Chương 358: Có mây, có sấm sét

Cho dù bất cứ chuyện gì, chỉ cần bắt đầu đếm ngược thời gian thì dường như đều trở nên quý giá lạ thường.

Ví dụ như bảy ngày cô chờ đợi kết quả có thai, cũng như bây giờ.

Trong ba ngày, hôm nay sẽ cùng bọn trẻ đến sân chơi để thực hiện ước mơ của chúng, và ngày mai sẽ cùng Tiểu Thần vào phòng phẫu thuật.

Còn ngày cuối cùng thì sao?

Tô Cẩm Tinh ngước nhìn anh.

Tay trái của anh bị bó bột thạch cao quanh cổ, tay phải đút vào túi quần một cách tự nhiên, lưng thẳng, nhẹ nhàng nhìn về phía trước.

Cô nhìn theo ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn và thấy ba đứa trẻ đang lao về phía đu quay như những con ong nhỏ, tranh nhau chọn con ngựa yêu thích của chúng.

Tiểu Dương dù sao cũng là anh trai, ôm từng cô em gái lên lưng ngựa, sau đó cậu mới vui vẻ cưỡi lên con ngựa gỗ đỏ, hình như là chú ý tới ánh mắt của bọn họ nên đã vui vẻ vẫy tay với họ.

Tiểu Thần là người nhỏ tuổi nhất, Trần Phán hơi lo lắng, vì vậy cô ấy đã bước đến ôm Tiểu Thần ngồi trên ngựa gỗ.

Khi bắt gặp ánh mắt của Tô Cẩm Tinh, cô ấy đã làm một cử chỉ OK để bảo cô yên tâm.

Âm nhạc vang lên, giống như là một sự trùng hợp, đó là phiên bản tiếng Anh của “Little Star”.

“Tiểu Tinh Tinh…”

Âm nhạc của trò đu quay hơi lớn, giọng nói của anh có vẻ hơi mơ hồ.

“Hả?”

“Xin lỗi.”

Cô nghe không rõ: “Anh nói cái gì?”

“Thật sự xin lỗi…”

"Hai anh chị, mua bong bóng cho bọn trẻ không? Có Peppa Pig mà bọn trẻ rất thích này.”

Tô Cẩm Tinh không nghe thấy anh nói gì, nhưng đã bị cắt ngang bởi một nhân viên mặc trang phục hề.

Chú hề cầm trên tay một chùm bóng bay lớn, bao gồm những con cừu và heo xinh đẹp mà các bé gái thích, cũng như Ultraman và Transformers mà các bé trai thích.

Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Có Iron man không?”

“Có có…”

Tiêu Cận Môn lấy ví ra đưa cô: “Tay của anh… rút tiền không tiện, giúp anh lấy tiền đi.”

Trên tay đột nhiên bị nhét một cái ví, Tô Cẩm Tinh vẫn còn hơi bối rối.

Tiêu Cận Ngôn đã nhanh tay chọn được vài quả bóng bay cầm trên tay, còn mua cả băng đô tai mèo rất đẹp cho hai cô gái.

Chú hề mỉm cười và nói: “Tổng cộng năm mươi ba tệ.”

“Hả? Ồ, được…”

Trong ví của Tiêu Cận Ngôn không có tiền lẻ, chỉ có những tờ tiền một trăm tệ.

Tô Cẩm Tinh suy nghĩ một chút, đặt lại tờ tiền, lấy điện thoại di động ra: “Tôi sẽ quét mã để thanh toán.”

“Không cần.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Chọn thêm một vài quả bóng thôi.”

Tô Cẩm Tinh chớp mắt: “Anh đã chọn được ba cái rồi.”

“Em thích cái nào?” Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Anh nhớ em thích Powerpuff Girls, nhưng tiếc là có vẻ như ở đây không có.”

Tô Cẩm Tinh hơi xấu hổ.

Powerpuff Girls…

Nghe giống như một bộ anime cũ.

Những đứa trẻ ngày nay chắc đã ngừng xem lâu rồi.

Chú hề buôn bán được nên thái độ cũng rất tốt, mỉm cười đề nghị: “Nếu không có nhân vật anime yêu thích, có thể chọn cái khác. Mặt trăng này cũng rất đẹp.”

“Mặt trăng? Có sao không?”

“Có! Có các vì sao, mặt trăng và mặt trời!”

“Vậy mỗi thứ một cái đi.”

“Được rồi!” Chú hề nhanh chóng chọn ra một ít bóng bay đưa cho anh: “Lần này tổng là 85 tệ, hay là chọn thêm một cái nữa đi cho đủ luôn.”

Tiêu Cận Ngôn nhìn Tô Cẩm Tinh.

Mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều tập hợp lại với nhau.

Còn cần gì nữa?

Tô Cẩm Tinh cẩn thận nhìn đống bóng bay lớn, chỉ vào một quả bóng bay hình đám mây và nói: “Cái này đi.”

“Được, đây ạ.”

Tô Cẩm Tinh cầm nhiều dây bóng bay, lấy trong ví ra tờ một trăm tệ, đưa cho chú hề.

Chú hề sau khi nhận tiền rất vui mừng, vui vẻ giới thiệu với họ: "Hai người dẫn các con theo đúng không? Buổi tối nhất định phải lên vòng quay chọc trời nhé. Vòng đu quay của chúng tôi ở đây có thể ngắm cảnh đêm của toàn thành phố. Cảnh rất đẹp đó… ”

“Đúng là rất đẹp.”

"À… hai người đã từng ngồi rồi sao?”

Tô Cẩm Tinh cúi đầu.

Tiêu Cận Ngôn hiểu ý, cười cười rồi đuổi chú hề: “Cảm ơn anh, nếu đủ thời gian, chúng tôi nhất định sẽ đi.”

“Được rồi được rồi…”

Chú hề nhanh chóng lấy quả bóng bay và đi nơi khác để bán, vòng quay ngựa cũng kết thúc.

Tiểu Thần dường như đang nói chuyện với Trần Phán, và sau đó một lớn ba nhỏ chạy về phía con búp bê hình người bên cạnh.

Ba đứa nhỏ dán chặt vào búp bê, Trần Phán ngồi xổm trên mặt đất để chụp ảnh các cô cậu nhỏ.

“Vân…” Tiêu Cận Ngôn nhìn quả bóng bay trong tay nói: “Trong tên của tiên sinh có một chữ Vân sao?”

Tên thật trong giấy khai sinh của Tiêu Cận Ngôn là Tiêu Vân Đình, chuyện này cũng chỉ có vài người biết, trong đó có cô.

“Ừ,” Cô gật đầu: “Nhưng không liên quan gì đến anh ấy, quả bóng bay này mua cho anh.”

Tiêu Cận Ngôn có chút kinh ngạc: “Mua cho anh?”

“Ừ, tôi và bọn trẻ đều có, tất nhiên anh cũng phải có.” Tô Cẩm Tinh chỉ vào quả bóng hình đám mây và nói: “Anh xem, trên đám mây này còn có sấm sét, đám mây(hán việt là vân), sấm sét(Lôi đình), hợp lại là Vân Đình, chính là anh đó."

Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm quả bóng bay, môi hơi nhếch lên: “Đúng vậy, còn có một tia sét.”

“Tôi nhìn thấy ngay.”

“Ừm… Cảm ơn em, suýt nữa anh đã quên mình có tên thật là Vân Đình đấy.” Anh cười đắc ý: “Anh rất thích.”

Vốn dĩ chỉ là một cuộc trò chuyện vui vẻ, nhưng lời cảm ơn của anh lại chân thành đến khó tin và có chút trịnh trọng.

Tô Cẩm Tinh nói: “… Tại sao anh lại khách sáo như vậy?”

“Anh thật sự rất thích.”

Đôi mắt anh nóng bỏng, nhưng dịu dàng, như sô cô la nóng ấm áp, quấn lấy cô.

Tô Cẩm Tinh ho hai tiếng, quay mặt đi, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Dương dùng sức vẫy tay với bọn họ, cô lập tức nói: “Đi thôi, Tiểu Dương hình như có chuyện muốn gọi chúng ta.”

Một tay cầm rất nhiều bóng bay, cô đi trước chạy nhanh đến chỗ bọn trẻ, Tiêu Cận Ngôn ung dung đi theo phía sau, đoàn tàu nhỏ đang hướng về phía họ, anh nhanh chóng bước lên kéo cô lại, suýt chút nữa cô đã va vào đoàn tàu rồi, anh nhỏ giọng trách mắng: “Chậm lại đi, sau này anh không còn ở đây nữa, em cứ đi lung tung nguy hiểm như vậy thì phải làm sao?”

Anh đỡ cô đứng vững, đợi đoàn tàu nhỏ chạy qua rồi mới nói: “Đi thôi.”

Lần này, đổi thành anh đi phía trước, Tô Cẩm Tinh đi theo phía sau.

“Bố, mẹ!”

Ba đứa nhỏ cùng chạy đến, làm nũng bên cạnh họ.

Trần Phán nói: “Chủ tịch Tiêu, bà chủ, có muốn tôi chụp một bức ảnh gia đình không?”

Ảnh gia đình?

“Đương nhiên là muốn!” Tiểu Dương đứng lên và làm nũng: “Chúng ta chưa từng chụp ảnh gia đình bao giờ, chụp đi nha…”

Tiêu Cận Ngôn nghiêng đầu nhìn cô: “… Được không?”

Tô Cẩm Tinh xấu hổ, lập tức gật đầu: “Được rồi, chụp thì chụp.”

Trần Phán hướng dẫn họ đứng vào vị trí: "Chủ tịch Tiêu ôm Viên Nguyệt, bà chủ ông Tiểu Thần, Tiểu Dương đứng giữa… Đúng, đúng là như vậy…”

Tách tách…

Hạnh phúc như được đóng băng.