Hiện tại Diệp Kiều không có ở nhà, Cố Trăn cũng không có cách nào hỏi thức ăn trong nhà đâu hết rồi, một ít nguyên liệu còn lại không đủ để làm cơm tối. Cố Trăn đành phải đến nhà người anh em tốt là Trần Thắng, mượn tạm một ít nguyên liệu nấu ăn, kết quả lại ở chỗ Trần Thắng nghe được không ít chuyện liên quan đến Diệp Kiều, những lời đồn trong thôn đều không có một câu nào tốt.
Đối với nhân phẩm của Trần Thắng, Cố Trăn vô cùng tin tưởng, anh ta sẽ không ăn không nói có, nếu anh ta đã nói như vậy, nhất định là có chuyện như vậy.
Do Cố Trăn đến hỏi nên Trần Thắng mới nói sự thật, chứ anh ta cũng không có ý mách lẻo, hơn nữa trước khi Cố Trăn rời thôn còn nhờ anh ta trông nom em gái giúp mình. Trần Thắng thấy mặt Cố Trăn ngày càng đen lại, sợ Cố Trăn hiểu lầm liền vội mở miệng giải thich: "Thật ra đây đều là lời nói bừa của mấy bà tám trong thôn nhàn rỗi không có việc gì, An An (nhũ danh của Diệp Kiều) lớn lên dưới mí mắt của tôi, theo tôi thấy tính tình của An An chỉ hơi hướng nội một chút, không hiểu cách đối nhân xử thế, với không thích qua lại cùng mọi người trong thôn.”
“Mọi người không hiểu cô ấy nên mới đồn đại như vậy. Về chuyện An An không hoàn thành đúng hạn công việc, thường xuyên đi trễ về sớm, có thể là do An An không thích ở cùng với mấy người phụ nữ đó.”
“Tuy đa số mọi người trong thôn đều khá chất phát, nhưng vẫn có một số người không như vậy, luôn thích ức hϊếp An An. Lát nữa cậu đến nhà thôn trưởng hỏi thăm chút, nhờ thôn trưởng sắp xếp cho An An mấy công việc yên tĩnh hơn, đừng ở cùng những người phụ nữ đó nữa, cả ngày không có việc gì làm, cũng khó trách An An không vui.”
"Tôi hiểu rồi, lát nữa tôi mang ít đồ qua nhà trưởng thôn giải quyết chuyện này." Cố Trăn chỉ không thích những bà tám đó chửi bới sau lưng em gái nhà mình, thật ra việc Diệp Kiều lười biếng anh cũng không hiếm lạ, em gái được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, anh cũng biết cô không thích làm việc.
Có điều quy định đã đặt ra, anh lại không ở nhà, có một số việc Diệp Kiều không thể trốn tránh, anh chỉ có thể cố gắng sắp xếp ổn thỏa việc này. Có lẽ anh nên đưa An An đến quân đội với mình.
Lúc trước anh nghĩ bình thường anh quá bận rộn, cho dù đưa em gái đến quân đội cũng không có nhiều thời gian chăm sóc, hơn nữa điều kiện trong quân đội cũng không tốt.
Nhưng bây giờ thấy cô trải qua cuộc sống như vậy, còn không bằng để cô theo anh đến quân đội, tuy nhiên trước mắt phải giải quyết xong những chuyện này đã.
Trần Thắng thấy Cố Trăn im lặng trầm tư, còn tưởng Cố Trăn không tin, liền nói: "Thật ra An An không kém như bọn họ nói, cũng không có ham ăn biếng làm, có mấy lần tôi thấy An An giúp Hà Quế Hương làm việc, nói đến chuyện này, A Trăn tôi có việc phải nhắc nhở cậu.”
“Cậu trở về nên trông coi An An, đừng để em ấy tiếp tục qua lại thân thiết với Hà Quế Hương, tôi thấy cô gái kia không đơn giản, cẩn thận An An bị lợi dụng. Thật ra tôi cũng đã khuyên An An mấy lần rồi, có điều An An không tin tôi, không biết cô gái kia bỏ thuốc mê gì mà cái gì An An cũng nghe lời cô ta. Bây giờ cậu đã về, có thể giải quyết luôn việc này.”
Lại là Hà Quế Hương, hôm nay xảy ra những chuyện này, anh đã có nhận định về con người Hà Quế Hương, Cố Trăn gật nhẹ đầu: "Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết, chẳng qua tôi chỉ mới về nhà được vài ngày, An An chưa chắc chịu nghe lời tôi, có thể ở trước mặt tôi thì đồng ý, nhưng đợi đến khi tôi trở lại quân đội rồi em ấy sẽ tiếp tục như cũ, tạm thời em ấy chỉ ở lại trong thôn một thời gian ngắn nữa thôi, vẫn mong cậu giúp tôi trông coi An An một chút."