Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 373: Anh ấy chính là tiên sinh, phải không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước khi nói xong, anh dường như đã kiệt sức và không còn sức để nói nữa.

Thân thể to lớn mềm yếu đè xuống, thường ngày anh trông có vẻ gầy, nhưng không ngờ lại nặng như vậy, Tô Cẩm Tinh khó có thể ôm được anh.

May mắn thay, có một số bác sĩ nam bên cạnh cô, họ đã giúp cô hỗ trợ Tiêu Cận Ngôn.

Cô y tá nhỏ lập tức chạy tới sắp xếp giường bệnh, mấy người cùng nhau đặt Tiêu Cận Ngôn lên.

Anh nhắm mắt thở dốc, nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô không buông lỏng.

Bác sĩ nói: “Cứ kéo đi, cô Tiêu, làm ơn trấn an cho anh ấy, chúng tôi sẽ đưa máy thở cho anh ấy.”

“Được.”

Tô Cẩm Tinh cố gắng hết sức thu mình lại thành một nhúm nhỏ và đứng trong góc, không làm phiền bác sĩ bận rộn qua lại.

Tiêu Cận Ngôn dùng hai tay kéo cô, như sợ cô bỏ chạy, lông mày hơi nhăn lại, hơi thở gấp gáp.

Bác sĩ giải thích: “Phổi bị chảy máu nên hô hấp hơi khó khăn, ước tính bị gãy xương sườn và kẹt trong phổi. Phải phẫu thuật càng sớm càng tốt.”

Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Vậy thì tôi nên làm gì bây giờ?”

“Cô đi thay một bộ đồ vô trùng và ở cùng anh ấy ở đây.”

Cô y tá nhỏ đã chuẩn bị xong áo choàng vô trùng, nhưng Tô Cẩm Tinh bị Tiêu Cận Ngôn giữ chặt không thể kéo ra, cô ghé vào tai anh khuyên can mãi mới khiến anh thả ra.

Cô nhanh chóng mặc bộ đồ vô trùng vào, tay anh lại duỗi ra, không nhìn thấy cô thì liền quờ quạng lung tung, Tô Cẩm Tinh nhanh chóng kéo khóa và nắm tay anh lại, Tiêu Cận Ngôn hài lòng nở một nụ cười, ngoan ngoãn nằm xuống và để bác sĩ làm việc.

Cuộc phẫu thuật kéo dài gần mười giờ mới hoàn thành.

Các bác sĩ mồ hôi nhễ nhại giải thích: "Cô Tiêu, anh Tiêu phải nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất ba tháng. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống sinh hoạt phải được chăm sóc chu đáo, cô nên chuẩn bị tinh thần.”

“Ba tháng?”

"Ba tháng là ít nhất rồi! Cô cũng mới thấy trên người anh ấy gãy bao nhiêu xương mà. Nếu như không phải sức khỏe của anh ấy tốt, chấn thương cùng mất nhiều máu như thế này đã khiến cho hầu hết người bình thường bị sốc rồi, sao có thể giống anh ấy, đập nát phòng cấp cứu của chúng tôi thế này chứ.”

Tô Cẩm Tinh chỉ có thể xin lỗi: “Tôi rất xin lỗi bác sĩ…”

“Được rồi, bệnh nhân không sao là tốt rồi. Tôi sẽ chuyển anh ấy lên phòng bệnh để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt, phải chú ý đến chế độ ăn uống. Một lát nữa tôi sẽ bảo y tá nói cho cô những việc cần chú ý.”

“Được…”

Tiêu Cận Ngôn được đẩy trở lại phòng bệnh.

Có thể anh quá suy yếu, hoặc có thể anh đã mệt mỏi và ngủ thϊếp đi.

“Cô Tiêu, đây là quần áo và đồ đạc của anh Tiêu.”

“Cảm ơn.”

Tô Cẩm Tinh nhận lấy quần áo từ tay y tá.

Đêm đã qua, bên ngoài mặt trời sắp mọc lên, quần áo của anh vẫn còn ướt, còn có thể chảy ra một chút nước.

Rốt cuộc anh đã dầm mưa bao lâu rồi?

Cô ngửi quần áo của anh, quả nhiên ngửi thấy mùi máu tươi.

Bộ quần áo màu đen nên dù có dính máu, người ngoài cũng không thể nhìn thấy.

Ngoài máu, hình như còn có chút… vị thuốc lá.

Anh lại hút thuốc.

Reng reng reng.

Điện thoại reo lên.

Đó là một số xa lạ.

Cô nhấc máy: “Alo?”

“Thưa cô, tôi là trợ lý của sếp Tiêu, Hạo Đặc. Cả tối qua tôi không thể gọi được cho anh ấy, cho hỏi anh ấy có ở chỗ cô không?”

Tô Cẩm Tinh nói: “Vâng, anh ấy đã xảy ra chuyện và hiện đang ở bệnh viện.”

“Đã xảy ra chuyện ư? Có phải là… chú Hình?”

“Tôi cũng không biết. Khi tôi nhìn thấy anh ấy thì anh ấy đã bị thương. Nhưng đừng lo lắng, bác sĩ đã điều trị cho anh ấy rồi, không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Hạo Đặc thở phào một hơi, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Tôi thật không biết làm thế nào thì chú Hình mới bằng lòng buông tha cho sếp Tiêu!”

“Anh cho rằng tối hôm qua ông ta đã động tay động chân ư?”

"Tôi cũng đoán thôi, nhưng tôi nghĩ khả năng là ông ta. Dù sao trước đó ông ta đã làm một lần rồi, nếu không thể hoàn toàn khống chế sếp Tiêu trong tay thì ông ta sẽ không tiếc mọi thứ mà hủy hoại anh ấy…”

“Anh nói cái gì? Trước đó đã có một lần rồi sao?”

Hạo Đặc nhận ra mình lỡ miệng, vội giải thích: “Chú Hình này hơi cố chấp, ông ta không có con cái, nhưng tài sản làm ra được rất lớn, nhưng ông ta hay sinh nghi, không tin tưởng ai được, ông ta cũng không muốn giao sự nghiệp của mình cho một người không đủ năng lực, vì vậy sau khi nhìn thấy sếp Tiêu, ông ta muốn anh ấy trở thành người thừa kế của mình.”

Tô Cẩm Tinh hiểu ra: “Hạo Đặc, thành thật nói cho tôi biết, chú Hình ra tay với anh ấy trước đây, chính là vụ tai nạn xe hơi trên đường đến sân bay cách đây bốn năm, đúng không? Chúng tôi gặp nhau ở sân bay, và sau đó tôi chỉ đưa bọn trẻ rời đi, phải không?”

Hạo Đặc không biết phải trả lời như thế nào: “Vấn đề này thực ra là…”

“Anh ấy là tiên sinh, phải không?!” Tô Cẩm Tinh cắn chặt môi.

“Cô chủ, tôi…”

“Anh trả lời câu hỏi của tôi, người lái xe của anh ấy họ Chu phải không?”

“…Đúng.”

“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

Hạo Đặc thở dài, nghiêm nghị nói: “Cô chủ, cô đã đoán ra rồi nên tôi sẽ không giấu cô nữa. Vốn dĩ sếp Tiêu đã dặn không thể nói cho cô biết, nhưng tôi thực sự không thể chịu được việc anh ấy bị hành hạ như thế này. Đúng vậy, anh ấy là tiên sinh, nhưng cô vẫn luôn không thể chấp nhận Tiêu Cận Ngôn nên anh ấy không dám nói cho cô biết sự thật. Bởi vì anh ấy biết, tiên sinh chính là người cứu cô, là người duy nhất cô ký thác, anh ấy không thể tự tay hủy diệt tiên sinh.”

"Vậy anh ấy… ngay từ đầu tiếp cận tôi là vì…”

"Không, không, lúc đó anh ấy không biết mình là tiên sinh. Trước kia anh ấy có một bác sĩ tâm lý họ Triệu, có một số việc tôi không biết rõ lắm, nhưng bác sĩ Triệu chắc là sẽ biết, cô có vấn đề gì thì có thể hỏi ông ấy, ông ấy chắc sẽ cho cô câu trả lời.”

Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Cô chủ, lúc trước sếp Tiêu đã làm chuyện sai trái, anh ấy hối hận và tự trách bản thân nhiều năm như vậy. Anh ấy vì cô mà buông bỏ rất nhiều, thậm chí cả tôn nghiêm và tính mạng của mình… Cô chủ, tôi chưa trải qua những khó khăn mà cô đã phải chịu đựng, bảo cô tha thứ cho anh ấy thì cũng hơi trái lương tâm. Nhưng kể từ khi cô về nước và sống cùng anh ấy mấy ngày này, anh ấy là người thế nào, trong lòng cô chắc đã biết rõ rồi.”

“…”

“Tôi không mong cô tha thứ cho anh ấy, tôi chỉ mong cô có thể cho anh ấy một cơ hội để thay đổi và bù đắp lỗi lầm. Như vậy có được không?”

Khi Tô Cẩm Tinh vừa mở miệng, giống như một cục bông bị mắc kẹt trong cổ họng: “Hạo Đặc, phiền cậu bảo Tiểu Chu đến bệnh viện một chuyến, tôi muốn gặp anh ấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »