Chương 371: Em đang cố tình thử thách anh sao

“Vợ chồng?” Bác sĩ hiển nhiên không tin: “Hai người thật sự là vợ chồng?”

“Chúng ta…”

Cô y tá nhỏ nói: “Đương nhiên, trên tin tức mấy ngày trước, Chủ tịch Tiêu và phu nhân rất yêu thương nhau mà. Cô Tiêu, mau đến làm thủ tục với tôi đi, muộn rồi!”

Tô Cẩm Tinh chưa kịp nói thì đã nhanh chóng bị cô y tá nhỏ kéo đi.

Một đống tài liệu chờ cô ký.

Cô không thể quan tâm nhiều nữa, cô ký bất cứ thứ gì mà y tá yêu cầu cô ký, cô không có thời gian để xem xét kỹ hơn.

Ngẫu nhiên liếc nhìn, hình như có hai chữ “bị sốc”.

Sau khi ký vào một xấp tài liệu dày cộp, Tô Cẩm Tinh dành thời gian để hỏi: “Y tá, Tiêu… Ý tôi là chồng tôi, anh ấy thế nào rồi?”

Cô y tá vừa nói vừa sắp xếp thủ tục: “Không ổn lắm, trên người có nhiều vết thương. Bác sĩ chỉ nhìn sơ qua thì phát hiện xương đùi và xương sườn bị gãy, não cũng bị va chạm. Đó không phải là điều quan trọng nhất, điều đáng sợ nhất là anh ấy có dấu hiệu sốc khi thiếu máu và cần được truyền máu ngay lập tức!”

Tô Cẩm Tinh cảm thấy đầu óc mình ong ong: “Nhưng… tại sao lại thế này? Anh ấy rõ ràng là rất ổn vào buổi chiều nay mà…”

“Anh Tiêu không nói cho cô biết sao? Có lẽ là vì anh ấy sợ cô lo lắng, máu chảy nhiều như vậy mà không rên một tiếng, thế mà có thể chịu được.” Y tá chỉ ra ngoài cửa sổ: “Mưa lớn như vậy, trên người anh ấy lại có nhiều vết thương, máu có lẽ đã được rửa sạch, nhưng như thế càn nguy hiểm hơn, có thể gây nhiễm trùng vết thương.”

Tô Cẩm Tinh cảm thấy như có móng vuốt mèo không ngừng cào xé trong lòng, cô đau khổ nói: “Vậy tính mạng của anh ấy có gặp nguy hiểm không?”

“Tùy bác sĩ phán đoán. Cô Tiêu, mau gọi cảnh sát đi. Cô không thể để hung thủ trốn thoát trong một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy!”

Cô y tá nhỏ nói xong liền lon ton chạy vào phòng cấp cứu cùng tập tài liệu, chỉ còn một mình cô đứng ngoài phòng mổ.

Vào ban đêm, bên ngoài trời mưa như trút nước, cô là người duy nhất trong toàn đại sảnh.

Điện thoại reo lên.

Là Tiên sinh.

“Cẩm Tinh, em đang ở đâu? Anh đã mua hoa bách hợp rồi, em mau lên, chúng ta cùng nhau đến nhà họ Tiêu.”

“…”

“Em đâu rồi? Nói chuyện đi!”

Cô bình tĩnh nói: “Anh là ai?”

“Cái gì?” Anh ta hừ một tiếng: “Em bị ngốc à? Anh là tiên sinh của em.”

“Có thật là tiên sinh không?”

“Anh là ai được chứ? Tiêu Cận Ngôn sao? Cẩm Tinh, có phải Tiêu Cận Ngôn đã nói với em điều gì đó không? Đừng nghe lời anh ta, anh ta đã từng đối xử với em như vậy, em đừng bao giờ tin tưởng anh ta nữa!”

“…”

“Cẩm Tinh?”

“… Quên đi, em sẽ suy nghĩ. Cúp máy trước.”

“Chờ một chút, hiện tại em đang ở đâu? Chúng ta đã thỏa thuận, sau khi mua hoa sẽ trở lại nhà họ Tiêu gặp mẹ em mà. Em trốn ở đâu vậy?”

“Loài hoa yêu thích của mẹ em…”

“Anh mua rồi, hoa bách hợp, có mấy màu luôn, mẹ em nhìn thấy nhất định sẽ rất thích.”

“Bà ấy không thích hoa bách hợp,” Tô Cẩm Tinh lạnh lùng nói: “Bà ấy thích hoa hướng dương.”

“…”

“Cái này anh còn không biết sao?”

Quản Doanh đã phản ứng lại: “Cẩm Tinh, em đang cố tình thử thách anh sao?!”

“Anh thích gà cay hay bắp cải luộc?”

“Rốt cuộc em muốn làm cái quái gì vậy?”

“Trả lời!”

“…”

“Anh không phải tiên sinh,” Tô Cẩm Tinh khẳng định: “Rốt cuộc anh là ai?”

Trên điện thoại là một hồi im lặng.

Một lúc sau, Quản Doanh đột nhiên cười một tiếng: “Chỉ là anh nóng vội quá nên nhất thời quên mất. Đúng, bác gái thích hoa hướng dương, anh nhớ ra rồi.”

“Anh nghĩ những gì anh vừa nói có đáng tin không?”

Quản Doanh trầm giọng nói: “Em còn nghi ngờ anh.”

“Bởi vì thực sự có quá ít điểm tương đồng giữa anh và tiên sinh.”

“Nhưng anh có thể kể rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ của chúng ta, cảnh bình minh trên núi Vân Đài, đám cưới dưới gốc cây hải đường, và chú chó con mà chúng ta đã cùng nhau nuôi dưỡng. Không ai trên thế giới này biết điều đó ngoại trừ anh.”

“…”

“Cẩm Tinh, anh biết gần đây em đang có tâm trạng không vui vì chuyện của Tiểu Thần, cũng là do anh không tốt, cứ thúc giục em. Trước tiên em hãy bình tĩnh và nghĩ về những kỷ niệm đẹp mà chúng ta đã có trước đây. Nếu em muốn, chúng ta có thể cùng nhau đi lại từng con đường, được không?”

Tô Cẩm Tinh từ chối: “Hiện tại em đang rất rối, em muốn bình tĩnh trước đã.”

“Để anh đưa em đến một nơi, cây hoa hải đường đó, chỉ mình anh biết cách đến đó.”

Tô Cẩm Tinh hơi kinh ngạc. Tiên sinh đã đưa cô đến cây hải đường kia. Điều kiện đường xá trên đường đi rất xấu và rất khó tìm. Thậm chí cô cũng không biết làm thế nào để đến đó…

Anh ấy thực sự biết sao?

“Cẩm Tinh, anh sẽ đưa em đến chỗ cây hoa hải đường một lần nữa để chứng minh rằng anh thực sự là tiên sinh.”

“…”

“Hãy nói cho anh biết em đang ở đâu, anh sẽ tìm thấy em, chúng ta sẽ đi cùng nhau, được không?”

Tô Cẩm Tinh lắc đầu, thậm chí còn không nhìn thấy đầu bên kia của điện thoại, nhưng cử chỉ từ chối của cô rất kiên quyết: “Bây giờ em có nhiều việc quan trọng hơn phải làm, tiên sinh, em cảm thấy anh cũng nên suy nghĩ lại đi, lúc này anh quay về là vì cái gì?"

Cô nhanh chóng cúp máy.

Nghĩ rằng có thể anh sẽ nhắn tin, cô trực tiếp lôi số của anh vào danh sách đen.

Cô không muốn bị quấy rầy.

Ít nhất là không phải bây giờ.

Đèn đỏ với hai chữ cấp cứu được bật lên, đỏ rực đến chói mắt, Tô Cẩm Tinh ngồi xuống chiếc ghế ở góc xa, dùng áo khoác quấn chặt người.

Tiêu Cận Ngôn, anh bị sao vậy?

Tại sao mới mấy tiếng không liên lạc, anh lại xuất hiện ở khách sạn Dung Thành trong tình trạng như vậy?

Rốt cuộc… còn bao nhiêu điều anh chưa nói cho tôi biết?

Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, hiển thị một vài tin nhắn văn bản đến.

Nhìn vào thời gian, chắc là nó được gửi trước khi cô nói chuyện với tiên sinh.

[Tiêu Cận Ngôn có phải bị tai nạn không?]

[Anh ta sắp chết à?]

[Anh ta đã lập di chúc chưa, ai sẽ là người thừa kế tài sản của nhà họ Tiêu?]

[Rốt cuộc em ở đâu? Anh đã mua hoa bách hợp rồi, chúng ta sẽ đến nhà họ Tiêu ngay, bây giờ nhà họ Tiêu cần anh.]

[Nếu anh ta đã ngã, nhà họ Tiêu phải được anh nâng đỡ.]

[Cẩm Tinh, em đang ở đâu?]

Tô Cẩm Tinh nở một nụ cười gượng gạo, vậy rốt cuộc là vì tài sản của nhà họ Tiêu sao?

Cô đã quên rằng người này và Tiêu Cận Ngôn là anh em sinh đôi, và bác sĩ tâm lý của Tiêu Cận Ngôn đã nói rằng cặp song sinh có thể cảm ứng được nhau.

Vì vậy, tai nạn của Tiêu Cận Ngôn, anh ta biết ngay.

Đột nhiên, một tia sáng trắng lóe lên trong tâm trí cô…

Nếu họ có thể cảm ứng được nhau, thì anh ta biết về con chó, và về việc cô đặt tên cho tiên sinh là Tiêu Vân Hồi… Tất cả chỉ là những gì anh ta cảm ứng được, không phải những gì bản thân anh ta trải qua?

Điều này cũng có thể giải thích rằng có một số điều anh ta biết và một số điều anh ta không biết, bởi vì cho dù là cặp song sinh nhạy cảm thì cũng không thể biết hết được.

Nếu đúng như vậy… thì chỉ có một khả năng.

Tiên sinh chính là…

Cô nhìn về phía phòng cấp cứu phía trước.