"An An, em đọc cho anh nghe, học hành mấy năm không tệ, vậy mà "di thư" cũng dám viết."
Cố Trăn không để ý đến cảm xúc Diệp Kiều, cười như không cười nói. Anh tình nguyện tin Diệp Kiều diễn kịch hơn là thật sự tự sát. Ít nhất cô không có coi rẻ mạng sống của mình, có điều hành động thế này anh tuyệt đối không thể nhân nhượng!
Nhìn xem! Dáng vẻ này của Cố Trăn, có lẽ không chỉ riêng vì Hà Quế Hương mà còn đang muốn tính hết nợ nần với cô! Kéo dài thời gian như vậy cuối cùng vẫn không thể tránh thoát một kiếp này.
Trong lòng Diệp Kiều hiểu rõ, Cố Trăn không phải người dễ lừa gạt.
"Anh cả, anh đừng nói nữa, em sai rồi!" Diệp Kiều xấu hổ nói, đầu cúi gằm xuống đất, giọng điệu còn mang theo chút ngại ngùng và tức giận. Xem như cô làm sai thì Cố Trăn có thể làm vậy với cô sao?! Còn cố ý bảo cô đọc cho anh nghe. Tuy làm vậy không có gì đáng trách, dù sao cũng là của nguyên chủ làm, nhưng Diệp Kiều vẫn không nhịn được thẹn quá hóa giận.
"Thì ra em cũng biết xấu hổ, uổng cho em ăn học nhiều năm như vậy, chắc toàn là nước chảy đầu vịt rồi!
Trong này viết cái gì? Chính em còn thấy xấu hổ, anh đọc còn thấy ngượng thay em!
Bịa đặt còn không ra hồn, thủ đoạn một khóc hai nháo của mấy người đàn bà chanh chua thì học rất giỏi. Nếu em thật sự treo cổ chết, chẳng lẽ anh chuyển thi thể em vào quân đội?!"
Cuối cùng lửa giận của Cố Trăn vẫn bùng lên, nhất là khi nói ra hai chữ "thi thể", trong lòng anh cực kỳ không thoải mái. Nhìn người trước mắt vẫn còn sống tốt, Cố Trăn có chút xúc động muốn tha thứ hết tất cả.
"Anh cả, anh đừng nói, sau này em không dám nữa. Em chỉ nhất thời nghĩ quẩn nên mới làm vậy!"
Diệp Kiều biết lúc này cãi lại không có ích lợi gì, hơn nữa cô không tài nào cãi được. Đây là chuyện tốt của nguyên chủ làm, quan trọng phải chân thành nhận lỗi mới được.
Dựa theo nhận biết của cô về Cố Trăn, chỉ cần cô chịu nhận sai thì Cố Trăn sẽ không dạy dỗ cô quá nhiều.
Đúng như Diệp Kiều nghĩ, qua hai ngày lắng đọng, Cố Trăn lại tức giận như ban đầu, chỉ muốn dạy dỗ Diệp Kiều cho tốt. Mà biểu hiện hai ngày nay của cô làm anh rất hài lòng, bây giờ thấy Diệp Kiều tỏ thái độ ngoan ngoãn như vậy, anh cũng không muốn tiếp tục dạy dỗ cô nữa, để tránh phản tác dụng.
"Tuy chữ viết hơi xấu, có điều không sai chính tả, xem ra cũng tiến bộ hơn rất nhiều." Suy cho cùng Cố Trăn cũng có chỗ ăn ý với Diệp Kiều, chú ý vào chuyện này.
Diệp Kiều sờ mũi nói: "Chắc chắn không sai. Sách của Quế Hương viết rất đúng, em chép theo chữ của Quế Hương, không thể sai được."
Vốn Cố Trăn chỉ cho rằng cô gái Hà Quế Hương này tâm cơ hơi sâu, trước mặt và sau lưng là hai người khác nhau. Không ngờ tờ "di thư" này lại nhờ Hà Quế Hương viết giúp, kết quả còn cầm lá thư này đến cáo trạng với anh.
Cái này không phải tâm tư hơi sâu mà quá thâm sâu rồi. Không biết nhà họ Hà sống thế nào mà nuôi ra được một đứa con gái "lợi hại" như vậy. So sánh với cô gái nhà anh thì quá chênh lệch, thật sự là hai thái cực, một người ngốc hết thuốc chữa, một người thì thâm sâu không lối về.
"Sau này không cho phép em lui tới với Hà Quế Hương, nghe chưa?!" Cố Trăn trực tiếp ra lệnh, hoàn toàn không hề có ý thương lượng, không cho Diệp Kiều phản đối.
Diệp Kiều thấy Cố Trăn nói ra chỗ mấu chốt liền chớp chớp mắt, cả mặt tràn đầy vô tội và khó hiểu, giống như không hiểu vì sao Cố Trăn lại yêu cầu như vậy.