Có điều thế giới này rất khác thế giới của cô. Mặc dù chỉ là người phàm nhưng lại phát minh ra nhiều thứ thần kỳ hơn cả thế giới tu tiên.
Ví dụ như thứ bốn bánh kia được gọi là xe, hoàn toàn không cần linh thạch vẫn có thể di chuyển, còn có thể phát ra tiếng hát, vân vân và vân vân. Tất cả mọi thứ đều rất mới mẻ, tuy trong ký ức ở dị thế có thứ hiếm lạ hơn, nhưng tận mắt nhìn thấy luôn có cảm giác không giống.
Cố Trăn thấy dáng vẻ ngỡ ngàng của cô gái nhỏ, trong lòng có hơi thương tiếc. Vì một số nguyên nhân mà mẹ nuôi không thường cho Diệp Kiều tiếp xúc với người ngoài, thời gian xuất hiện trước mặt thôn làng rất ít, khó trách cô nhóc chỉ vì một cái huyện nhỏ mà hưng phấn đến vậy, trông dáng vẻ của cô giống hệt như trẻ con mới lớn tò mò với mọi thứ.
Diệp Kiều nhìn một đường, cuối cùng đi theo Cố Trăn đến bệnh viện, nghĩ đến trên người Cố Trăn có vết thương, chắc chắn đến bệnh viện để chữa trị. Nhưng khi đến trước mặt bác sĩ, Cố Trăn lại ấn cô xuống ghế.
"Anh cả, không phải anh đến đây chữa thương sao?" Diệp Kiều khó hiểu nhìn chằm chằm Cố Trăn.
"Bác sĩ, hôm qua vợ của tôi lên núi bị thú hoang làm bị thương, không biết có tổn thương bên trong không, phiền bác sĩ nhìn giúp, tránh để lại mầm bệnh."
Cố Trăn không trả lời Diệp Kiều mà trực tiếp nói một tràng với bác sĩ. Hôm qua Diệp Kiều lên núi, lúc trở về người đầy vết thương, tuy Liêu Tuệ Trân đã sơ cứu cho Diệp Kiều nhưng Cố Trăn vẫn không an lòng, cho nên sáng nay anh liền đưa cô đến bệnh viện huyện.
Diệp Kiều nghe anh nói xong thì hiểu ra, bản thân cô có vấn đê gì hay không cô tự biết rõ. Để Cố Trăn đi khám còn nghe được, chứ để cô thì hỏng bét.
Vốn cô đợi Cố Trăn đi vào quân đội sẽ bắt đầu phối thuốc, dùng linh thảo dẫn khí nhập thể, chỉ cần một chút thuật hồi xuân là vết thương sẽ biến mất đến sẹo cũng không còn, nên cô vội vàng đứng dậy: "Em không sao, không cần khám."
"An An, nghe lời!"
"Anh cả, em biết rõ sức khỏe của mình, chỉ bị thương ngoài da thôi. Thật sự không sao cả, đừng để lãng phí tiền. Vết thương trên người anh mới nghiêm trọng, anh để bác sĩ khám cho anh đi!"
Vết thương trên người Cố Trăn cơ bản không thể xem là nghiêm trọng, chỉ nghiêm trọng hơn vết thương bình thường chút thôi. Nếu Diệp Kiều còn tu vi thì mọi chuyện đều dễ dàng, chỉ cần một thuật hồi xuân hoặc một viên đan dược cấp thấp là có thể chữa tốt vết thương dễ như trở bàn tay.
Nhưng hiện tại cô còn chưa dẫn khí nhập thể, tuy cũng có thể trị cho Cố Trăn bằng cách khác nhưng suy cho cùng vẫn tốn chút sức lực. Quan trọng nhất là Diệp Kiều không muốn Cố Trăn nghi ngờ. Tuy trong lòng cô đã xem người đàn ông này thành người thân, nhưng vẫn còn phòng bị một chút. Bây giờ đã đến bệnh viện, để bác sĩ khám cho Cố Trăn cũng hay.
Cố Trăn lại rất kiên trì, khăng khăng muốn bác sĩ kiểm tra Diệp Kiều, biết Diệp Kiều thật sự chỉ bị thương ngoài da không có gì đáng ngại mới yên lòng.
"Mặc dù vợ anh không có gì đáng ngại, nhưng cơ thể hơi suy dinh dưỡng, khí huyết không đủ phải bồi bổ nhiều hơn, đừng tiết kiệm quá, sức khỏe mới là quan trọng nhất." Bác sĩ nói rất khéo léo.
Đầu năm nay cuộc sống không dễ dàng gì, ăn không no mặc không ấm đã thành hiện tượng phổ biến, người làm bác sĩ đương nhiên phải dặn dò vài câu.
Kiểm tra sức khỏe và vết thương trên người Diệp Kiều xong, bác sĩ liền kiểm tra cho Cố Trăn. Nghe nói Cố Trăn bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, giọng nói của bác sĩ ẩn chứa thêm mấy phần tôn trọng, kiểm tra cũng cẩn thận hơn.
"Vết thương hồi phục không tệ, có hơi nhiễm trùng nhẹ. Để tôi viết đơn thuốc cho hai người uống và thoa..."
Ra khỏi bệnh viện, Diệp Kiều cảm giác lòng đau như cắt. Chỉ kiểm tra mấy vết thương chút thôi đã tốn hơn ba mươi đồng làm cô đau lòng không nguôi.