Đoạn đường lầy lội tiếp tục cản đường mã tặc, kỵ binh ở phía ngoài không thể tiến vào trong nên chỉ biết đứng ở ngoài quan sát trận chiến.
Lội bùn khoảng 20 m thì Sơn Nhạc đã dẫn đầu đi ra khỏi vũng lầy. lúc này hắn đứng cách cổng Vọng Hương thôn 150m. hắn thở hồng hộc miệng không ngừng mắng chửi. hắn không lo sợ bị phục kích hay thủ đối phương, bởi vì tầm công kích xa nhất của cung thủ cấp 3 là 70m.
Trước mặt hắn vẫn lả những hàng rào cọc gỗ và rơm khô, hắn còn nghe thoang thoảng trong không khí có mùi mỡ động vật.
Dừng là một chút, hắn liền công kích những hàng rào cọc gỗ mở đường cho đại quân. Nhưng hắn lại không có xông lên đầu mà tập trung đội cố gắn xây dựng trận hình phòng thủ.
Tập trung khoảng 500 quân, trong đó có hơn 200 giáp sĩ, 200 thương binh mà 100 cung binh. Số quân còn lại thì tiếp tục vượt hố bùn.
Nhìn đám quân của mình đen đúa trên mặt lấn len bùn lầy, không có dáng vẽ của một tên mã tặc khát máu, mà giống như những tên nông dân chân lắm tay bùn.
Trong lòng Sơn Nhạc giận sôi máu. Máu nóng xung thiên dân tận não.” Con mẹ nó, gϊếŧ hết lũ cẫu cho lão tử. thằng nào chém được tên oác con lúc nãy lão tử thưởng 10 lượng vàng cùng một con chiến mã. Còn thằng nào bắt được chủ soái chúng nó lão tử cho lên làm Bách Phu trưởng.”
“ con mẹ nó gϊếŧ!”
Giống như được ăn xuân dược, bọn mã tặc nhao nhao lên, hùng hổ kéo đến điên cuồng chặt phá hàng rào cọc gỗ.
Nhưng lại phấn khích chưa lâu thì bọn chúng lại tiếp tục bị sập hố, cái hố lần này có qui mô nhỏ hơn lúc trước, nhưng bôn dưới không phải là bùn lầy là một cái chất gì đó nhầy nhầy, nhớt nhớt, một thứ chất lỏng sền sệt.
“ con mẹ nó lần này là gì đây. Mỡ heo à! Con khốn nào đào mấy cái hố chết bầm này vậy!” Sơn Nhạc lại chửi, lần này hắn không còn quan tâm cái con mẹ gì nữa, máu nóng lên tận não rồi!”
Hắn băng lên trước xung phong đầ, chạy băng băng lên phía trước, bởi vì trước hắn chưa tới 100 m đó chính là phòng tuyến cuối cùng. Chỉ cần cần hắn đi được vào trong, thì hắn sẽ tàn sát, tàn sát hết. bên trong chỉ là binh cấp 3 thôi, còn hắn là võ tướng sơ cấp lấy 1 địch trăm không phải là vấn đế.
100m 80m 70m.
Vương hổ đứng kế bên Hoàng Kỳ Phương chăm chú nhìn nàng, chỉ cần nàng hạ lệnh, hắn sẽ lập tức phát động tấn công.
nhưng Sơn Nhạc đã tiến vào trong phạm vi công kích của cung binh, nhưng Hoàng Kỳ Phương vẫn chưa có ra lệnh, điều này làm cho Vương Hổ có chút đứng ngồi không yên.
Lúc này Hoàng Kỳ Phương cũng có chút đứng ngồi không yên, nàng rất muốn cho tấn công, nhưng hiện tại chưa đúng thời cơ, đai quân hắn còn ở phía sau. Mà hiện tại tấn công ngăn bước tiến của Sơn Nhạc, mọi công sức nãy giờ sẽ trỡ thành mây khói.
Sơn nhạc không ngừng đánh phá hàng rào cọc gỗ. hiện tại chỉ còn 30m, hắn càng điên cuồng gầm thét, trong lòng Hoàng Kỳ Phương cũng không yên, lòng bàn tay trở nên lạnh buốc.
Mắt nhìn thấy đại quân phía sau Sơn Nhạc đã bước qua khỏi hố dầu quá nữa mắt Hoàng Kỳ Phương chớp động. tay vung lên cao chỉ về phái trước.
Nhìn động tác của nàng Vương Hổ như uống thuốc tăng lực thét “ Kim Nõ tấn công”
80 Kim nõ xếp hàng ngang phía trước xạ kích theo từng đợt. chiến trường bắt đầu vang lên những tiếng hét thảm đầu tiên.
“ mẹ nó! Cung binh! Anh em tập trung kết trận,! nhanh nhanh! Sơn nhạc cũng không ham dẫn đầu nữa, hắn liền lui về phía sau đám Thạch Giáp.
Cung binh mã tặc cũng bắt đầu phản công, yểm trợ cho đội hình bộ binh cùng cung binh phía trước.
Phía Hoàng Kỳ Phương cũng bắt đầu có thương vong. Dưới sự yểm trợ của cung binh, dưới sự dẫn dát của Sơn Nhạc mã tặc đã tiến vào phạm vi 30m. đoạn đường này hàng rào cọc gỗ vẫn chưa bị phá, nên tốc độ của bọn chúng chậm lại, thương vong không ngừng nâng cao.
Lúc này phạm vi 30m, kỳ mâu tập cũng bắt đầu công kích, lần này không những kim nỏ mà trường cung cấp 2 cũng đồng loạt tấn công.
Sơn Nhạc không ngừng quát tháo chỉ huy đội hình phía trước, cung binh xạ kích thương vong là phải có cho dù có Thạch giáp binh che chắn, quân 2 bên không ngừng thương vong, tuy rằng vọng Hương thôn là phía phòng thủ, nhưng thương vong cũng không phải ít.
Nhìn trận thế Minh Hương đứng kế bên cũng xoắn lên hai tay liên tục bóp bóp nắn nắn, sắc mặt cực kỳ không được tốt.
Hoàng Kỳ Phương siết tay thật chặt vung lá cờ màu đỏ trên tay “ gϊếŧ! toàn Quân tấn công!”
Tiếng trống trận nổi lên dồn dập.
Đoàn quân mai phục hai bên thông đạo ùa ra. Kim nỏ, hỏa cung, kỳ mâu tập điên cuồng công kích.
Dưới thông đạo đã trãi dài rất nhiều vật liệu dể cháy, hơn nữa trên cơ thể bọn mã tặc đã dính đầy dầu mỡ.
“cháy! Cháy! Cháy! A! a!..” Mã tặc không ngừng hét thảm.
Ngọn lửa như một làn sóng đâm xuyên qua đội hình địch, kết hợp với cò không, dầu mở, và hàng rào cọc gỗ. đội hình mã tặc bây giờ chỉ có 1 chữ loạn để hình dung.
Rút! Rút! Rút! Gặp phục kích rút mau.” Sơn Nhạc ra lệnh rút lui. Bây giờ hắn vô cùng hối hận, vì giận quá mất khôn.
Nhưng bọn chúng chưa kịp rút lui, trận doanh Lang Kinh binh như vũ bão công kích từ phía sau. Đám kỵ binh yếu ớt chống đở. 1000 mã tặc như một ổ bánh mì thịt. chỉ chờ được ăn.
Sơn Nhạc bị vây hãm sâu trong trận thế, tuy xung quanh hắn tập trung hơn 20 giáp binh hộ vệ nhưng chật vật vô cùng.
“ tiếng hét ngày càng thảm thiết, theo gió truyền đến từng mùi thơm của thịt nướng. Hoàng Kỳ Phương cảm giác buồn nôn, nàng liền phân phó cho Vương Hổ, A Mã tiếp tục chỉ huy trận chiến. nàng cùng Minh Hương phải chạy gấp, toàn cảnh phía trước thật là đáng sợ.
Cả quân lẫn chủ tướng bị vây hảm trong lữa, sĩ khí rớt liên tục, quân bại như núi đổ. Đám mã tặc chỉ chống đỡ một cách yếu ớt.
Dưới sự uy mạnh của Lang Kỵ binh, và sĩ khí xuống thấp, đám kỵ binh mã tặc chống chọi yếu ớt, sau đó vội vàng buông vũ khí đầu hàng.
Không lâu sau Hoàng Kỳ Phương nhận được thông báo từ hệ thống.
Hệ thống: nhiệm vụ Phòng Thủ Vọng Hương Thôn
Mục tiêu nhiệm vụ: cùng với dân binh Vọng Hương Thôn trấn thủ Vọng Hương Thôn.
Mức độ hoàn thành: 2/3
Lượt tấn công tiếp theo: 4 ngày 12 giờ 30 phút 28 giây.
Nhiệm vụ thất bại khi toàn bộ thôn dân Vọng Hương thôn tử vong hoặc văn phòng trưởng thôn bị chiếm.
Ghi chú: trại chủ Hắc Sơn trại vô cung giận giữ. Hắn sẽ tự mình dẫn quân tấn công,quân địch đông đảo,khí thế vô cùng hung hãn. Trưởng thôn hãy chú ý.
5 ngày sau sẽ là lần tấn công cuối cùng của mã tặc, hơn nữa trại chủ chỉ huy. Dây cũng là nằm trong dự đoán của nàng. Nhưng quân địch đông đảo hung hãn chính điều này làm nang có chút không yên.
Theo như lẽ thường, thì chỉ 3 ngày sẽ tấn công nhưng là này tới 5 ngày. Theo như qui ước thời gian, thời gian cang lâu quân địch càng hùng mạnh, càng đông đảo.
Lần 2, quân số bọn chúng đã gấp 5 lần, so với lần 1. Lần 3 sẽ thế nào đây, gấp 5 hay là gấp 10. Nghĩ tới đây Hoàng Kỳ Phương phiền muộn không ngừng.
Không lâu sau A Mã chạy vào thông báo
“ thưa chủ công lần này quân ta toàn thắng diệt 754 tên hàng 246, thu được 87 chiến mã trong đó có 12 bi thương nhẹ cần được phục hồi chăm sóc. Quân khí thu hồi vô số
Bố giáp thu được 327 kiện, bách thú giáp 245 kiện, 300 mộc thuẫn, 200 cung tiễn, 1 vạn mũi tên. 40 chiếc choàng gấm, 1 kim phủ lam, một đồng giáp, một Chiến mã Tuyệt trần, một choàng Phi hồ. 4 món trên đều là Lam binh. Ngoài ra Vương Hổ thống lĩnh tiêu diệt chủ tướng mã tặc nhận được một thăng tướng lệnh sơ cấp.
“ quân ta thiệt hại bao nhiêu?” đây là điều Hoàng Kỷ Phương quan tâm nhất bây giời. hiện tại tổng quân số nàng có chỉ hơn 600 quân. Nếu tiêu hao quá nhiều nàng sẽ không còn cơ hội đánh trận tiếp theo.
“ quân ta thương vong 135 người, thương nặng 42 người, thương nhẹ không tính. Quân sô có thể chiến đấu còn lại ước tính khoảng 500. Riêng Lang Kỵ binh chĩ thương nhẹ.”
“ biết rằng chiến tranh là không tránh khỏi thương vong,nhưng Hoàng Kỳ Phương đau lòng khôn siết. nàng khẽ thở dài.
“ mang thăng tướng lệnh cùng Kim Phủ, Chiến mã tuyệt trần mang cho Vương Hổ. còn Đồng giáp cùng choàng Phi hổ mang cho Lê Giang.
Dùng điểm tích lũy mã tặc đem đổi thăng tướng lệnh sơ cấp, sau đó cấp cho Lê Giang. Bảo bọn hắn luyện quân cho tốt.
Còn nữa, ngươi tuyển chọn 50 cung binh có tư chất tốt chuyển chức lính cấp ba thành ưng nhãn. Sau đó ngươi trực tiếp thống lĩnh 50 ưng Nhãn này.
quân binh nào bi thương thì cho nghĩ dưỡng chữa thưa. Những ai còn mạnh khỏe phối hợp cùng thôn dân chỉnh trang lại phòng tuyến.”
“ vâng thưa chủ công thuộc hạ lĩnh mệnh!” A Mã nhận lệnh xong cáo lui.
Nhưng chưa đi được vài bước, Hoàng Kỳ Phương liền gọi lại
“ này A Mã! ngươi cho người tuyển chọn quân khí vừa rồi mang cho tân binh, số còn lại bị hư hao chút ít thì không cần dùng, tập trung lại vận chuyễn về Vô Ưu thôn, ta có việc cần dùng.”
“ngoài ra ngươi cho người thám thính tình hình trận doanh địch, cũng như tuyến đường Mã Tặc đi qua, thành lập một cái địa đồ để thuận tiện xây dựng chiến lượt! được rồi ngươi đi làm việc đi!”
“ vâng chủ công!” A Mã cung kính lui ra.