Cô gái nhỏ bò dậy trong vòng tay anh, đè xuống cánh tay trái của Tiêu Cận Ngôn, lông mày anh nhíu lại vì đau.
Tiểu Chu thấy vậy, lập tức đi tới, muốn ôm cô bé đi: “Tiểu Thần, lại đây…”
Tiêu Cận Ngôn dùng ánh mắt quát anh ta dừng lại, nhẹ lắc đầu ra hiệu anh không sao, ý bảo anh ta đi ra ngoài trước.
Tiểu Chu bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng nghe theo mệnh lệnh của ông chủ, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Tiêu Cận Ngôn thu hồi ánh mắt, dùng tay phải cẩn thận nhấc cổ tay trái của anh lên, đặt ở bên gối, tạo đủ không gian cho cô gái nhỏ nằm xuống.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Bí mật gì?”
Tiểu Thần không nhận thức được tất cả những điều này, cô bé ghé vào tai Tiêu Cận Ngôn, lấy tay che miệng và thì thầm: “Con muốn nói với bố… Thực ra, con biết rằng bố không phải là bố con.”
Động tác của Tiêu Cận Ngôn đơ ra trong giây lát.
Tiểu Thần mím môi, cô bé vừa mới phẫu thuật xong, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút tái nhợt, nhưng lại nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng: “Nhưng con thích bố, con rất vui khi bố làm bố của con.”
Tiêu Cận Ngôn hơi câu môi: “Tại sao con thích bố?”
“Bởi vì bố tốt với mẹ, ai tốt với mẹ thì con đều thích.”
“Vậy à.”
“Nhưng bố à, có những người khác đối xử với mẹ rất tốt, chẳng hạn như người chú đã mời chúng ta đi ăn tối lần trước. Chú ấy là bác sĩ và đối xử tốt với mẹ, nhưng con có thể thấy rằng chú ấy không thực sự thích mẹ, vì vậy con không muốn chú ấy làm bố con.”
Anh có ấn tượng về vị bác sĩ mà đứa trẻ này đề cập.
Người mà Cẩm Tinh gặp trong buổi hẹn hò mà Hà Hiểu Hiểu sắp xếp, người đó có sườn mặt khá giống anh.
Tiểu Thần tiếp tục nói: “… Khi chúng con ở nước ngoài, có chú Diệp nữa. Anh trai nói rằng chú Diệp là một người rất tốt.”
“Vậy con thấy sao?”
“Con hả, con cũng thấy chú Diệp cũng không tệ.”
“Vậy tại sao con không muốn chú Diệp làm bố của con?”
“Bởi vì mẹ con không thích chú Diệp!” Tiêu Thần cười trộm: “Mẹ chỉ thích bố.”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mày: “Làm sao con biết? Trước đây con đều ở nước ngoài, chưa từng gặp bố mà.”
“Con nói cho bố một bí mật, mẹ có một chiếc hộp nhỏ đựng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ … Không, nó màu xanh lam, kẻ sọc, loại khăn choàng cổ đó.”
Tiêu Cận Ngôn do dự một hồi mới bừng tỉnh.
Màu xanh, kẻ sọc.
Là… cà vạt đó!
“Có lần chiếc hộp nhỏ không may rơi xuống đất, chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam rơi trên đất bị vấy bẩn, mẹ lo lắng đến phát khóc. Lúc đó con nghĩ, mình phải lớn thật nhanh và mua cho mẹ một cái mới giống hệt cái đó.”
Tiêu Cận Ngôn chạm vào đầu cô bé. Cô bé đã nằm trên giường mấy ngày nay, tóc cọ vào nhau, rối tung cả lên.
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng chải tóc cho cô bé: “Tiểu Thần rất thích mẹ nhỉ.”
“Đúng vậy, người con yêu nhất trên đời chính là mẹ.”
Anh vui vẻ cười: “Phải như vậy.”
“Bố, con muốn nói cho bố một bí mật khác…”
“Cái gì?”
“… Con, con cũng không phải con của mẹ.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ cau mày, ôm đứa nhỏ vào trong lòng: “Con nghe ai nói? Đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Tiểu Thần lắc đầu, ngoan ngoãn nằm dưới cánh tay anh, giống như gà con núp dưới đôi cánh lớn, dụi đầu vào người anh: “Thật ra con cũng biết, con là do mẹ nhặt về nuôi.”
“Tiểu Thần…”
"Bố mẹ con không cần con, vì con bệnh nặng đúng không? Bọn họ cho rằng con không thể chữa khỏi, nên đã ném con đi.”
Nghe xong, trái tim Tiêu Cận Ngôn hơi nhói đau: “Rốt cuộc ai nói với con những lời vớ vẩn này? Con nói với bố đi, bố sẽ giúp con dạy cho bọn họ một bài học.”
“… là bố ruột của con.”
“Ai?!”
“Hôm qua, chị gái y tá bảo con trả lời một cuộc gọi. Ông ấy nói ông ấy là bố ruột của con.”
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn đột nhiên trở nên ảm đạm.
“Con luôn nghĩ mình là con của mẹ, nhưng… hình như không phải vậy. Bố, con rất thích và yêu mẹ, không nỡ rời xa mẹ. Bố có thể nói với mẹ được không?” Con biết chữa bệnh cho con tốn nhiều tiền, con sẽ mau lớn, tôi sẽ mau lớn, con sẽ chăm chỉ kiếm tiền, con sẽ không bao giờ ăn KFC và Planet Cup nữa, con còn có thể ăn ít hơn một chút, đừng để mẹ đuổi con đi, được không?"
Tiêu Cận Ngôn vòng tay ôm đứa trẻ và nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt bé nhỏ của cô gái: “Mẹ nói sẽ đuổi con đi khi nào? Mẹ yêu con rất nhiều, sẽ không đuổi con đâu.”
“Nhưng người bố đã sinh ra con nói rằng ông ấy sẽ mang con đi…”
“Không thể nào, chỉ cần bố còn ở đây, sẽ không có ai đưa con đi cả.”
…
Cạnh cổng bệnh viện là khu vườn nhỏ để bệnh nhân nghỉ ngơi, tản bộ.
Lúc này không có ai, có vẻ hơi trống trải.
Tô Cẩm Tinh vùng vẫy dữ dội, cuối cùng rút bàn tay to lớn đang che miệng mũi của mình ra, lạnh lùng nói: “Anh làm gì vậy?!”
“Anh tới đây tìm em,” Quản Doanh bật cười, khoanh tay ép cô vào góc, nhìn cô đầy vẻ trịch thượng: “Cúp điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh, còn chặn anh, chỉ để đến với chồng cũ? Sao thế, em không hận cậu ta nữa sao?"
Tô Cẩm Tinh lấy tay lau miệng, nhưng vẫn cảm thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Anh ta là một người nghiện thuốc lá.
Nếu không sẽ không để lại mùi khói nồng nặc như vậy trên ngón tay như thế.
Nhưng tiên sinh sẽ không như vậy, tiên sinh chỉ thỉnh thoảng hút thuốc, mùi thuốc lá trên người cũng không nặng, sau khi ở bên mẹ con cô, anh cũng không hút thuốc nữa.
Tô Cẩm Tinh nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt cô, đột nhiên nhận ra rằng giờ cô đã có thể phân biệt được Tiêu Cận Ngôn và anh tat.
Rõ ràng là họ có những đặc điểm trên khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng phong thái và hành động lại hoàn toàn khác nhau.
Ngay cả trong lúc cáu kỉnh tức giận nhất của Tiêu Cận Ngôn, trên khuôn mặt anh vẫn có sự căm ghét và thù hận, nhưng khác xa so với bây giờ - một lời nói trêu tức và một nụ cười xấu xa không hề kiêng nể.
Nụ cười như vậy khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
“Tại sao không nói?”
Quản Doanh đưa tay định chạm vào mặt cô, nhưng Tô Cẩm Tinh vô thức nghiêng đầu tránh đi.
Tay của anh ta đặt ở giữa không trung, anh ta rũ mắt xuống như có điều suy nghĩ một chút, khi ngẩng đầu lên, anh ta đã đổi thành một bộ dạng dịu dàng, trầm giọng nói: “Có phải em giận anh không? Hay là chê anh gọi điện nhắn tin nhiều, làm phiền em? Anh chỉ lo lắng cho em thôi, không liên lạc được với em, anh thật sự rất hoảng.”
“Được rồi,” Tô Cẩm Tinh không thể nghe thêm nữa: “Nói chuyện chính đi, anh muốn tôi đưa anh về nhà cũ nhà họ Tiêu đúng không?”
Quản Doanh khịt mũi cười: “Đúng vậy, anh là cháu của nhà họ Tiêu, dù sao cũng phải về nhận tổ tiên chứ.”
“Vậy sau đó?”
“Sau đó… chúng ta sẽ bên nhau, bên nhau thật vui vẻ, ôi đúng rồi, anh sẽ dẫn em đến cây hoa hải đường, để mọi nghi ngờ của anh về em đều có thể được xua tan.”