Chương 35: Tự Làm Bánh Ngọt

Tối nay Diệp Kiều định lấy gà mới gϊếŧ hôm qua hầm với nấm, nhưng nghĩ đến ngày mai có khách đến nhà nên cô quyết định giữ gà lại. Gà rừng hầm nấm là một món ăn ngon có thể đãi khách, cũng may mùa này thời tiết mát mẻ, chỉ cần bỏ chút muối là có thể bảo quản tốt hai ba ngày.

Vì trưa ăn cơm xong họ liền lập tức quay về thôn nên bây giờ vẫn còn sớm, lúc này mới hơn bốn giờ chiều. Trước giờ Diệp Kiều không phải người thích nhàn rỗi, hơn nữa trưa nay cũng đi xe ngựa về, không tốn nhiều sức lực, nên bây giờ Diệp Kiều rất có tinh thần.

Cô liền đi vào bếp, sắp xếp lại cẩn thận những đồ hôm nay Cố Trăn mua về, sau đó lấy một ít bột mì trong bao ra. Diệp Kiều định dùng số bột mì này để làm một ít bánh ngọt, hôm nay lúc ở trên huyện, khi đi ngang qua cửa hàng bán bánh ngọt, Cố Trăn có ghé vào mua mấy cái bánh để mang về biếu hàng xóm thân quen trong thôn.

Thỉnh thoảng anh mới trở về được một chuyến, xem như là cảm ơn mọi người bình thường đã chăm sóc Diệp Kiều.

Trước đây khi Cố Trăn trở về đều sẽ mua bánh về biếu mọi người trong thôn, nhưng là mua luôn ở trên tỉnh mang về, lần này do vội vàng trở về nên không kịp chuẩn bị đành phải đi lên huyện mua.

Kết quả Diệp Kiều lại sợ bánh trong tiệm bán đắt nên ngăn không cho anh mua, cô nói để về nhà sẽ tự mình làm, chỉ nhờ Cố Trăn mua một ít bột mì.

Cố Trăn thấy Diệp Kiều kiên quyết như vậy thì không mua nữa, khó khăn lắm em gái mới ngoan ngoãn chịu nghe lời một chút, cô đã có lòng muốn chăm lo tốt mọi việc trong nhà, cho dù làm không được, anh cũng nên bày tỏ thái độ ủng hộ, tránh để cô bị đả kích lại quay trở về tính cách trước kia.

Diệp Kiều cảm thấy Cố Trăn tin hay không cũng không liên quan đến cô, ít nhất thái độ ủng hộ của anh khiến cô rất hài lòng, về sau cứ tiếp tục phát huy!



Nhưng giờ cô phải làm loại bánh nào đây? Đây là vấn đề Diệp Kiều cần suy nghĩ, cô đã khoe khoang ở trước mặt Cố Trăn như vậy, nên thành phẩm nhất định phải khiến Cố Trăn lau mắt mà nhìn, phải cho anh biết nhìn người không chỉ nhìn bề ngoài.

Tuy trước kia nguyên chủ chỉ biết ăn không ngồi rồi, nhưng bây giờ linh hồn đã đổi, cô đường đường là Kim đan lão tổ sao có thể để một người phàm xem thường, cô nhất định phải bộc lộ tài năng cho thật toàn vẹn.

Về việc Cố Trăn có nghi ngờ mình hay không, Diệp Kiều cho rằng đã một thời gian dài anh không ở nhà nên cũng sẽ không hiểu rõ con người của nguyên chủ. Cho dù anh hỏi tới thì cô cũng có biện pháp để che giấu, cách này cô đã dùng thử nhiều lần và đều không bị Cố Trăn nghi ngờ.

Thật ra chính bản thân Diệp Kiều cũng không ý thức được, hiện tại cô đã không còn đề phòng Cố Trăn như lúc trước nữa, nên có một số việc cũng không suy tính cẩn thận, trong vô thức cô cảm thấy anh sẽ không làm hại cô.

Thật ra trước đây Diệp Kiều đã từng làm khá nhiều loại bánh, đều là do cô tự tìm tòi nghiên cứu làm trong lúc tu vi còn thấp tại Tu chân giới, chẳng qua lúc làm cũng không dùng nguyên liệu có thật, ngoài ra thì cách làm không có gì khác so với bây giờ.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Kiều vẫn cảm thấy không ổn, trước mắt trong tay cô chỉ có bột mì, trứng gà và đường trắng, những loại bánh kia đều cần thêm nhiều nguyên liệu nữa mới có thể làm. Cuối cùng Diệp Kiều chọn làm một loại bánh khá đơn giản, nhưng vẫn khá mới mẻ ở thời đại này, cô sẽ làm bánh ngọt.

Diệp Kiều cất kỹ bột mì, lấy trứng gà và đường trắng ra, suy nghĩ một hồi cô lại trở ra phòng khách, lấy hũ sữa bột lúc sáng Cố Trăn mua ở hợp tác xã cung tiêu. Hồi sáng cô còn cảm thấy Cố Trăn mua thứ này quá phí tiền, bây giờ đúng lúc có chỗ để dùng đến.