Vào mùa đông, ngày ngắn đêm dài.
Bảy giờ rưỡi tối, trời đã nhá nhem tối.
Màn đêm buông xuống, cả bầu trời tối đen, không nhìn thấy gì cả.
“Thật đáng tiếc.” Tiêu Cận Ngôn nhếch môi, lắc đầu thở dài.
Quách Thanh An hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
“Thật đáng tiếc, không thể nhìn thấy các vì sao vào đêm nay.”
“Vậy thì anh nên vui vẻ đi. Thời tiết này có vẻ như sắp mưa rồi. Ngày càng giống ngày đó của bốn năm trước, nói không chừng anh có thể nhớ ra được.”
Ầm ầm…
Một cơn giông nổ tung trên bầu trời, và gió lập tức nổi lên, thổi những cành cây ven đường đến mức sắp gãy đôi.
Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, giống như mở màn cho một cơn bão táp phía sau.
Quách Khánh An huýt sáo: “Xem ra ngay cả ông trời cũng đang giúp anh.”
Dưới chân Tiêu Cận Ngôn có vô số tàn thuốc, giữa ngón tay vẫn còn một mẩu, mới hút được một nửa, lúc này đã bị mưa làm ướt hết, không thể hút được nữa.
Anh ném tàn thuốc đi, lùi lại một bước với nụ cười kiên quyết trên khuôn mặt.
Sắc trời quá tối, anh lại mặc đồ đen, để nhìn rõ vị trí của anh, Quách Thanh An phải bật đèn pha.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh đứng trước xe chừng mười mét, nhắm mắt lại.
Cánh tay bị thương vẫn đang treo trên ngực anh, anh duỗi một cánh tay còn nguyên vẹn ở bên hông, bình tĩnh chờ đợi giây phút đó đến.
“Đến đi!” Giọng anh rất lớn, nhưng đã bị mưa át đi rất nhiều.
Quách Thanh An nghiến răng, khởi động xe, nhanh chóng lùi lại một khoảng để dễ dàng chạy nước rút.
Động cơ được phát huy hết công suất, và hiệu suất của Lincoln đã phát huy hết tác dụng.
Động cơ gầm rú, chiếc xe lao ra như một mũi tên, nhanh nhẹn và thoăn thoắt như một con báo đen trong đêm đen.
Khoảng cách hơn 100 mét nhanh như một tia chớp, bản thân Quách Khánh An không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm…
Anh ta liền dùng hết sức đạp phanh, nhưng trời mưa đường trơn trượt, tốc độ vừa rồi không hề chậm, anh ta đã phản ứng nhanh để phanh gấp, nhưng xe vẫn trượt ra hàng chục mét trước khi dừng lại.
Khi dừng lại, tay của Quách Thanh An hơi run rẩy.
Vừa rồi khi đυ.ng phải Tiêu Cận Ngôn, cảm giác toàn thân run rẩy kịch liệt khiến anh ta có chút sợ hãi.
Anh ta không quan tâm nữa, nhanh chóng mở cửa xe, chống nạng bước xuống.
“Tiêu Cận Ngôn…”
Không có ánh sáng của đèn pha, Quách Thanh An chỉ cảm thấy trước mắt tối đen như mực, chỉ có tiếng mưa tanh tách bên tai đã che lấp tất cả.
Người đâu rồi?
Vừa rồi rõ ràng là đứng ở đây.
Bây giờ người đi đâu rồi?
Sẽ không phải là…
“Tiêu Cận Ngôn !! Anh… nếu anh có chết cũng đừng trách tôi, tôi cũng ở đây giúp anh thôi!” Anh ta hét lớn, giọng nói run run: “Anh viết cho tôi thứ đó, tôi vô tội.”
“…”
Không có ai trả lời.
Màn đêm đen kịt dường như càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng, Quách Khánh An vất vả tìm kiếm xung quanh như ruồi bọ, đột nhiên, chiếc nạng dường như va phải thứ gì đó khiến anh ta suýt vấp ngã.
Anh ta nhanh chóng ném chiếc nạng của mình và ngồi xổm xuống để chạm vào.
Dù mưa to nhưng bàn tay vẫn ấm và nhớp nháp.
Trong lỗ mũi nồng nặc mùi máu tanh.
“Tiêu Cận Ngôn? Tiêu Cận Ngôn?!”
“…”
“Nói gì đi chứ!”
“Hừ…” Bên tai vang lên một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Quách Thanh An thở phào nhẹ nhõm: “Không chết là tốt rồi. Nếu anh chết thì tôi thật sự không biết phải giải thích như thế nào, anh không sao chứ? Có muốn tôi gọi xe cấp cứu cho anh không?”
“… Không.” Giọng anh có chút giống như đang khóc, nhưng cũng có chút giống như đang cười: “Mưa hôm nay… Thật là nặng hạt.”
“Anh thực sự không sao chứ?”
“… Không chết được,” Anh nói: “Giúp tôi một việc.”
“Giúp cái gì?”
“… Đỡ tôi đứng dậy và đi đến chỗ ngồi trên xe máy.”
Lúc này Quách Thanh An mới nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Toàn thân Tiêu Cận Ngôn bị bao phủ trong bóng tối, chỉ có một đôi mắt sáng ngời đáng kinh ngạc, nhưng đôi mắt sáng lại không hề sắc bén, thay vào đó là sự bi thương và đau đớn.
“Anh còn muốn lái xe sao?”
“Tôi phải về nhà,” Anh cười khẽ: “Cẩm Tinh vẫn đang đợi tôi. Cô ấy sợ sấm sét nhất. Tôi phải mau trở về cùng cô ấy.”
Quách Khánh An kìm lại một lúc lâu, cuối cùng nói: “… Anh đúng là hết thuốc chữa."
“Tổng giám đốc Quách, anh muốn cái gì, tôi ký xong sẽ đưa cho anh.”
Quách Thanh An đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Không cần biết trước đây hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì, lần này, cảm ơn anh.”
Quách Thanh An kinh ngạc nói: “Anh… muốn đi sao?”
Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại, để cho nước mưa gột rửa mình, hít sâu một hơi: “Mấy giờ rồi?”
“Bây giờ là tám giờ.”
“Vẫn còn kịp.”
“Kịp cái gì?”
Tiêu Cận Ngôn khó khăn đứng lên khỏi vũng nước, lắc lư một hồi mới đứng vững, nhưng vẫn còn lảo đảo, nước mưa đã làm ướt đẫm cả người, quần áo của anh đều là một màu đen tuyền, thấm đẫm máu tươi.
Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, mắt dán vào một vị trí.
Chiếc xe máy đang đậu ở đó.
Anh đi qua chỗ đó với nụ cười trên môi, bước đi còn khó khăn và loạng choạng hơn cả một người tàn tật như Quách Khánh An, nhưng trên mặt vẫn có nụ cười: “Tám giờ rồi, còn chưa tan làm mà."
“Cái gì tan làm?”
“Cửa hàng đồ cưới.” Cuối cùng anh cũng chạm vào chiếc xe máy, không thể chống đỡ được, anh đã đâm sầm vào nó. Lớp thạch cao trên cánh tay anh đã vỡ ra và rơi xuống đất từng mảnh từng mảnh, anh run rẩy cầm tay lái, khó khăn bật chìa khóa, nhưng lại không có sức lực để khởi động xe.
Quách Thanh An ở một bên nhìn anh, nhíu mày thật chặt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Tiêu Cận Ngôn lúc này cũng không thể quan tâm nhiều hơn, sau bao nhiêu vất vả cuối cùng cũng khởi động thành công chiếc mô tô, anh nở nụ cuwoif hạnh phúc như một đứa trẻ: “Chúng tôi kết hôn rồi.”
“…”
“Chúng tôi thực sự đã kết hôn, vừa rồi, dưới gốc cây hải đường.”
“…”
“Cô ấy mặc chiếc váy hoa ngắn mà tôi chọn để làm chiếc váy cưới và chiếc áo sơ mi của tôi để làm mạng che mặt cho cô ấy…”
“…”
“Nhưng cô ấy yêu cái đẹp như vậy, váy cưới cũng phải đẹp, không thể tạm bợ như thế được.”
Không ai nói chuyện với anh, anh cũng không quan tâm, cứ tự nói một cách vui vẻ.
“Cô ấy yêu tôi, cô ấy yêu tôi, cô ấy nguyện ý gả cho tôi…”
Trong đêm tối, chiếc xe máy từ từ rời đi, có vấp ngã cũng không thành vấn đề, anh sẽ leo lên xe và bắt đầu lại.
Hướng về chiếc váy cưới của cô, hướng về phía cô.