Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 359: Em là cô gái anh yêu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những ngày hạnh phúc dường như trôi qua nhanh đến lạ thường, sau khi chạy quanh sân chơi cả ngày thì trời cũng dần tối.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, mặt trăng và các vì sao đều rất sáng.

Vòng quay chọc đời đã có một hàng người xếp hàng.

Mấy đứa nhỏ đã mệt mỏi vì chơi đùa, đặc biệt là Tiểu Thần, cô bé có sức khỏe yếu nên đã sớm ngủ say trong vòng tay của Trần Phán.

Viên Nguyệt cũng mệt mỏi, ở bên cạnh anh trai với khuôn mặt bơ phờ, Tiểu Dương rất thích làm gối dựa hình người cho em gái, cậu bé là con trai, lớn tuổi nhất, thể lực tương đối tốt hơn, nhưng có em gái bên cạnh, cậu bé vẫn rất ra dáng đàn ông, đôi khi còn tỉ mỉ như Tô Cẩm Tinh vậy.

Tính cách của đứa nhỏ này rất giống tiên sinh.

Nhẹ nhàng, kiên định, mạnh mẽ và là một người rất đáng tin cậy.

Bây giờ còn nhỏ, chờ lớn lên một chút, thành thiếu niên hơn mười tuổi, chỉ sợ là cũng sẽ giống như bố cậu.

Dáng vẻ đẹp trai, nhân cách tốt, điềm đạm và dịu dàng, là hoàng tử quyến rũ trong mộng của tất cả nữ sinh trong trường.

Trên thực tế, Tiêu Cận Ngôn thời thiếu niên cũng có tính cách như vậy.

Hay nói đúng hơn là anh cứ như vậy cho đến khi xảy ra vụ tai nạn xe hơi thương tâm ấy.

Cô không nhìn thấy dáng vẻ sát phạt trên thương trường của anh, ít nhất ở bên cô, anh đủ bao dung và cưng chiều cô.

Một sự thay đổi lớn, sau tất cả, đã thay đổi cả hai người họ.

“Tiểu Tinh Tinh, chúng ta thật sự không thể quay lại quá khứ.”

Tô Cẩm Tinh nghe xong liền quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Cận Ngôn trên tay đang cầm một chiếc ảnh Polaroid, chính là bức ảnh gia đình mà Trần Phán vừa chụp.

Anh chỉ vào mình và nói: “Em vẫn thế, nhưng anh có vẻ già rồi.”

Trong bức ảnh, gương mặt của anh vẫn là đường nét ban đầu, nhưng sự kiêu ngạo và ngây thơ của một thiếu niên đã phai nhạt từ lâu, lại có thêm sự điềm đạm và chín chắn của một người đàn ông trưởng thành.

Chỉ là… khóe miệng của anh nhếch lên rõ ràng, nhưng trong mắt dường như ẩn chứa nỗi bi thương vô tận.

Trần Phán cười cười: “Chủ tịch Tiêu phải bảo dưỡng thật tốt mới được, bà chủ còn trẻ đẹp như vậy, cẩn thận có ngày bỏ anh đi tìm tiểu thịt tươi đó!”

Tiêu Cận Ngôn cũng cười: “Chỉ cần người đó đối xử tốt với cô ấy là được.”

Câu trả lời này rõ ràng là khiến Trần Phán ngạc nhiên, cô ấy lại nhìn sếp và Tô Cẩm Tinh, bối rối: “Chuyện gì vậy? Sao câu này nghe giống như một bài phát biểu chia tay vậy…”

“Chị ơi, chị đừng nói lung tung! Dù trời có sập thì bố mẹ em cũng không thể xa cách được!”

“Đúng vậy, bố mẹ là đệ nhất thiên hạ, sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!”

“Chị ơi, mau phủi phui đi!”

Trần Phán nhanh chóng vỗ vỗ vào miệng, ngượng ngùng cười cười: “Haha, Chủ tịch Tiêu cứ coi như tôi nói nhảm đi, đừng để trong lòng.”

Tiêu Cận Ngôn phun ra một câu: “Tháng này trừ lương.”

“Cái quái gì vậy?! Tại sao? Chủ tịch Tiêu à, không phải chứ! Tôi chỉ nói đùa thôi, thế mà tháng này tôi bị trừ lương ư!”

“Không vì sao cả.”

“Không được, tôi không phục, tôi sẽ đi xin trọng tài lao động!”

“Cô có thể thử.”

“Không phải, chủ tịch Tiêu, bây giờ là thế kỷ 21 rồi, sao anh còn ki bo như vậy? Anh biết tôi đang vội cần tiền tìm bạn trai mà…”

“Tôi biết, vậy thì sao?”

“Vậy anh còn trừ tiền lương của tôi! Một lần là sẽ có lần hai, đúng là đồ tư bản ác độc!”

“Ừ, mắng đủ chưa?”

“Không đủ! Ma cà rồng, nhẫn tâm, vô nhân tính!”

“Tốt lắm, xúc phạm ông chủ trừ thêm một ngàn.”

“Anh…”

“Nếu hôm nay cô làm tốt, tôi sẽ xem xét tăng lương cho cô vào tháng sau.”

“Thật hay giả thế?”

“Tôi là chủ tịch công ty đàng hoàng sao có thể nói dối cô chứ?”

“Cũng đúng…”

“Đi mua đồ ăn cho bọn trẻ đi.”

“Được rồi! Chỉ cần tăng lương, chuyện gì cũng dễ dàng nói chuyện.”

Ví của Tiêu Cận Ngôn vẫn nằm trong tay Tô Cẩm Tinh, cô lấy ra một ít tiền giấy đưa cho Trần Phán, mắt Trần Phán đột nhiên sáng lên.

Tô Cẩm Tinh nhanh chóng cất những tờ khác, chỉ để lại một tờ đưa cho cô ấy.

Sự sáng ngời trong mắt Trần Phán đột nhiên biến mất hoàn toàn.

Nhìn thấy Trần Phán đang nặng nề đi tới cửa hàng nhỏ, Tô Cẩm Tinh không khỏi thở dài: “Chắc là trong mắt Trần Phán, chúng ta là đồ keo kiệt nhỉ."

Tiêu Cận Ngôn nhẹ nói: “Đôi khi có nhiều chuyện… sự thật bị chôn chặt lại tốt hơn.”

“Anh không sợ sau khi cô ấy biết sự thật, cô ấy sẽ oán trách rằng anh đã không nói với cô ấy sớm hơn sao?”

"Khi đó, thời gian đã chữa lành nỗi đau trong lòng cô ấy. Cho dù không lành lại thì tổn thương cũng sẽ ít hơn rất nhiều. Nếu cô ấy hận anh thì cứ hận đi, anh không thẹn với lương tâm.”

“Anh nguyện ý muốn làm nhân vật phản diện này à?”

Anh bất lực nói: “Anh là kẻ độc ác, có thêm một chuyện cũng không sao.”

“Tiêu Cận Ngôn…” Tô Cẩm Tinh thở dài nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không hận anh nữa, anh không cần phải tự trách mình như thế đâu.”

“Ừ.”

“Ý anh là gì?”

“Ý là anh biết rồi.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tiểu Tinh Tinh, chiếc đu quay này, khi nãy chú hề kia vừa hỏi, em nói em ngồi rồi, là em ngồi cùng tiên sinh sao?”

“…Đúng vậy.”

“Hai người cùng nhau lên ngắm sao sao?”

“Ừ.”

“Nếu là anh, anh sẽ cầu hôn em ở điểm cao nhất. Tiên sinh đã làm như vậy sao?”

“…Ừ.”

Anh cười: “Quả nhiên là thế.”

Tô Cẩm Tinh nói: “Hai người không hổ là anh em sinh đôi, ngay cả ý nghĩ cũng giống nhau như đúc.”

“Tiểu Tinh Tinh, vậy … em có đồng ý với anh ta không?”

“…Tôi đã đồng ý.”

“Được, đồng ý là tốt rồi. Em đồng ý là vì em thật tâm thích anh ta, đúng không?”

Cô khẽ gật đầu: “Ừ.”

“Thích bao nhiêu?”

“…Rất thích.”

Anh càng cười vui vẻ: “Nếu em thích thì tốt rồi.”

“Tiêu Cận Ngôn, hôm nay anh có vẻ rất kỳ lạ.”

“Em cứ coi như tinh thần của anh không ổn định đi.”

Trong nháy mắt, đã sắp tới lượt bọn họ.

Nhân viên mở cửa ngôi nhà nhỏ, nhưng chiếc đu quay vẫn còn quay chậm.

“Thưa ông bà, nhanh lên nhanh lên!”

Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng nâng eo của cô, cô bị nâng lên.

Ngay sau đó, Tiêu Cận Ngôn cũng bước lên, vừa kịp thời gian.

Các nhân viên đóng cửa ngôi nhà nhỏ và đi đến chào đón những hành khách phía sau.

Vòng quay từ từ lên cao, càng ngày càng gần bầu trời đầy sao.

Trên bầu trời xanh thẫm, lác đác những vì sao, vẻ đẹp gần như khiến người ta nghẹt thở.

Cuối cùng khi lên đến điểm cao nhất, Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại và thành tâm cầu nguyện.

“Cầu cho trời xanh chỉ dẫn em đi trên con đường bằng phẳng;

Cầu mong số phận khiến em gặp được người tốt.

Cầu mong mặt trời và ngọn đèn sáng ở phía xa chiếu sáng cho em, thắp sáng cả tương lai cho em.

Cho dù dáng vẻ của em có thay đổi.

Cho dù em đã quên mất anh.

Em mãi mãi là cô gái anh yêu.
« Chương TrướcChương Tiếp »