Hoàng Thái tử bệnh tình trầm trọng, lại hàn huyên vài câu, mục đích đạt thành, Tôn Tiến Trung liền cáo lui, về Càn Thanh cung phục mệnh.
Cao Húc phân phó Trương Đức Hải đi tiễn, Trương Đức Hải tuân lệnh, lập tức ân cần tiễn đối phương ra tận cửa.
Chờ Tôn Tiến Trung rời đi, Kỷ Uyển Thanh nãy giờ vẫn luôn rút trong góc giả vờ làm chim cút liền cọ lại đây, nàng giơ ngón tay cái lên, khen Thái tử điện hạ kỹ thuật diễn thật tốt.
Cao Húc trầm mặt hừ một tiếng, nàng mới trở lại chuyện chính, tò mò hỏi: “Điện hạ, năm nay sẽ đi tránh nóng sao?”
Hoàng đế tránh nóng không ở kinh thành, đi ra ngoài quy mô to lớn, chỉ sợ lại phải tốn phí không ít. Nhưng điểm chú ý của nàng lại ở một chỗ khác, nhăn nhăn mày, hỏi: “Điện hạ, sao Tôn Tiến Trung lại sớm nhắc tới việc này?”
Hiện tại mới hơn nửa tháng giêng, mặc dù muốn tránh nóng cũng còn rất sớm, Tôn Tiến Trung không có khả năng vô duyên vô cớ nói đến việc này, giống như tán gẫu, thực tế chính là nhắc nhở.
Khi nói chuyện, Kỷ Uyển Thanh đã đổ một chung nước ấm cho Cao Húc, vì càng thật hơn, từ sáng nay đến giờ hắn cũng chưa uống giọt nước nào.
Cao Húc uống nước ấm trước, trả chung về, mới nhàn nhạt nói: “Năm nay phụ hoàng đi tránh nóng tất nhiên muốn cô đi theo.”
Hắn cong môi, ý cười không đạt đáy mắt, “Đương nhiên, Kỷ Hoàng Hậu Lâm, Giang Hầu, Ngụy Vương, Trần Vương cũng phải đi theo.”
Kỷ Uyển Thanh lập tức hiểu rõ, đây là Hoàng đế phòng bị, thời gian dài rời kinh thành, tất nhiên muốn hai bên đoạt đích đi theo bên cạnh mới có thể yên tâm.
Nàng bĩu môi, trên tay động tác không ngừng, lại đổ một chung nước ấm cho Cao Húc.
Lúc này hắn chỉ uống nửa chung liền đủ, Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận nửa chung còn lại, cảm thấy có chút khát, thuận tay uống luôn.
Động tác của nàng thân mật tự nhiên, Cao Húc vẫy vẫy tay, ý bảo nàng ngồi bên cạnh hắn.
Kỷ Uyển Thanh nghe lời, dựa vào lòng Cao Húc, ôm cổ hắn, bám vào bên tai hắn thấp giọng nói thầm: “Bệ hạ này phòng bị cũng quá mức, không phải có Hoàng Hậu Ngụy Vương cân bằng sao?”
Tuy biết sinh vật mang tên Hoàng đế phá lệ cảnh giác người thừa kế, nhưng là phe bị phòng bị, trong lòng nàng vẫn không quá thoải mái, nhớ tới vừa rồi người ánh mắt Tôn Tiến Trung cẩn thận đánh giá người trên giường, nàng không khỏi nhíu nhíu mày.
“Thật là cái gì cũng dám nói, còn không im lặng.” Cao Húc nhẹ la một câu: “Sau này không được nhắc lại.”
Kỷ Uyển Thanh đương nhiên không ngốc, mới vừa rồi giọng nàng thấp đến mức chỉ có hai người mới miễn cưỡng nghe được, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ứng.
Kỳ thật Cao Húc cũng không tức giận, hắn biết nàng có chừng mực, chỉ là nên dặn dò vẫn phải dặn dò một chút: “Có một số việc không thể nói ra miệng, nàng biết ta biết là được.”
Vẻ mặt hắn phá lệ ôn hòa, động tác nhỏ lơ đãng của Kỷ Uyển Thanh thật sự làm hắn cảm thấy ấm áp, ví dụ như mới vừa rồi câu nói kia, nếu không phải nàng đau lòng hắn, tín nhiệm hắn, làm sao có thể tùy ý nói ra miệng.
Hắn vỗ vỗ lưng nàng: “Đã biết chưa?”
“Dạ.”
Nàng ngoan ngoãn ứng, hắn hơi hơi cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng hôn hôn trán nàng.
“Điện hạ, chúng ta nói chút chuyện cao hứng đi.” Kỷ Uyển Thanh chớp chớp đôi mắt, má dựa vào cổ hắn, cọ cọ.
“Chuyện gì?”
“Cuối năm không phải Ngụy Vương phi qua đời sao?” Nàng vội tinh tế nói tới: “Chờ qua nguyên tiêu, Ngụy Vương phủ sẽ bắt đầu chuyển nhân thủ, nhãn tuyến bên kia của thϊếp vừa vặn phụ trách tuyển chọn một bộ phận nhân thủ đấy.”
Một đời vua một đời thần, kỳ thật các phủ cũng áp dụng đạo lý này.
Ngụy Vương phi vào cửa liền chưởng gia, ước chừng đã hơn một năm, nhân thủ tâm phúc sớm đã thẩm thấu đến các nơi. Nàng không phải tử vong bình thường, xong việc, Ngụy Vương khẳng định tẩy sạch nhân thủ của nàng trong phủ, thay thế tất cả những người này.
Nhãn tuyến trong tay Kỷ Uyển Thanh là thành viên ban đầu từ trong cung Ngụy Vương mang ra. Ngụy Vương không giống Trần Vương, hắn tín nhiệm mẫu hậu hắn, những người này đều đảm nhận chức quản sự lớn nhỏ trong vương phủ.
Sau khi Ngụy vương phi chưởng gia, mấy nhãn tuyến vốn cũng không được nàng coi trọng cho lắm, chỉ đảm nhận tiểu quản sự, nhưng lần này tẩy sạch, Ngụy Vương phủ nhân thủ không đủ, bọn họ là người cũ nên được ân huệ, toàn được đề bạt đến các vị trí cao hơn.
Trong đó có một người tham dự trực tiếp vào việc tiếp nhận người do Phủ Nội Vụ tuyển đến vương phủ, cũng an bài nhiệm vụ công tác.
Chẳng những có thể đề bạt người một nhà, mà còn có thể giúp Cao Húc xếp vào một ít nhân thủ.
Đây là hai bút cùng vẽ, Ngụy Vương phủ lớn như vậy, nhân thủ của Kỷ Uyển Thanh không nhiều lắm, tin tức có thể tìm hiểu cũng hữu hạn, vừa lúc có thể bổ sung cho nhau.
Cao Húc vừa nghe đã hiểu, ánh mắt khen ngợi nhìn nàng, trầm ngâm nửa ngày nói: “Ngoại trừ nhân thủ mới bổ sung, người của nàng có thể điều động hạ nhân vốn ở trong phủ sao?”
Năm đó Ngụy Vương, Trần Vương khai phủ, lập tức tăng thêm mấy trăm hạ nhân, khi đó hắn cũng thả người vào, nhưng thời gian ngắn ngủi, địa vị không tính cao, không thể tới gần trung tâm.
Những người này đều được chọn lựa kỹ càng, theo thời gian chưa chắc không thể leo lên, chỉ là nếu có người một nhà phối hợp, có thể giảm bớt thời gian thì tốt hơn.
“Dạ, có thể.”
Nhãn tuyến của Kỷ Uyển Thanh cũng phụ trách an bài nhiệm vụ, nàng nghĩ nghĩ, bổ sung: “Nhưng hắn chỉ phụ trách một bộ phận nhỏ.”
Ý chính là không thể hoàn toàn theo ý mình.
Cao Húc đương nhiên hiểu, hắn lập tức phân phó Trương Đức Hải gọi Lâm Dương tới, thương lượng một chút an bài nhân thủ.
Thực mau, có tiểu thái giám bẩm báo Lâm Dương tới rồi, Kỷ Uyển Thanh tự giác đứng lên, nói là đến phòng bếp nhỏ vài món thức ăn cho Cao Húc, kỳ thật là chủ động né tránh.
Nàng hy vọng mình nắm thế lực độc thuộc về chính mình, đương nhiên cũng cho đối phương đồng dạng tôn trọng.
Cao Húc gật đầu, Lâm Dương là thái giám giả, ở bên ngoài thì không sao, ở phòng ngủ hắn không hy vọng thê tử chính mình bị nhìn thấy.
Kỷ Uyển Thanh ra cửa, được cung nhân vây quanh đi phòng bếp nhỏ, mới vừa rẽ ngay hành lang gấp khúc đỏ thẫm, liền thấy Hà ma ma vội vàng từ đối diện đi tới.
“Ma ma, làm sao vậy?”
Lê Hoa lãnh cung nhân tự giác lui ra phía sau, Kỷ Uyển Thanh liền thấp giọng hỏi: “Có tin tức gì sao?”
Hà ma ma gật gật đầu, việc này vốn dĩ không quan hệ đại cục, chỉ là đối với tiểu thư nhà bà, lại rất làm người hụt hẫng.
“Khôn Ninh Cung bên kia có tin tức, nói Hoàng Hậu đã nhìn trúng người được chọn làm Ngụy Vương kế phi.” Bà dừng một chút, nói: “Là nhị tiểu thư con vợ cả Anh Quốc Công phủ.”