Liêu Tuệ Trân vỗ nhẹ vào tay Diệp Kiều giống như muốn trấn an cô, trong lòng bà liền thở dài một hơi.
Nhìn đôi vợ chồng này, một người mặc dù trong lòng chứa đầy sự quan tâm và yêu thương, nhưng lại có một khuôn mặt lạnh lùng như thần Hắc Diện, vừa nhìn đã khiến người khác sợ hãi, một người thì ngay cả giải thích một câu cũng sợ hãi không dám nói, đi đến trốn sau lưng bà, tình huống thế này nào giống là vợ chồng mà giống kẻ thù hơn.
Cố Trăn nhìn em gái của mình, tuy rằng trên người cô bị thương, nhưng sắc mặt cũng không tệ lắm, ít nhất vết thương của cô ấy không quá nghiêm trọng, trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cơn giận của anh cũng theo đó mà tăng lên, vừa định mở miệng dạy dỗ cô thì lại bị Liêu Tuệ Trân ngăn lại.
“A Trăn à, đừng vội dạy dỗ An An, thím có chút chuyện muốn nói với cháu.” Liêu Tuệ Trân nói xong liền kéo Cố Trăn sắc mặt khó coi đi ra ngoài, rõ ràng có một số chuyện không định nói ra trước mặt Diệp Kiều.
Diệp Kiều thấy Cố Trăn thực sự đã đi theo Liêu Tuệ Trân ra ngoài, hơn nữa dựa vào việc Cố Trăn vẫn khá tôn trọng và tin tưởng Liêu Tuệ Trân, lời nói của Liêu Tuệ Trân chắc chắn sẽ có tác dụng, cô đi theo Vương Quốc Xương về nhà họ Vương cũng không phải chỉ muốn đổi chút thức ăn.
Cố Trăn nhìn điệu bộ của Liêu Tuệ Trân, liền biết rằng bà ấy đang muốn nói giúp cho Diệp Kiều, nhưng con nhóc An An thật sự không thể tiếp tục nuông chiều được nữa, cho nên anh liền tranh nói trước:
"Thím Vương, cháu biết thím đã luôn đối xử tốt với gia đình cháu, An An lại càng may mắn hơn, từ trước giờ luôn được thím quan tâm chăm sóc, trong lòng cháu luôn rất biết ơn và kính trọng thím, nhưng con nhóc An An này thật sự đã quá mức ngỗ nghịch, không dạy dỗ một bài học thì không được, thím nhìn đi lá gan của cô ấy càng ngày càng to rồi, lại còn dám một mình chạy lên núi, biết có bao nhiêu nguy hiểm ở đó chứ!”
Trong lòng Cố Trăn xem Liêu Tuệ Trân như là trưởng bối, cho nên nói chuyện cũng không kiêng dè, có gì nói đó, cũng không giấu giếm sự bất lực đối với Diệp Kiều.
"Những lời cậu nói thím đều biết cả, nhưng cho dù cậu có xem An An là em gái hay là vợ, thì cũng đều không phải là lính trong quân đội của cậu, có thể để cậu huấn luyện tới lui cả ngày được sao?”
“Cậu làm như vậy chỉ khiến An An sợ cậu thôi chứ không có tác dụng gì cả, hơn nữa còn có ranh con Hà Quế Hương ở giữa xúi giục An An, ngược lại sẽ khiến An An nảy sinh tâm lí phản nghịch.”
“Cậu thật sự cho rằng An An ham ăn lười làm như thế sao, không ít lần An An phải làm việc thay cho ranh con Hà Quế Hương kia, cậu để lại gạo cho An An, hơn phân nửa đều bị Hà Quế hương lừa vào túi của nhà họ Hà, người khác không biết, nhà thím cách đó không xa, người nhà họ Hà đều thừa dịp lúc đêm tối vắng người đi đến nhà các người khiêng từng bao từng bao gạo, nhưng con ranh đó là một kẻ vô ơn, đã được An An đối tốt vậy còn không biết ơn, sau lưng lại còn làm tổn hại danh tiếng của An An, trong lòng thím rất tức giận về chuyện này.”
Liêu Tuệ Trân là một người rất chính trực, bà ghét nhất là những kẻ thủ đoạn hai mặt đâm sau lưng người khác, bà chán ghét Hà Quế Hương vô cùng, cuộc gặp gỡ này vừa đúng lúc Cố Trăn đến, đương nhiên bà phải nói cho Cố Trăn biết tất cả những chuyện này.
Mặc dù Cố Trăn đã nói như vậy, cũng không phải là không hiểu những gì Liêu Tuệ Trân nói, cho nên đối với chuyện của Hà Quế Hương anh mới không ra lệnh độc đoán ngăn cản Diệp Kiều qua lại với Hà Quế Hương.
Bởi vì anh sợ Diệp Kiều sẽ phản pháo thì sẽ phản tác dụng, nhưng mà bây giờ nghe được những lời Liêu Tuệ Trân nói, lại thêm những điều đã biết được từ chỗ Trần Thắng trước đó, Cố Trăn đã hạ quyết tâm của mình, những chuyện khác có thể từ từ nói với Diệp Kiều, nhưng chuyện này thì không cần phải bàn bạc, Hà Quế Hương này thực sự là một tai họa, lợi dụng hãm hại Diệp Kiều khắp mọi nơi, anh quyết định về sau không cho phép em gái mình qua lại với cô ta nữa.
“Thím à, những lời thím nói cháu đã biết rồi, cháu sẽ chú ý đến cách nói của cháu, nhưng có một số chuyện nhất định không thể nuông chiều được.” Nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi kia của em gái khi nhìn thấy mình vừa rồi, Cố Trăn thở dài nói.
"Như thế mới tốt, hơn nữa cậu cũng đừng trách oan An An nữa, con bé đi vào núi không phải là do không hiểu chuyện, mà hoàn toàn là vì cậu."