Thật vất vả mới phát hiện được linh thảo đó! Dù cô đã đoán trong rừng sâu sẽ có càng nhiều linh thảo cấp cao hơn, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Diệp Kiều không muốn đưa linh thảo cho người khác dùng, nhưng thấy Cố Trăn đối xử với mình không tệ, nhiều năm như vậy lần đầu tiên có người không để ý đến lợi ích đối xử tốt với cô nên cô mới lấy linh thảo ra, xem như báo đáp Cố Trăn biết cách đầu tư.
Trước khi ngủ, Diệp Kiều bỏ thảo dược lên rổ trúc dùng để phơi. Thảo dược phải qua bào chế mới phát huy tác dụng tốt nhất của chúng, chuyện này Diệp Kiều hiểu rõ vô cùng.
Thật ra vạn vật trên đời đều có tác dụng, cho dù là thảo dược bình thường hay linh thảo. Có điều thảo dược bình thường bào chế đơn giản hơn linh thảo, mà luyện chế linh thảo là thứ cần phải học trước khi luyện đan.
Cố Trăn thấy đêm hôm khuya khoắt Diệp Kiều vẫn còn làm việc, liền thúc giục cô đi ngủ mấy lần, ngủ sớm chút để sáng mai đi huyện. Em gái trước đây hết ăn lại nằm làm anh sầu muộn, hiện tại lại quá chịu khó làm cho người ta thấy lo lắng, đúng là nuôi em gái không phải chuyện dễ dàng, không, phải nói là con dâu nuôi từ bé mới đúng.
Diệp Kiều không biết suy nghĩ của Cố Trăn. Nghe Cố Trăn thúc giục cô thầm mắng vài câu trong lòng Cố Trăn có tố chất làm quản gia. Mệt mỏi cả ngày, cô vừa ngã lưng xuống giường liền ngủ thϊếp đi, một đêm không mộng.
Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Kiều còn đang ngủ thì mơ màng nghe tiếng gõ cửa bên ngoài của Cố Trăn. Diệp Kiều rất muốn ngủ tiếp, không biết có phải di truyền từ tính cách của nguyên chủ hay không, Diệp Kiều luôn dậy sớm lại không chịu rời giường, kéo chăn qua đầu tiếp tục ngáy o o.
Trong nhà, ngoại trừ cửa lớn được khóa chắc chắn thì còn lại khóa trong phòng đều là khóa đời cũ, Cố Trăn gõ cửa thấy bên trong không có động tĩnh liền không biết bằng cách nào, đυ.ng hai ba lần vào khóa liền mở ra được.
Nếu là phòng người khác chắc chắn Cố Trăn không dám lỗ mãng mở thẳng khóa như vậy. Vì hơi bận tâm đến vết thương của Diệp Kiều, cộng thêm nghĩ cô là vợ của mình, xem như anh vào cũng không sao, nói trắng ra là vợ của anh, anh không nhìn thì ai nhìn!
Lúc trước xem Diệp Kiều là em gái, Cố Trăn chưa từng có loại suy nghĩ này. Nhưng sau khi đồng ý với mẹ nuôi, cũng cưới người ta vào nhà, trong lòng anh đã không còn nhiều suy nghĩ trốn tránh.
Bây giờ Cố Trăn đã hoàn toàn xem Diệp Kiều là vợ mình. Nhìn vợ mình trắng trẻo mập mạp, lòng anh mềm nhũn. Có điều cô vẫn còn hơi nhỏ, huống chi có một số chuyện chưa kết nối rõ ràng với nhau. Chờ lần này về giải quyết chuyện trong quân khu anh sẽ đưa An An vào ở chung với mình, mỗi ngày đều được ôm cơ thể trắng trắng mềm mềm của vợ nhỏ, cuộc sống như vậy khá tốt. Cố Trăn nghĩ đến trong lòng tràn đầy lửa nóng.
Quyết định xong, Cố Trăn mở cửa nhìn tình hình trong phòng. Thì ra cô nhóc này vẫn còn nằm lì trên giường. Nhìn đôi tay trắng nõn mập mạp nắm chặt mền kéo qua đầu, bắp đùi trắng ngần lộ ra ngoài. Cái chăn cũ nát và vết thương dữ tợn kia đều không nổi bật bằng đôi chân trắng bóng của cô.
Cố Trăn cảm thấy não mình hơi nóng lên, ý thức được "vợ" là loại tồn tại gì, có điều Cố Trăn không phải người bình thường, trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn không cảm xúc. Chỉ đi đến kéo chăn của Diệp Kiều xuống, kéo Diệp Kiều ra khỏi chăn.
"An An, tỉnh! Hôm nay phải lên huyện, em mau dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, một lát nữa đi ra ngoài." Cố Trăn nhỏ nhẹ nói, thấy dáng vẻ mơ màng của Diệp Kiều, anh cưng chiều khe lắc đầu, đỡ cô dậy như đỡ em bé, rồi lấy quần áo kế bên mặc vào cho Diệp Kiều.