- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc
- Chương 60: Tôi không có thời gian chơi cùng cô
Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc
Chương 60: Tôi không có thời gian chơi cùng cô
Cách một bức tường, Tô Cẩm Tinh nghe đến đầu óc mơ hồ.
Hai giọng nói ở cách vách, cô không thể quen thuộc hơn được nữa!
Dương Tuyết Duyệt, còn có Vương Gia Linh, sao bọn họ lại ở đây?
“Nghe thấy không?” Tin nhắn của Tiên sinh đúng lúc gửi đến.
Cô run tay trả lời tin nhắn: “Nghe được, toàn bộ đều nghe được.”
“Có hận không?”
“Hận!!!”
“Có muốn báo thù không?”
Tô Cẩm Tinh cắn môi, lực gõ chữ cũng mạnh hơn: “Muốn!”
“Sống cùng anh, sinh con cho anh, anh sẽ giúp em.”
…
Cô từ phòng riêng đi ra, lúc đi ra cửa nhà hàng, nhân viên phục vụ còn tới ngăn cản cô: “Thưa cô, cô không ăn gì sao? Hôm nay chúng tôi có tôm hùm tươi.”
Tô Cẩm Tinh bây giờ không có thời gian quan tâm những thứ này, trong đầu cô đều là những tin nhắn Tiên sinh gửi tới.
Ở bên anh ấy…
Nhưng cô bây giờ ngay cả Tiên sinh là ai cô cũng không biết.
Tiên sinh, giống như mặt biển yên tĩnh, bề ngoài không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng bên trong không biết Tiên sinh thâm sâu như thế nào.
Tiên sinh còn muốn có con…
Có lẽ bởi vì mình có phần giống với cô gái anh ấy thích, và anh ấy có tâm nguyện gì đó chưa thể hoàn thành, coi như một phương thức để bù đắp.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên chuông điện thoại của cô reo lên.
Là số lạ.
Của bệnh viện sao?
“A lô?”
“Tô Cẩm Tinh, cô ở đâu?”
Tô Cẩm Tinh trợn tròn hai mắt: “Tiêu Cận Ngôn? Anh đổi số?”
“Tại sao cho tôi vào danh sách đen?”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy buồn cười: “Tôi không có, tôi vẫn chờ anh kí đơn ly hôn đó.”
“Ồ, cô muốn đến với người mới tới vậy sao, không chờ nổi nữa ư?”
“Đúng vậy, giống anh lúc nóng lòng muốn ly dị với tôi, tâm trạng tôi bây giờ cũng như vậy, anh có kinh nghiệm, hẳn có thể hiểu được sự nóng lòng, vội vàng của tôi. Cho nên xế chiều hôm nay anh có rảnh không? Chúng ta đi làm thủ tục tiếp theo đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian, chấm dứt càng sớm, càng tốt cho tất cả mọi người.”
Tiêu Cận Ngôn trầm mặc một lúc lâu, mới cẩn thận nói: “Rốt cuộc cô lấy tiền ở đâu?”
“Tiền gì?”
“Ba trăm vạn tiền mua nhẫn từ đâu ra? Nếu Lưu Phấn không cho cô tiền vậy tiền cô mua nhẫn kim cương là ai cho cô?”
“Tự tôi kiếm.”
“Tự kiếm? Tô Cẩm Tinh, tôi không biết trên thế giới này còn có công việc nửa tháng có thể kiếm được ba trăm vạn đấy.”
“Đó là do kiến thức anh hạn hẹp.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tóm lại đây là chuyện của tôi, không liên quan tới anh, còn nữa, Dương Tuyết Duyệt của anh đang tìm mọi cách gả cho anh đấy, người ta đi theo anh sáu năm cũng chỉ muốn một cái danh phận, anh tốt nhất nhanh chóng ly hôn, cưới cô ta vào nhà họ Tiêu, để mọi người đều vui vẻ.”
Tiêu Cận Ngôn trầm giọng nói: “Tôi ly hôn hay không, không đến phiên cô dạy dỗ."
“Nhưng tôi không có thời gian chơi tiếp với anh!”
“Vậy thì không ly hôn nữa.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tô Cẩm Tinh, tôi bây giờ vẫn là chồng của cô, tôi cho cô ba trăm vạn, cầm đi trả người đàn ông bên ngoài của cô, cắt đứt với anh ta đi.”
Tô Cẩm Tinh giận cười: “Anh điên rồi hả?”
“…”
“Tiêu Cận Ngôn, từ nay về sau, nếu như không phải chuyện đi làm thủ tục ly hôn, tôi nghĩ mình không có bất cứ quan hệ gì với anh nữa, anh tự thu xếp ổn thỏa mọi việc đi, đừng gọi điện làm phiền tôi.”
Tút tút tút…
Điện thoại bị cắt đứt.
Tiêu Cận Ngôn nhìn màn hình đã tắt, có chút ngơ ngác.
Tô Cẩm Tinh cúp điện thoại trước anh.
Cô dám?
“Tổng giám đốc Tiêu…” Hạo Đặc đi vào: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ừm.” Tiêu Cận Ngôn cất điện thoại di động, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau đó mới cất lời: “Chuyện tôi bảo cậu đi thăm dò như thế nào rồi?”
Hạo Đặc nói: “Trước mắt chưa tìm được chiếc xe lão gia và phu nhân gặp tai nạn, mấy năm nay số xe cộ bị hư hỏng quá nhiều, rất nhiều xe còn trực tiếp đưa thẳng đến bãi phế liệu, tỷ lệ tìm được xe… không quá cao.”
“Tôi biết rồi.”
Biết rõ hy vọng mong manh, Tiêu Cận Ngôn vẫn không khỏi có chút mất mát.
Trận tai nạn xe kia quá mức kinh hoàng, hầu như đã thay đổi hoàn toàn số mệnh của anh, bố mẹ và anh chia lìa mãi mãi trong một đêm, mà người anh yêu nhất lại là một phần trong sự việc này…
Có lúc anh ác ý nghĩ, Tô Cẩm Tinh vì nhà họ Tô, không tiếc lừa mình, nhưng sau đó cô cũng không có kết quả tốt, bị Lưu Phấn lợi dụng xong vứt bỏ, bây giờ sống nghèo khổ vất vả, đây đều là báo ứng ông trời cho cô, báo ứng lừa gạt mình vì tiền!
Nếu tiếp tục như vậy, anh có lẽ sẽ cảm thấy trong lòng thoải mái.
Nhưng không biết tại sao, từ ngày ở tiệm trang sức thấy cô rút thẳng ra ba trăm vạn mua nhẫn, sự căm hận trong lòng anh lại như biến mất không thấy tăm hơi.
Mới qua bao lâu mà cô đã tìm được người đàn ông mới?
Lúc trước nhiều lần lừa gạt anh, nói mình mắc bệnh ung thư, còn nói dã chủng sinh ra trước đó cũng là của anh, kết quả thì thế nào?
Mới mười mấy ngày ngắn ngủi, thái độ đã quay ngoắt.
Tìm được mục Tiêu mới chứ gì?
Tiêu Cận Ngôn cười lạnh một tiếng, thâu tóm toàn bộ nhà họ Tiêu còn chưa đủ, không lừa được anh nữa lại tiếp tục đi tìm mục Tiêu mới, không biết người xui xẻo tiếp theo sẽ là ai?
“Giám đốc Tiêu, có chuyện tôi cảm thấy ngài vẫn nên cân nhắc cẩn thận một chút.”
“Chuyện gì?”
“Nếu dì Trương không phải do cô Tô gϊếŧ, người gϊếŧ bà ấy chỉ có thể là…” Hạo Đặc muốn nói lại thôi, nhưng ẩn ý bên trong là gì, hai người đều rõ ràng: “Tôi biết, cô Dương bầu bạn với anh trong những năm đen tối nhất, anh cũng hết sức thích cô ấy, nhưng nếu thật sự là cô ấy ra tay, tôi cảm thấy phải cẩn thận suy nghĩ động cơ vì sao cô ấy làm vậy.”
Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn trầm xuống: “Chuyện này trong lòng tôi tự hiểu rõ.”
“Vâng, là tôi nhiều chuyện.”
“Hạo Đặc, cậu tiếp tục đi thăm dò, ngoài xe ra, nghĩ cách đưa đứa trẻ Tô Cẩm Tinh sinh từ nước M về đây.”
Hạo Đặc nói : “Giám đốc Tiêu, đứa bé kia. . .”
“Đứa bé kia thế nào?”
“Tôi đã làm giám đinh DNA đứa bé kia, nó… không phải con trai ngài.”
Tiêu Cận Ngôn trong nháy mắt bật dậy : “Cái gì?”
Hạo Đặc cũng cảm thấy có chút lúng túng: “Lúc trước tôi cũng cảm thấy đứa bé rất giống ngài, nhưng kết quả DNA quả thật không phải.”
“Lần trước không phải cậu nói…”
"Vì để an toàn, tôi đã đến các bệnh viện và cơ sở giám định khác nhau, nhưng chỉ có bệnh viện đầu tiên, chính là bệnh viện trước đây Tô Cẩm Tinh ở, đưa kết quả là con của anh, tôi cầm mẫu đến nước M, kết quả cuối cùng… đều không phải.”
Tiêu Cận Ngôn chán nản ngã xuống ghế của mình.
Cuối cùng lại là không phải…
Thật sự không phải sao?
Đứa nhỏ kia năm tuổi, sáu năm trước cô ấy mang thai, lúc đó bọn họ vẫn còn đang yêu đương mặn nồng, còn chuẩn bị hôn lễ, nhưng cô lại mang thai đứa con của người đàn ông khác?
khi tai nạn xảy ra, cô lập tức đi đến nước M, không quay đầu lại.
Có lẽ bố của đứa bé cũng đang ở nước M? M
Thì ra là như vậy…
Tiêu Cận Ngôn tự chế giễu, thì ra là như vậy!
May mà lúc trước anh còn bởi vì chuyện của dì Trương mà cảm thấy có chút áy náy với cô!
Tô Cẩm Tinh, cô không xứng đáng!
“Giám đốc Tiêu, đứa nhỏ kia. Anh có muốn mang nó trở lại không?”
“Không cần nữa.” Tiêu Cận Ngôn khuôn mặt lạnh lùng xuống: "Một loại tạp chủng mà thôi.”
Hạo Đặc nhìn sắc mặt không tốt của anh, liền nói: " Giám đốc Tiêu, nếu không còn gì nữa, vậy tôi tiếp tục đi kiểm tra.”
“… Đi đi ”
“À đúng rồi, Giám đốc Tiêu tôi quên nói với ngài là, lúc nãy cô Dương có gọi điện thoại hỏi ngài đang ở đâu, tôi nói rằng ngài đi nhà cũ cùng Viên Nguyệt.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: "Được rồi, biết rồi.”
…
Cúp điện thoại, Tô Cẩm Tinh cảm thấy những uất ức trong lòng như được phun trào ra vậy, sảng khoái.
Người tài xế vẫn ở bên ngoài chờ cô: “Cô Tô, tôi đưa cô về.”
Tô Cẩm Tinh đã quen với sự tồn tại của anh, gật gật đầu lia lịa: "Được, phiền anh rồi.”
“Cô Tô không cần khách sáo như vậy.”
“Tiêu Chu, Tiên sinh anh ấy…”
“Cô Tô, tôi khuyên cô một câu, chuyện Tiên sinh không muốn người khác biết, không ai có thể tìm được đáp án, cô an tâm sống cuộc sống trước mắt, bất cứ chuyện gì Tiên sinh đều sẽ giúp đỡ cho cô.”
“… Được rồi, tôi hiểu.”
Đang nói, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Cô cho rằng là Tiêu Cận Ngôn còn không chịu buông tha, kết quả lại là Hà Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu?”
"Cẩm Tinh, tớ có một người bạn vừa về nước mở một công ty trang sức, đang thiếu nhà thiết kế! Cậu thử xem!”
Tô Cẩm Tinh cả người phấn chấn lên: “Thật sao? Hiểu Hiểu, thật sự cảm ơn cậu…”
“Trước tiên không cần cảm ơn tớ đâu, bản thân anh ấy cũng là nhà thiết kế, coi như là một người trong giới, cho nên yêu cầu rất nghiêm khắc, nghe nói phỏng vấn mấy trăm người rồi đều không đáp ứng được yêu cầu của anh ấy, cậu đi thử xem sao, nếu thông qua được thì tốt, nếu không tớ sẽ giúp cậu tìm công việc khác!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc
- Chương 60: Tôi không có thời gian chơi cùng cô