Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 372: Miễn là em vẫn cần anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cô Tiêu, anh Tiêu gọi cô vào.” Cô y tá nhỏ vội vàng bước ra với vẻ mặt lo lắng.

Tô Cẩm Tinh giật mình nhanh chóng đứng dậy đi theo cô y tá nhỏ vào phòng cấp cứu.

Cô không phải tới đây lần đầu.

Ngày sinh Viên Nguyệt, cũng suýt chút nữa đã chết, cô đến đây một lần nhưng với tư cách bệnh nhân.

Nhưng lúc đó, trái tim cô như tro tàn, nỗi chấp niệm cũng trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều, nhưng cô không sợ hãi giống như bây giờ…

“Cô Tiêu, đừng sợ, anh Tiêu đã qua cơn nguy kịch. Anh ấy cứ tìm cô, chúng tôi không có cách nào đeo bình oxy cho anh ấy được…”

“Tôi không sợ.”

Cô y tá nhỏ mỉm cười: “Nhưng giọng nói của cô đang run.”

Tô Cẩm Tinh nghẹn họng.

“Tình cảm vợ chồng của cô thật tốt, thật đáng ghen tị.”

Tô Cẩm Tinh cười gượng, cô quan tâm đến một chuyện khác: “Tính mạng của anh ấy đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?”

Cô y tá nhỏ nói: “Nếu như anh ấy phối hợp chữa trị thì tốt, nhưng bây giờ anh ấy cứ làm loạn thế này, không chịu đeo bình oxy, nhất định sẽ…”

“Tiểu Tinh Tinh!”

Cô ấy chưa kịp nói xong, thì Tô Cẩm Tinh đã bị một vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy.

Anh ôm chặt lấy cô, như thể anh sắp hòa tan vào cô, khiến xương của cô hơi đau.

“Tiểu Tinh Tinh, xin lỗi, xin lỗi… Anh đến muộn, anh đến muộn, anh là đồ khốn nạn, anh là đồ cặn bã, em đừng đi…”

Cả người cô gần như bị anh ôm lên khỏi mặt đất, cơ bắp trên người anh rắn chắc, cánh tay giống như dây leo cứng cáp, khi ôm khiến cô gần như thở không ra hơi.

Tô Cẩm Tinh chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Tiêu, Tiêu Cận Ngôn … anh buông ra, buông ra trước đâu…”

“Anh sẽ không buông đâu!” Giọng nói của Tiêu Cận Ngôn như có tiếng khóc nghẹn ngào và khàn khàn: “Tiểu Tinh Tinh, đừng đi, được không?”

“Đi đâu?”

“Đi…” Hình như anh sững sờ một hồi, mới nói: “Đến nơi có anh ta.”

Anh ta.

Chính là tiên sinh.

Tô Cẩm Tinh khó khăn rút tay ra khỏi vòng tay anh, khẽ vỗ về lưng anh: “Được rồi, tôi không đi, tôi sẽ ở đây với anh, anh buông ra trước đi, tôi hơi đau.”

Tiêu Cận Ngôn nghe vậy, toàn thân cứng đờ, anh từ từ buông cô ra, nhưng không có buông ra hoàn toàn mà ôm cô vào trong lòng, đặt cằm vào gáy của cô: “Anh biết, sớm muộn em cũng sẽ rời đi, anh biết, em vẫn rất hận anh.”

“Tiêu Cận Ngôn…”

“Tiểu Tinh Tinh, có phải chỉ cần anh chết, em sẽ tha thứ cho anh đúng không?”

“… Đừng nói nhảm.”

“Tiểu Tinh Tinh, anh mệt quá, buồn ngủ nhưng không ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, tâm trí anh chỉ toàn là em… Anh tưởng tượng ngày đó ở trên nóc biệt thự, anh không rời đi, anh cùng em ngắm sao. Ngày em sinh Viên Nguyệt, anh cũng không đi, anh ở bên chăm sóc em, anh muốn tự tay cắt cuống rốn cho Viên Nguyệt. Nhưng ngay cả Tiểu Thần của chúng ta… khi con bé rời khỏi thế giới này được bốn năm, anh mới biết rằng con bé đã từng tồn tại…”

Tiểu Thần của chúng ta?

Tô Cẩm Tinh xốc lại tinh thần và vội vàng hỏi: “Tiêu Cận Ngôn, anh nói vậy là có ý gì? Anh nói Tiểu Thần là con gái của chúng ta? Vậy thì anh là…”

Tiêu Cận Ngôn làm như không nghe thấy cô nói, tiếp tục tự nói: “Tiểu Tinh Tinh, phòng 1231, đó là không gian ảo tưởng của chúng ta, em có thể sống ở đó, nhưng làm sao em có thể để anh ta cũng sống ở đó? Nó thuộc về chúng ta, không ai có thể vào…”

Tô Cẩm Tinh đau lòng, sự nghi ngờ cô đã được xác nhận từng chút một.

Nếu Tiêu Cận Ngôn nói những lời này trong trạng thái tỉnh táo, cô cũng có thể xem xét tính xác thực của những lời này và tự hỏi anh có ý định khác hay không.

Nhưng bây giờ anh bị thương nặng và ý thức mơ hồ, nói lời này lại càng đáng tin hơn…

“Khụ khụ!” Bác sĩ gãi trán có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô Tiêu, hai người muốn nói chuyện yêu đương thì cứ từ từ. Đây là quan hệ lâu dài, nhưng có thể đeo mặt nạ oxy cho anh Tiêu trước được không? Bảo toàn tính mạng."

Nghe vậy, cô y tá nhỏ cũng nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô Tiêu, cô đến thì tốt rồi. Chủ tịch Tiêu chỉ khi nhìn thấy cô mới bình tĩnh lại, vừa nãy anh ấy còn muốn xốc hết toàn bộ phòng cấp cứu lên đấy!”

Tô Cẩm Tinh ngay lập tức nhìn xung quanh và thở dài.

Toàn bộ căn phòng lúc này quả thực là một đống hỗn độn, trên mặt đất các loại dụng cụ y tế rơi vãi khắp nơi, ngay cả chiếc giường anh vừa nằm cũng cong queo, ngay cả ngọn đèn không bóng trên đầu anh cũng vẫn đang lắc lư.

Ba bốn bác sĩ đều thở hổn hển, mũ và quần áo đều nhăn nhúm, xộc xệch, trông có vẻ như họ vừa nỗ lực rất nhiều để khống chế Tiêu Cận Ngôn, nhưng anh vẫn có thể thoát ra.

“Ừ, nếu đến muộn hơn một chút, không biết sẽ gặp rắc rối gì.”

Tô Cẩm Tinh mỉm cười hối lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ đền bù thiệt hại ở đây.”

"Dù sao chúng tôi đều biết cô là người nhà họ Tiêu, người nhà họ Tiêu không thể trốn nợ đúng không? Chúng tôi không lo bồi thường, chủ yếu là vết thương của chủ tịch Tiêu, tuy đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng trên người anh ấy có quá nhiều vết thương. Có hơn mười vết gãy xương, cũng như một loạt việc như băng bó, cầm máu, v.v., tất cả đều không thể chậm trễ!”

Tô Cẩm Tinh hiểu ra và gật đầu.

Cô nhẹ nhàng hỏi bên tai Tiêu Cận Ngôn: “Anh không sao chứ?”

Mặt của Tiêu Cận Ngôn vẫn vùi vào cổ cô, anh gật đầu trước, sau đó lắc đầu: “… Không tốt lắm, anh hơi chóng mặt và hơi đau một chút.”

“Đau ở đâu?”

“Đau hết cả người.”

“Vậy trước tiên anh nằm xuống để bác sĩ xem, được không?”

Giọng của Tiêu Cận Ngôn như bị bóp nghẹt: “… Em không đi sao? Anh ta vẫn đang đợi em.”

“Không đi,” Cô cười nhẹ, “Em sẽ ở lại với anh.”

Tiêu Cận Ngôn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi vai cô, Tô Cẩm Tinh nhìn thấy khuôn mặt anh tái nhợt như tờ giấy, yếu ớt đến mức không thể mở mắt, anh dùng hết sức lực hỏi: “Vậy thì… em có thể ở bên anh bao lâu?”

“Chỉ cần anh còn sống, em sẽ không rời đi.”

Anh ngơ ngác trong chốc lát, tựa hồ đã hiểu ra, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng rộng, hai mắt khẽ mở: “Tiểu TInh Tinh, hình như anh vừa nằm mơ, em mơ thấy em nói cả đời này sẽ ở bên cạnh anh.”

Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc này, nhẹ giọng hỏi: “Còn anh?”

“Anh hả, anh nói rồi, miễn là em còn cần anh, anh sẽ không bao giờ rời đi.”

Một câu mà ngay lập tức đánh vào trái tim.

Đây là những gì tiên sinh đã nói.

Đó là điều mà tiên sinh đã lặp đi lặp lại vô số lần!

Anh ấy thực sự là…

Nước mắt chợt nhòe đi tầm nhìn của cô.

“Cẩm Tinh, em đã hứa với anh rằng sẽ không bao giờ rời xa anh!”

“…”

Nhưng anh lại đột nhiên bắt đầu đau khổ: “Nhưng em cũng đã nói em sẽ không rời đi, chỉ cần anh không phải Tiêu Cận Ngôn.”

“…”

“Cẩm Tinh, anh không muốn làm Tiêu Cận Ngôn nữa, nhà họ Tô nhà họ Tiêu, chú Hình, Lưu Phấn gì đó, anh không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, anh chỉ muốn đưa em và bọn trẻ đi ra nước ngoài tìm một thị trấn nhỏ sống những ngày bình yên của chúng ta, anh không còn là Tiêu Cận Ngôn nữa, anh chỉ là… là của em…”
« Chương TrướcChương Tiếp »